Không lối thoát (Vị sinh)

Chương 6: Mộng xuân


Gần đây bị Tần Thẩm ‘động dục’ quấy rầy mọi lúc mọi nơi khiến cho Lục Chân Nghi rất không thoải mái, cuối cùng cô hẹn bạn tốt đi ăn cơm giải sầu.

Đúng vậy, chính là cô bạn tốt đưa cô tới bar.

Người bạn tốt này của cô tên Ngô Tĩnh San, làm việc ở Big Four [1]. Không giống như tên, tính cách cô ấy hướng ngoại, cởi mở. Từ ba năm trước Lục Chân Nghi và Tần Thẩm hẹn hò bỏ rơi cô ấy, cô ấy cứ cằn nhằn mãi, cũng may công việc của cô ấy bận rộn, không có quá nhiều thời gian rảnh tới giày vò Lục Chân Nghi.

[1] Big Four là bốn ngân hàng quốc doanh lớn nhất Trung Quốc.

Nhất là từ nửa năm trước cô ấy cũng có bạn trai, tần suất xuất hiện liền giảm mạnh, hơn hai tháng nay không hề chủ động liên lạc với Lục Chân Nghi rồi. Lục Chân Nghi có hơi nhớ cô ấy, vì vậy chủ động hẹn gặp.

“Tuần trước mình thấy Lý Lạc Ngọc. Còn có chồng cô ta…” Ngô Tĩnh San nói.

“A, cô ấy thế nào? Mình cũng một tháng không gặp cô ấy rồi.” Lý Lạc Ngọc và Ngô Tĩnh San thật ra đều là bạn học thời đại học của Lục Chân Nghi. Trước đây họ còn học cùng khoa, ngủ cùng phòng.

Nói ra Lục Chân Nghi biết Lý Lạc Ngọc trước, lúc ấy Lý Lạc Ngọc là tổng biên tập tập san của trường, cô là tổng biên soạn.

“Hừ.” Ngô Tĩnh San nói, “Dù sao mình cũng không thèm quan tâm đến cô ta nữa rồi.”

Lục Chân Nghi kinh ngạc hỏi, “Sao vậy?”

Ngô Tĩnh San liền kể hết.

Lý Lạc Ngọc kết hôn năm ngoái, là người kết hôn sớm nhất trong số họ. Chồng cô ấy hơn cô ấy chín tuổi, là quản lý cấp cao của doanh nghiệp nào đó, thu nhập ổn định. Sau khi kết hôn bọn họ mua một ngôi biệt thự và một chiếc xe khoảng trăm vạn. Lý Lạc Ngọc trước mặt đám bạn học cũ có thể coi như ‘một bước lên tiên’.

Mà Ngô Tĩnh San mặc dù thu nhập không tệ, một tháng tiền lương còn cao hơn Lục Chân Nghi chứ đừng nói đến Lý Lạc Ngọc. Nhưng bạn trai cô ấy mới quen nửa năm trước lại là cảnh sát, gia cảnh cũng bình thường, cho nên Lý Lạc Ngọc liền nói bóng nói gió coi thường cô ấy.

Đương nhiên, dùng tiêu chuẩn của Lý Lạc Ngọc chắc chắn sẽ không nói thẳng cảnh sát không có tiền.

“… Mình chỉ không hiểu, cậu và vị kia nhà cậu có thể có tiếng nói chung không? Theo mình không cùng giai cấp và học thức sẽ rất khó sống cùng nhau…” Ngô Tĩnh San giả giọng điệu của Lý Lạc Ngọc cho Lục Chân Nghi nghe.

Sau đó cười nhạt nói: “Hừ, A Vũ cũng phải học đại học, dù là đại học thể dục. Vị kia nhà cô ta cũng chẳng phải tốt nghiệp đại học danh giá gì cho cam. Còn giai cấp, cứ tưởng mình là xã hội thượng lưu rồi cơ đấy!”

Lục Chân Nghi cười khổ, “Lý Lạc Ngọc có chút hư vinh.”

“Dù vậy cậu vẫn tốt với cô ta? Mình không giống các cậu, thích viết thơ viết văn, nhưng một người có tài không có nghĩa là cô ta có đức. Tính cách như vậy thật sự có thể là tri âm sao?” Ngô Tĩnh San có lẽ giận thật, muốn kéo cô về cùng phe.

Lục Chân Nghi nghiêm túc ngẫm nghĩ, nói: “Cô ấy quả thật có vài điểm mình không thích, nhưng cô ấy cũng coi như có tài.”

“Hừ, mình phát hiện cậu rất hấp dẫn đám có bệnh công chúa và giả vờ ngây thơ. Cậu không phát hiện ra là từ nhỏ cậu đã có vài đứa bạn kiểu này rồi sao?”

