Khóa trụ tim em (365 ngày hôn nhân)

Chương 12


Lãnh Tử Tình nhìn sáu cặp mắt đang hướng về phía mình, cô lập tức tươi cười, học giọng nói nũng nịu của Kiều Nhi: "Tuấn Vũ, đi rửa tay trước đã, không vội!"

Lôi Tuấn Vũ cả người nổi da gà, buồn cười nhìn cô, ánh mắt kia của cô có vẻ như là chán ghét tay anh… Thấy rất bẩn sao? Trong lòng anh không nhịn được muốn cười lớn. Anh chẳng qua là làm bộ để cha mẹ cô nhanh chóng rời đi thôi mà! Tốt lắm! Thú vị! "Được, Tử Tình, không bằng chúng ta cùng đi rửa đi! Ba, mẹ, hai người ngồi chơi một lát. Chúng con đi rửa mặt trước đã."

Lôi Tuấn Vũ liền kéo Lãnh Tử Tình dậy hướng toilet đi. Mạnh Hân Di nhìn bóng dáng bọn họ, cười nói với Lãnh Huyền Thiên: "Ông nhìn xem! Tôi đã nói Tuấn Vũ là đứa rất hiểu biết mà!

Ông xem, Tình Nhi có vẻ rất hạnh phúc!"

Lãnh Huyền Thiên không khỏi cười toe toét: "Con rể này, tuyển rất tốt!".

Trong phòng vệ sinh, tuy diện tích rất rộng, nhưng vì có người đàn ông cao lớn này, Lãnh Tử Tình đột nhiên cảm thấy không gian bỗng nhỏ đến thảm thương, thậm chí còn có chút áp lực.

"Em có bệnh thích sạch sẽ?" Lôi Tuấn Vũ buồn cười hỏi.

Lãnh Tử Tình không khỏi sửng sốt, không nghĩ tới hắn còn để ý chi tiết này, hơi hơi nhíu mày nói: "Cũng có chút chút…"

"Vậy sao?" Nhướn mày trêu tức cười: "Em không rửa à?" Lôi Tuấn Vũ phát hiện cô chỉ đứng ở một bên nhìn anh rửa tay.

"Đợi anh rửa xong tôi sẽ rửa sau." Lãnh Tử Tình tức giận nói. Có cần rửa lâu thế không? Đột nhiên cô cảm giác có chút không được tự nhiên. Một mình cùng hắn đứng trong một không gian nhỏ hẹp, thật sự là có chút không được tự nhiên.

Lôi Tuấn Vũ giật giật khóe miệng, ý vị thâm trường nhìn nhìn cô, sau đó cả người sáp lại gần, dọa Lãnh Tử Tình nhảy dựng lên. "À, lấy khăn mặt!" Lôi Tuấn Vũ giải thích, vươn rộng cánh tay, vừa vặn với đến chiếc khăn mặt, cầm trong tay, nhìn bộ dáng sợ hãi của cô cảm thấy vô cùng buồn cười.

Lãnh Tử Tình nhất thời xấu hổ, đỏ mặt, cuống quýt né người sang bên, tránh khỏi đường quay trở lại của hắn. Sau khi nghe tiếng đóng cửa, Lãnh Tử Tình mớt chợt phát hiện mình quên mất vẫn chưa rửa tay. Phù! Thầm thở dài. Cái đồ chết tiệt! Làm sao mà lúc nào cũng đáng ghét như thế chứ? Khiến cho cô cũng chẳng khác nào một tên hề nhảy nhót.

Rốt cuộc điều chỉnh tốt lại cảm xúc của chính mình, Lãnh Tử Tình võ trang lại bản thân, đi ra khỏi toilet, bất ngờ nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi cạnh bàn, vừa cười đùa vừa dùng bữa sáng. Còn lão ba lão mẹ thì chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. "Tuấn Vũ, cha mẹ tôi đâu?" Lãnh Tử Tình tò mò hỏi.

"A, Tử Tình. Nhạc phụ, nhạc mẫu đã đi khỏi rồi. Cứ tự nhiên đi. Kiều Nhi, nếm thử món này!"

Lôi Tuấn Vũ gắp một miếng trứng chiên nhỏ, đưa đến miệng Kiều Nhi, mà người kia cũng ra vẻ nũng nịu, cái miệng nhỏ nhắn chờ hắn đút cho ăn. Lãnh Tử Tình ngơ ngác nhìn mặt bàn, vốn có hai phần điểm tâm sáng, mà hiện tại đã chẳng còn lại bao nhiêu!

"Đúng rồi, Tử Tình, một lát nữa tôi với Kiều Nhi sẽ ra ngoài, cô cứ tự chuẩn bị gì đó ăn đi.

Buổi tối chúng tôi không ăn ở nhà. Sau này, cô cũng không cần phải làm cơm cho chúng tôi, tự mình giải quyết là tốt rồi. Đúng rồi, có việc gì cần cứ gọi điện cho tôi." Lôi Tuấn Vũ công thức hóa ngữ khí, giống như đang cùng Tử Tình nói chuyện công việc, giao nhiệm vụ, khiến người nghe thật sự không thể cảm thấy thuận tai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status