Không quen

Chương 37: Hai người đều thấy được lòng hiếu thắng kỳ lạ từ trong mắt đối phương



Tuy ánh lửa trong mắt đối phương chói mắt, nhưng lại gần giống như sao băng, lóe qua tức thời rồi mất hẳn, khiến Lật Đình như thể tưởng rằng là ảo giác của mình.

Hai người lại nhìn nhau mấy giây, Lật Đình mím môi, lùi một bước, chủ động kéo dài khoảng cách.

Ho khan một lúc lâu khiến tai mắt mũi miệng của Lật Đình đều hơi ửng đỏ, đôi mắt còn ánh nước long lanh* hơn, mới khiến cho ban nãy Phương Hòe Ninh nhìn đến hơi ngốc, hành động vào lúc này của đối phương làm hắn lấy lại tinh thần, chậm chạp rút lại một cái tay khoác lên bả vai Lật Đình, tay kia của Phương Hòe Ninh thì hơi cuộn lại, véo nhẹ khăn ướt lau mặt cho cậu trong lòng bàn tay.

*câu gốc là thủy quang liễm diễm: câu này trong bài “Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ kỳ 2” đọc thêm tại ĐÂY

Lật Đình nói: “Cảm ơn.”

Lại liếc nhìn tay Phương Hòe Ninh nói: “Thùng rác ở bên kia.”

Phương Hòe Ninh “À” nhẹ một tiếng, nắm tay thành đấm, chậm rãi đi tới vứt khăn giấy vào.

Quản đốc loay hoay vừa rảnh đã đi ra xem xét tình huống, thấy Lật Đình nhếch nhác, coi như tri kỷ gọi cậu vào thay quần áo tan làm trước, những người khác thu dọn sạch sẽ những đồ trên đất.

Lật Đình không kiên trì nữa, thu dọn sơ qua sau đó ra ngoài, bước chân vừa xoay đi về phía phố mua sắm bên kia, không bao lâu ôm một túi đồ lớn từ bên kia trở về.

Đương nhiên Phương Hòe Ninh chú ý đến cậu, biết đến thời gian xếp búp bê rồi, thế là hắn dừng chân đang định di chuyển, tiếp tục đứng tại chỗ, bỗng nhiên nói với quản đốc đang chỉ huy nhân viên bên cạnh: “Sao vẫn chưa tuyển người?”.





Tất nhiên quản đốc có ấn tượng với khách quen này, có lời nói thẳng: “Ầy, không phải chúng tôi không muốn tuyển thêm người, ông chủ của chúng tôi nhớ bạn cũ, chỉ thích đại học A, nhưng cậu cũng biết sinh viên đại học A các cậu ra ngoài tầm nhìn đều cao quá, cho dù làm culi đãi ngộ cũng không thể thấp.”

“Vậy thì tìm nhiều sinh viên năm nhất.” Phương Hòe Ninh nói, “Cũng mở nhiều phần cứng phần mềm trong quán một chút, thư viện đại học A khó vào, điều kiện tiệm sách cũng tốt, nếu như có thể tăng thời gian sử dụng của nhân viên, các sinh viên vẫn bằng lòng.”

“Như thế, tôi lại nói với ông chủ xem sao, có điều lưu lượng người ở phố mua sắm này vẫn chưa đủ, lần trước thống báo tuyển dụng, nhưng nêu ra rất lâu rồi mới dán.”

Phương Hòe Ninh nhìn bóng lưng Lật Đình ở đối diện đang nghiêm túc xếp búp bê: “Đăng lên diễn đàn của đại học A.”

“Cũng không phải chưa từng thử, sẽ bị xóa topic, sống sót nhiều nhất năm phút.” Quản đốc vừa nói vừa liếc nhìn Phương Hòe Ninh, anh ta cũng coi như là một người khôn khéo, trong mấy tháng mở tiệm đại khái nghe không ít sinh viên trong tiệm bàn tán, biết sơ sơ tiếng tăm của Phương Hòe Ninh, nhân tiện nói, “Chuyên ngành này của cậu có phải quen người bên trong không, nếu có thể giúp chúng tôi một chút? Kéo dài một hai tiếng?”