Lục Chân Nghi cứng đờ, “Huynh đài chẳng lẽ có ý muốn nói ‘vật họp theo loài’…”

Ngô Tĩnh San cười nhạo: “Mình muốn nói cậu quá anh hùng, người khác mình không biết chứ trong đám phụ nữ loại như Lý Lạc Ngọc chắc chỉ tìm được mỗi người bạn thân là cậu thôi.”

Cô ấy bấm đầu ngón tay, tính: “Cậu hào phóng, không so đo với cô ta, lại cùng thích thơ văn, có chung đề tài, cùng cô ta đi dạo phố ăn cơm, không ngấp nghé chồng cô ta, không có toan tính… Chậc chậc, đúng là không soi mói được ở điểm nào cả. Cô ta không nói những lời kia với cậu là bởi vì cậu không có gì để cô nói. Nếu trai đẹp nhà cậu không có tiền, cậu thử xem cô ta sẽ nói gì.”

Lục Chân Nghi giật mình.

Nếu như Tần Thẩm không có tiền, người xung quanh sẽ nói gì?

Cô dường như nghe được Lý Lạc Ngọc nói: “Quen người như vậy, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì? Cậu không đến nỗi phải bao nuôi ‘tiểu bạch kiểm’ chứ? Cậu muốn kết hôn với anh ta, mình thật sự không thể hiểu được… Cậu có biết phụ nữ lập gia đình chính là đầu thai một lần hay không?”

Cô dường như thấy bố giận tím mặt, mẹ suy sụp.

Cô ngẫm nghĩ, hỏi Ngô Tĩnh San: “Nếu như Tần Thẩm không có tiền, cậu sẽ đồng ý để mình quen anh ta chứ?”

Ngô Tĩnh San nói: “Mình sẽ không đồng ý, quan trọng nhất là cậu ở bên anh ta sẽ chịu khổ, nhưng nếu cậu đã quyết, mình sẽ tôn trọng quyết định của cậu.” Cô ấy nghĩ nghĩ, lại nói: “Thật ra cậu nên hỏi mình bây giờ có đồng ý cậu với anh ta không mới phải. Nói thật, mình không đồng ý. Mặc dù anh ta vừa đẹp trai vừa có tiền, có xe có nhà, cha mẹ đều mất, điều kiện thân thể cũng đảm bảo ‘hạnh phúc’ cho cậu, nhưng mình cảm thấy anh ta và cậu không cùng một thế giới, hai người không có quá nhiều tiếng nói chung… Anh ta quá lạnh lùng, hai ngươi ở bên nhau… Tự cậu nói đi. Ngoại trừ cùng nuôi thú cưng, nhiều nhất là cùng nhau chơi trò chơi, hai người còn có thể cùng nhau làm gì?”

Lục Chân Nghi không nói lời nào.

Ngô Tĩnh San nói: “Đương nhiên, ở bên nhau có lẽ không cần nhiều điểm chung như vậy, mỗi người một sở thích cũng được… Haiz, mình cũng không biết, lúc mình muốn đả kích cậu thì lại cảm thấy hai ngươi thật xứng đôi… Hơn nữa Tiểu Tần cũng không giống người xấu, đổi là mình, có một người đàn ông vừa nhỏ hơn mấy tuổi, còn vừa đẹp trai vừa có tiền sống chết bám lấy mình , mình cũng không hạ quyết tâm được… Mấu chốt vẫn là cảm giác của cậu…”

Cảm giác của cô…

Lục Chân Nghi nghĩ, nếu Tần Thẩm không có tiền, cô có ở bên anh như thế này không?

Tình cảm của cô với anh, là tình yêu sao?

Hay đơn thuần là tò mò?

Vấn đề này, cô nghĩ mãi không ra.

Lát sau Tần Thẩm tới đón cô. Anh chỉ khẽ gật đầu với Ngô Tĩnh San, dùng sự im lặng và vội vã tính tiền đưa cô đi để thể hiện sự bất mãn với chuyện cô bỏ anh đi riêng với bạn

Trên đường Lục Chân Nghi hỏi anh: “Cậu không thích Ngô Tĩnh San à?”

“Ngô Tĩnh San còn tạm được.”

“Vậy Lý Lạc Ngọc?”

Tần Thẩm nhíu mày, “Anh không thích cô ta, cô ta tâm tư bất chính.”

Lục Chân Nghi bật cười, nhéo mũi anh, “Còn tâm tư bất chính cơ đấy. Cậu là Sứ giả tâm linh điều tra con người à?”

Tần Thẩm lái xe, bị cô nhéo mũi cũng không thể đáp trả, chỉ có thể liếc cô một cái, có chút giận dỗi, “Chờ xem buổi tối anh xử lý em thế nào.”

