Thông tin truyện
Khóa trụ tim em (365 ngày hôn nhân)
Đánh giá: 10/10 từ 2 lượt.
Lãnh Tử Tình, 25 tuổi, trong mắt người khác là một cô gái trầm mặc ít lời, không chí tiến thủ, cũng là một nhà văn được yêu thích trên mạng. Lôi Tuấn Vũ, 33 tuổi, giám đốc tập đoàn Kiêu Dương. Hai người từ nhỏ đã ấn định hôn ước, vì yêu cầu bức thiết của hai bên cha mẹ liền đồng ý kết hôn.
Nhưng không ai biết, ở trước hôn kỳ, hai người nhất trí lập hợp đồng hôn nhân, chỉ có 365 ngày, ước định rất đơn giản, cấp đôi bên đầy đủ tự do… Kết hôn không lâu, hắn đã vi phạm hợp đồng, cưỡng ép cô… Nhưng lớn tiếng thổ lộ ra, lại là tên người phụ nữ khác… Tuyệt vọng xoẹt qua đáy mắt, cô cười lạnh đóng gói hành lý, rời nhà trốn đi! Đều nói “hồng nhan bạc mệnh”, cô chẳng phải hồng nhan, sao cũng giống trong tiểu thuyết bị mất trí nhớ?
“Anh là ai?” Sự sợ hãi tràn dâng trong lòng, người trước mặt này, cô chưa bao giờ gặp qua. Đáy mắt người đàn ông xẹt qua một tia sáng, nâng cằm cô lên: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, tôi là người đàn ông của em!” Sau khi khôi phục lại trí nhớ, cô trong lòng thầm chửi hắn trăm ngàn lần! Anh là người đàn ông của tôi?! Đúng mới là lạ! Lại đóng gói hành lý một lần nữa, cùng nắm tay người đàn ông khác, bỏ trốn! Nhìn những đoạn miêu tả mấy màn mây mưa thất thường trong tiểu thuyết của cô, con ngươi người đàn ông bắn ra ánh mắt khát máu muốn giết người: Lãnh Tử Tình, em được lắm, đem tôi ra để thể nghiệm cuộc sống?! Trò chơi của em đã kết thúc? Nhưng trò chơi của tôi chỉ vừa mới bắt đầu!
Nhưng không ai biết, ở trước hôn kỳ, hai người nhất trí lập hợp đồng hôn nhân, chỉ có 365 ngày, ước định rất đơn giản, cấp đôi bên đầy đủ tự do… Kết hôn không lâu, hắn đã vi phạm hợp đồng, cưỡng ép cô… Nhưng lớn tiếng thổ lộ ra, lại là tên người phụ nữ khác… Tuyệt vọng xoẹt qua đáy mắt, cô cười lạnh đóng gói hành lý, rời nhà trốn đi! Đều nói “hồng nhan bạc mệnh”, cô chẳng phải hồng nhan, sao cũng giống trong tiểu thuyết bị mất trí nhớ?
“Anh là ai?” Sự sợ hãi tràn dâng trong lòng, người trước mặt này, cô chưa bao giờ gặp qua. Đáy mắt người đàn ông xẹt qua một tia sáng, nâng cằm cô lên: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, tôi là người đàn ông của em!” Sau khi khôi phục lại trí nhớ, cô trong lòng thầm chửi hắn trăm ngàn lần! Anh là người đàn ông của tôi?! Đúng mới là lạ! Lại đóng gói hành lý một lần nữa, cùng nắm tay người đàn ông khác, bỏ trốn! Nhìn những đoạn miêu tả mấy màn mây mưa thất thường trong tiểu thuyết của cô, con ngươi người đàn ông bắn ra ánh mắt khát máu muốn giết người: Lãnh Tử Tình, em được lắm, đem tôi ra để thể nghiệm cuộc sống?! Trò chơi của em đã kết thúc? Nhưng trò chơi của tôi chỉ vừa mới bắt đầu!
Danh sách chương
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347
- Chương 348
- Chương 349
- Chương 350: Ngoại truyện