Thật ra anh ta cũng cảm thấy anh chàng đẹp trai trước mặt này rất đường đường chính chính, nhưng trước khi tan làm thả lỏng nói thế thôi, kết quả Phương Hòe Ninh rũ mắt trầm tư một lát, vậy mà nói: “Một hai tiếng không có khả năng, nhiều nhất kéo dài nửa tiếng.” Dù sao diễn đàn không ít topic rác, xóa trước xóa sau vấn đề không lớn.”

Quản đốc sững sờ, tiếp đó kinh ngạc vui mừng: “Đủ rồi đủ rồi, vậy có thể kèm theo một vài quảng cáo bên dưới không, chỉ một chút thôi, hoạt động phía sau của tiệm chúng tôi khá nhiều, thật sự có ưu đãi với sinh viên.”

Phương Hòe Ninh không nói, chưa nói được cũng không từ chối, quản đốc đã hiểu ý, vươn tay vỗ hắn: “Này này, nếu có thể thành công, lần sau cậu dẫn bạn tới đây đều miễn phí, thật sự cảm ơn.”

Phương Hòe Ninh tránh né tay anh ta, ngẩng đầu nhìn thấy Lật Đình làm sắp xong, gật đầu một cái với quản đốc rồi đi thẳng về phía trước.

Thời gian không còn sớm, lại bận rộn cả ngày, hai người có vẻ như cũng không có ý định đi bộ về nhà, một trước một sau đi qua phố mua sắm, lại cùng lúc dừng bước trước trạm xe. Giờ này sớm đã không còn sinh viên qua lại, trạm xe rộng như vậy trống không, ngoại trừ hai người họ ra.

Im lặng chốc lát, vẫn là Phương Hòe Ninh lên tiếng trước: “Chiếc xe điện kia, hôn nay không đi à?” Vừa rồi nhìn thấy dừng bên ngoài tiểu xá Phong Tín Tử, hắn còn tưởng là Lật Đình sẽ lái đi.

Lật Đình nói: “Rò điện.”

Nghĩ ngợi lại nói: “Ra ngoài muộn, mới đi xe đến đây.”

Nói đến cái này, Phương Hòe Ninh bâng quơ nói: “Hôm nay tôi ra ngoài sớm, đến… chỗ đường Thì Di.”

Lật Đình: “À.”

Phương Hòe Ninh: “Hai ngày sau cũng phải đi.”

Lật Đình: “À.”

Phương Hòe Ninh không nói gì nữa.

Lật Đình thu được một túi to tiền xu trò chơi trong máy cầm trong tay leng keng kêu vang, Phương Hòe Ninh nhìn thoáng qua, mặc dù không rõ một đồng có thể đổi bao nhiêu tiền, nhưng đại khái cũng biết chắc không ít.

Hắn lại thản nhiên hỏi: “Làm ăn khá khẩm?”

Lật Đình cũng không khiêm tốn: “Cũng được.”

“Hai nơi khác tốt hơn?”

Lật Đình gật đầu, “Lưu lượng người ở trạm xe và trạm tàu điện ngầm lớn hơn.”

Phương Hòe Ninh nghĩ đến khu chợ Lật Đình đặt ba cái máy gắp thú, gật đầu theo: “Chọn địa điểm tốt, rất có mắt nhìn.”

Lật Đình thuận lợi nhận lời khen kiểu này, khẽ hừ một tiếng: “Nửa năm.”

Phương Hòe Ninh: “Cái gì?”

Lật Đình nói: “Mấy chỗ này, tìm hơn nửa năm.”

Phương Hòe Ninh bất ngờ, hắn tưởng rằng ánh mắt Lật Đình sắc bén, làm việc cũng luôn luôn thẳng thắng lưu loát, chỉ vài cái máy gắp thú thôi mà, cậu lại chuẩn bị lâu đến vậy? Thật sự là cẩn thận.





Lật Đình nhìn đèn tín hiệu màu đỏ phía xa, cảm nhận được sự nghi hoặc của Phương Hòe Ninh, cậu nói: “Cậu không hiểu rõ tôi.”

Phương Hòe Ninh sững sờ, than thở trong lòng: Tôi đã rất cố gắng!

Lật Đình lại nói: “Thật ra tôi làm chuyện gì đều như vậy…”

“Như thế nào?” Phương Hòe Ninh không nhịn được hỏi.

Lật Đình bỗng quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Phương Hòe Ninh: “Cho dù… động lòng hơn nữa, thích hơn nữa, trước khi chưa xác định trăm phần trăm sẽ lấy xuống, sẽ không tùy tiện ra tay.”