Lục Chân Nghi cảm thấy thái độ hiện giờ của anh vô cùng kiêu ngạo, cần phải giáo dục lại, nhưng cô vẫn đỏ mặt.

Buổi tối Tần Thẩm quả nhiên ở lỳ trong nhà cô không đi.

Bây giờ anh đối phó với cô rất thành thạo rồi. Ôm cô từ phía sau, chậm rãi hôn từ cổ cô đến cổ áo, dưới cổ áo, tay luồn vào trong áo, tìm đến điểm mẫn cảm của cô, lại hôn lên lưng cô, khiến cho toàn thân cô run rẩy…

Anh đè cô trên giường giày vò gần một tiếng, ngoại trừ một bước cuối cùng thì tất cả đều đã làm khiến cho toàn thân cô như nhũn ra, đầu óc mơ màng, nhưng cuối cùng cô vẫn ngăn cản, đẩy anh ra.

Hai mắt Tần Thẩm đều muốn đỏ lên rồi, giọng nói khàn khàn: “Lục Chân Nghi, đừng cự tuyệt anh…” Giọng nói gợi cảm như cọ vào tim cô.

Lục Chân Nghi mềm nhũn không nhấc nổi người, đành vùi mặt vào trong chăn: “Tần Thẩm, đừng ép tôi, tôi vẫn cảm thấy không ổn.”

Tần Thẩm cáu kỉnh kéo cô ôm chặt vào lòng, điên cuồng hôn một lúc, đến khi cắn rách cả môi trên cô mới coi như nguôi giận, rời đi.

Hai năm qua, mặc dù có lúc có thể nhìn ra được tình cảm của anh nhưng không giống như hiện giờ. Theo cách nói của Lục Chân Nghi, anh giống như đột nhiên tới kỳ động dục, trong đầu toàn những thứ không trong sáng.

Lục Chân Nghi lau đôi môi hơi sưng, cười khổ. Trong tiểu thuyết viết cảnh nam chính cưỡng bức nữ chính đều lãng mạn kiều diễm làm cho người ta đỏ mặt, tim đập loạn xạ. Nhưng trên thực tế nếu đàn ông trở nên thô bạo thì quả thật không có chút tình cảm hay thương tiếc nào. Dù anh ta theo phong cách lạnh lùng thì trên phương diện này cũng nên biết hôn dịu dàng một chút chứ!

Có lẽ là bị hành động của Tần Thẩm làm ảnh hưởng, đêm đó Lục Chân Nghi gặp mộng xuân, vẫn là một giấc mơ chân thực như mọi lần.

Hơn nữa giấc mộng xuân này quá nặng nề, quả thật khiến cô không đành lòng xem.

Cô mơ thấy mình ở trong một căn phòng, hình như là khách sạn, bên trong cũng coi như ngăn nắp nhưng luôn có cảm giác hoang phế.

Cảm giác này giống như một khách sạn nghỉ tạm trong trò chơi Resident Evil. Dù sao cũng tuyệt đối không phải khách sạn bình thường.

Theo Lục Chân Nghi thì khách sạn trước kia hẳn là ba sao, không cao không thấp, không quá thẩm mỹ, bài trí và đồ đạc luôn mang theo vẻ lộng lẫy dung tục.

Đúng rồi, có thể là bởi vì đồ trên bàn phủ bụi, rõ ràng là không có người quét dọn, cho nên cô mới biết đây không phải khách sạn bình thường.

Cô cảm thấy chính mình đang ngồi ở trên giường, cô có mọi thứ, cảm giác, xúc giác, thính giác, vị giác… Tất cả ký ức. Nhưng không biết tại sao lại cảm thấy mình như người bàng quan.

Cô cúi thấp đầu, trong lòng chứa đầy bất an và uất ức.

Cô biết tâm trạng mình không tốt nhưng không biết vì sao, cũng rất bất an, thậm chí còn cảm thấy hận đời phẫn uất…

Sau đó Tần Thẩm mở cửa đi tới.

Không hờ hững lạnh nhạt như trong hiện thực, anh trong mơ có khí phách bừng bừng sức sống. Mặc dù anh không cười cũng không tỏ vẻ đắc ý nhưng dáng đứng thẳng tắp đã thể hiện tất cả. Dù cho trên áo da và quần da của anh có vết bụi bẩn, trên mặt cũng có vẻ mệt mỏi nhưng Lục Chân Nghi vẫn nhìn ra được anh đang hưng phấn.

“Họp xong rồi à?” Cô ngẩng đầu lên hỏi.

“Ừ.” Tần Thẩm nâng cằm, trả lời ngắn gọn, không nói tới nội dung của buổi họp.

Điều này dường như khiến tâm trạng căng thẳng của cô càng thêm khó chịu và bất an.