Lúc cậu nói những lời này, thu hồi sự lái lỉnh linh động của mèo con, trong nháy mắt lộ ra một loại khí thế của mãnh thú, lắc mình biến hóa lại trở thành con mèo to nanh vuốt sắc bén, mèo to săn mồi rành nhất về quan sát con mồi, sẽ không tùy tiện xuất kích, tất nhiên một kích phải trúng, tuyệt đối không thất bại!

Trong ánh mắt sắc bén này của Lật Đình trái tim Phương Hòe Ninh hơi sợ, sau đó không nhịn được khóe miệng hơi cong lên.

“Tôi không như vậy…”

Phương Hòe Ninh nói.

“Nếu như là tôi, chắc là trước tiên sẽ thuê một máy thăm dò sâu cạn. Quan sát tuy ổn thỏa, nhưng vạn sự chỉ có thực tiễn mới có thể biết vấn đề không đủ bộc lộ nằm ở đâu, cũng giống như học hành, những lý luận tri thức nghĩ trong đầu chỉ có ứng dụng trong đề bài mới có thể biết chỗ nào là chỗ khó, chỗ nào nên đánh bại từng cái một.”

Mà hắn, đặc biệt đặc biệt thích quá trình giải đề phá vỡ mê hoặc này. Nếu cũng dùng thú dữ để so sánh, Phương Hòe Ninh giống sói hơn, có đầy đủ kiên nhẫn và dẻo dai, có thể kiên nhẫn đuổi theo con mồi một đường, cho đến khi vây đối phương không có chỗ để trốn, lại hài lòng nuốt vào bụng.

Hai người đối mắt nhìn nhau, đều thấy được lòng hiếu thắng kỳ lạ từ trong mắt đối phương, mặc dù đến không giải thích được, hai bên cũng chưa chắc hoàn toàn hiểu thấu đáo nguyên do trong đó, nhưng lại không cản trở sự kiên trì của họ.

Cho đến khi đèn tín hiểu chuyển xanh, xa xa xe buýt chậm rãi lái tới, mới phá vỡ bầu không khí cậu tới tôi lui của hai người.

Từng người lên xe, từng người suy nghĩ.

** ** ** **

Trong quá trình Lật Đình pha trà sữa vẫn cảm thấy sau lưng mình có hai đường tầm mắt dán theo, thật ra không chỉ hôm nay, trong mấy này nay hai đường tầm mắt đó luôn đi theo mình, mình làm cái gì cũng ở bên cạnh thăm dò, Lật Đình là người nhạy cảm như vậy, sao có thể không phát hiện ra được.

Cậu chậm rãi đậy kín cốc đưa cho những nhân viên phục vụ khác, thậm chí ngay cả dụng cụ cũng rửa sạch sẽ xong mới bất thình lình quay đầu lại, bỗng chốc đối mặt với Ngụy Bình không kịp quay đầu.

Bỗng nhiên bị bắt gặp, Ngụy Bình xấu hổ chốc lát, có điều cô cũng không phải người bình thường, điều chỉnh sơ sơ đã bình tĩnh lại, hào phóng bước tới trong tầm mắt băn khoăn của Lật Đình.

“Chuyện là… đúng lúc tôi có chuyện tìm cậu, ” Ngụy Bình nói, rút tờ giấy bên cạnh, “Là thế này, tháng sau trong tiệm có một hoạt động.”

Cô vừa nói vừa nhìn Lật Đình, hai người làm việc chung cũng hơn mười ngày, Lật Đình quái gở thế kia, Ngụy Bình cũng là người kiêu ngạo, cho nên lâu như thế, hai người vẫn chưa từng chính thức tiếp xúc với đối phương trong khoảng cách gần, Ngụy Bình cũng chỉ có ấn tượng cứng ngắc với Lật Đình, phần lớn đến từ lời nói của đồng nghiệp và đám Tiền Khôn Vương Phục Lương, cho đến sau khi biết được chuyện bí mật của Phương Hòe Ninh, Ngụy Bình mới có thể bất ngờ như vậy.