Cô ngẩng đầu lên, do dự một chút mới lựa lời nói: “Em… Rất không thích hai cô gái kia quấn lấy anh.”

Tần Thẩm nghe như thế lập tức mỉm cười: “Lục Chân Nghi, em đang ghen đấy à?”

Lục Chân Nghi hừ một tiếng, quay mặt đi.

Tần Thẩm đi đến trước mặt cô.

Anh đi tới rất gần, hơn nữa không ngồi xuống, cứ đứng như vậy trước mặt cô. Mặt cô gần như đối diện với bụng anh, bên trong áo khoác da không kéo khóa là áo sơ mi màu xám, cơ bụng rắn chắc, không chút thịt thừa… Tư thế này… Mang theo ngạo mạn, uy hiếp và mập mờ.

Lục Chân Nghi theo bản năng ngửa ra sau.

Tần Thẩm vươn tay nắm cằm cô, ép cô ngẩng đầu.

Cái cằm nhỏ của cô bị anh nắm trong tay, bị ép ngẩng đầu lên, mái tóc xoăn dài của cô liền rũ xuống bên mặt.

Ngón tay của anh mặc dù vẫn thon dài như trước nhưng lại rám nắng và mạnh mẽ, nổi bật lên khuôn mặt như ngọc của cô. Môi anh đào hé mở, đỏ tươi ướt át, nhìn thật mê người.

“Đừng kiêu ngạo như vậy, Lục Chân Nghi.” Giọng Tần Thẩm trầm nhẹ nhưng mang theo sự nguy hiểm mơ hồ.

Hai mắt Lục Chân Nghi bốc hỏa, “Anh biết bọn họ nói gì không? Bọn họ nói em không có dị năng, lại lớn tuổi, cũng không quá xinh đẹp. Nếu như không phải bởi vì con trai thì anh đã sớm vứt bỏ em rồi.”

Tần Thẩm mỉm cười dùng ngón tay khẽ vuốt ve cằm cô, lướt qua môi cô, dịu dàng nói: “Bọn họ cũng không nói sai sự thật lắm…”

“… Nhưng nếu như em hầu hạ anh thỏa mãn, anh chắc chắn sẽ không vứt bỏ em.” Anh mỉm cười cúi người nhìn vào mắt cô.

“Anh!” Lục Chân Nghi cảm thấy có ngọn lửa thiêu đốt trong lòng, đau lòng, uất ức, tức giận… Hai mắt cô nóng lên, muốn khóc, lại muốn mắng chửi anh, nhưng có cái gì đó ngăn cản cô khiến cô không thể làm được. Mà cảm giác cố gắng đè nén ấy khiến tim cô như sắp vỡ tung…

“Hầu hạ anh thật tốt, anh sẽ không để ý tới những người phụ nữ khác.” Tần Thẩm vẫn dịu dàng dỗ dành, từng bước dụ dỗ, trong giọng nói lại có sự lạnh lùng gần như căm hận. “Em biết không Lục Chân Nghi, trước kia anh hận nhất là em chê anh phiền, chê anh dính lấy em, giống như anh vốn không xứng bước vào thế giới của em… Mỗi lần muốn em, không phải anh yêu cầu thì chính là ép buộc em… Tự ái của anh đã sớm bị em giẫm nát rồi.”

“… Em chỉ không muốn mỗi ngày bị anh quấn quít trên giường! Em rất mệt! Em phải đi làm, còn phải nhận thêm case kiếm tiền nuôi gia đình. Thay vì một hai tiếng lên giường với anh, em có thể ngủ nhiều thêm một chút!”

Tần Thẩm cười oán hận: “Đúng vậy, em vĩnh viễn đều có lý do, đều là cây ngay không sợ chết đứng, tất cả đều là lỗi của anh. Anh đi làm em chê mất mặt, anh không đi, em lại phàn nàn mình nuôi gia đình mệt mỏi cỡ nào!”

“Anh vất vả đi sớm về trễ như vậy chỉ được chút tiền, thà rằng ở nhà giúp em chăm con còn hơn. Bảo mẫu không đáng tin…”

“Anh không muốn cãi nhau với em… Lục Chân Nghi. Đã sớm cãi đủ rồi…” Anh gằn: “Tuy rằng thế giới này đã điên rồi nhưng ít nhất anh có sức mạnh… Mà em, chỉ có thể phụ thuộc vào anh, làm người phụ nữ của anh, sống dựa vào sự bảo vệ của anh.”

Nói xong câu đó anh buông cằm cô ra, đứng thẳng dậy, cúi đầu, ở trong bóng tối từ trên cao nhìn xuống cô.

Toàn thân Lục Chân Nghi phát run, nói không nên lời.

Anh nắm lấy cổ tay cô: “Theo anh sang phòng bên, đừng làm ồn đánh thức con.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status