Thật ra Lật Đình có tốt hay không, Phương Hòe Ninh thích nam hay nữ đều không đến lượt họ đến nói chuyện, càng không thể nói là tán đồng, cho nên Ngụy Bình trực tiếp nhảy qua tầng hoạt động tâm lý này, còn lại tất cả đều là tò mò về Lật Đình. Với hiểu biết của cô về Phương Hòe Ninh, phẩm vị của át chủ bài không kinh dị, không kiếm tẩu thiên phong*, càng không có triệu chứng phản nghịch của thiếu niên, ngược lại hắn có yêu cầu rất cao với chất lượng cuộc sống, không dễ dàng thỏa hiệp cũng không tùy tiện chấp nhận, mục tiêu rõ ràng, quyết không cho phép cuộc sống trôi qua ba phải cái nào cũng được.

*kiếm tẩu thiên phong: không đi theo những quy tắc thông thường

Cho nên rốt cuộc Lật Đình có sức hấp dẫn gì có thể làm cho cây hòe già buồn rầu trong rừng sâu núi thẳm hai mươi mốt năm chỉ mọc dài không đâm chồi này nở từng đóa hoa hương bay bốn phía?! Đây mới là mấu chốt của vấn đề.

Mà trong xem xét thế này Ngụy Bình mới nhận ra chỉ từ vẻ ngoài mà nói Lật Đình đúng là rất đẹp trai, ngũ quan thanh tú đẹp đẽ đến cực điểm, kết hợp sự tinh tế của con gái và tuấn tú của con trai, nếu không phải ngày thường gương mặt luôn lạnh lùng làm vài chuyện phá vỡ ấn tượng của quần chúng, bằng vào khuôn mặt này nhất định cũng rất được chào đón.

“Cái gì?”

Sau khi kề cà không thấy Ngụy Bình nói, Lật Đình đành phải nhíu mày hỏi.

Chính là vẻ mặt này, có chút lơ là vẻ mặt cậu sẽ thiếu kiên nhẫn và trên cao nhìn xuống, cũng khó trách người bên cạnh tránh thật xa, thật sự là phung phí của trời.

Ngụy Bình đấm ngực dậm chân trong lòng, vẻ mặt lại thân thiết nói: “À, tháng sau trong tiệm muốn làm hoạt động ngày độc thân, chúng ta sẽ chuẩn bị hẹn trước sắp xếp từ bây giờ, chúng ta sẽ cung cấp các biện pháp ưu đãi cho khách hàng cụ thể vào hôm đó. Bởi vì ông chủ nói, nhân viên chúng ta cũng có thể tham gia, cho nên bây giờ tôi muốn thống kê nhân số, đó là…. nhân số độc thân, cậu hiểu không? Đến ngày lễ hôm đó sẽ phát một quần quà nhỏ để an ủi vào cùng ngày.”





Mặc dù Ngụy Bình không hiểu rõ ngọn nguồn giữa Phương Hòe Ninh và Lật Đình, nhưng chỉ nhìn tính cách của hai người này đã có thể đoán được vẫn ở trong quan hệ nửa quen nửa lạ. Ngụy Bình quyết định sau khi lắm chuyện cũng nên bỏ ra một chút sức nhỏ mới được.

“Cho nên? Cậu chỉ cần nói cậu là vòng tròn hay gạch chéo là được.” Thấy Lật Đình im lặng, Ngụy Bình lại thúc dục một tiếng, “Quà cũng không tệ lắm đâu, ông chủ của chúng ta cũng không phải người hẹp hòi.”

Lật Đình như suy tư một lát, nói: “Vòng tròn.”

“Vòng tròn? Độc thân?” Ngụy Bình lại xác nhận lần nữa.

Lật Đình gật đầu.

Ngụy Bình mỉm cười, đang định lấy bút ghi chép, bỗng nhiên lại dừng tay.

“Nè, không đúng, tôi cảm thấy bây giờ tôi hỏi vấn đề này hình như sớm quá, cách ngày độc thân còn hơn một tháng mà, nói không chừng tình hình sẽ có thay đổi đúng không? dù sao… tình yêu đến nhanh tựa như vòi rồng ~~~”

Người được hỏi là Lật Đình, nhưng Ngụy Bình lại giống như đã nhận được đáp án, một bên hát hò một bên quay người rời đi.

“Không thể rời khỏi vòng gió bão không kịp trốn ~~~ em không cần nghĩ nữa ~ em không cần nghĩ nữa, a ~~~~~” (đây là bài Cơn gió lốc – Jay Chou)

Lật Đình: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status