Không quen

Chương 40: Xin lỗi, thất thần, không phải cố ý



Đối với lời mời đột nhiên tới của Phương Hòe Ninh, có vẻ như Lật Đình cũng rất kinh ngạc, cậu giương mắt xác nhận ý của hắn.

Lúc Phương Hòe Ninh mở miệng khá gian nan, nhưng thật sự đã nói rồi trái lại trong lòng không dao động, đối với Lật Đình cố gắng để biểu cảm có vẻ tự nhiên lại không đến nỗi nhiệt tình kỳ lạ quá mức: “Gần đây không có chỗ tắm rửa, vả lại trời sắp mưa rồi, nếu như cậu cần, chỗ tôi có thể cung cấp thuận tiện, tôi sống một mình trong nhà, không sao cả.”

Nghĩ ngợi lại bổ sung: “Nếu cậu để ý thì thôi.”

Một tên con trai rất cần tắm rửa vì sao lại để ý đến việc tắm rửa trong nhà một tên con trai độc thân khác? Nếu như Lật Đình từ chối, không phải có vẻ đáng nghi hơn sao? Phương Hòe Ninh một bên nghĩ, một bên tầm mắt bình tĩnh đợi đối phương.

Quả nhiên, hình như Lật Đình đang do dự, con ngươi nhẹ nhàng xoay vài vòng dưới mí mắt hơi mỏng. Mà vài tiếng sấm sét trùng hợp tăng thêm không khí vào lúc này, tia chớp màu bạc cắt bầu trời đêm, báo hiệu sắp có một trận mưa lớn.

Phương Hòe Ninh thấy Lật Đình nhéo nhéo cái túi trong tay, bèn dẫn đầu quay người đi về phía nhà mình, không bao lâu thực sự nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đuổi theo vang lên sau lưng.

Phương Hòe Ninh cố nén vẫn không ngăn được lén lút cong khóe miệng lên.

Nhà hắn ở tầng hai mươi tám của cao tầng, mặc dù trong cùng một khu vực, nhưng điều kiện của toàn bộ cư xá đều tốt hơn cư xá Hữu Hữu rất nhiều, xấp xỉ cùng một cấp bậc với nơi ở của Lật Nhĩ Dương.

Lật Đình yên lặng cùng hắn vào thang máy đi lên lầu, Phương Hòe Ninh móc chìa khóa mở cửa ra.

Cửa được mở, một căn nhà đặc biệt hiện đại hóa xuất hiện trước mặt Lật Đình, bố cục hai phòng hai sảnh, căn phòng thiên về hiện đại, liếc mắt nhìn qua đã cảm thấy vô cùng thoải mái, hơn nữa trang trí rất cầu kỳ.

Nơi ở của Phương Hòe Ninh rất ít khách tới, ngoại trừ mấy người bạn cùng phòng thỉnh thoảng ghé thăm, cho nên Phương Hòe Ninh chưa bao giờ chuẩn bị dép lê cho những người khác đến ở, giờ phút này đang nghĩ ngợi mình có phải đem đôi dép mình đi cho Lật Đình hay không, Lật Đình đã đi chân đất bước vào.





Cậu đi tất hơi cũ, nhưng giặt rất sạch sẽ, nhưng bên trên in hai con vịt màu cam rất dễ thương, khiến Phương Hòe Ninh có phần để ý.

Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là siêu thị giảm giá.

Phương Hòe Ninh lại nhìn mới miễn cưỡng dời tầm mắt, dẫn Lật Đình vào phòng tắm.

“Bồn tắm lớn, vòi hoa sen đều có thể sử dụng, dụng cụ tắm rửa ở đây, đây là nước nóng, đây là nước lạnh…” Phương Hòe Ninh đặc biệt giải thích kỹ càng một lần cho Lật Đình, sau đó dùng ánh mắt hỏi đối phương đã hiểu chưa.

Lật Đình thản nhiên gật đầu, một tay kéo khóa áo khoác của mình ra, đợi mấy giây không nhịn được nhìn lại.

Phương Hòe Ninh vội vàng giương mắt, lúc này mới ý thức được mình nên rời đi, bước nhanh ra ngoài, dùng sức vững vàng đóng cửa lại giúp Lật Đình.

Lúc hắn lắp cửa phòng tắm dùng thiết kế sàn gỗ thuần màu, một nửa là vân gỗ màu trắng, một nửa là kính khảm, bên ngoài không nhìn thấy tình huống cụ thể ở bên trong, nhưng có thể nhìn thấy có bóng mờ mờ lắc lư.

Phương Hòe Ninh cúi đầu xuống, cho đến bây giờ mới phản ứng được mình thật sự dẫn Lật Đình về nhà, giống như phòng ngừa tầm mắt chạy lung tung, hắn vội vàng ngồi xuống trước bàn bật máy tính lên.

Phòng tắm đối diện với phòng sách, nhưng lại cách một phòng khách rộng lớn, lẽ ra Phương Hòe Ninh không nghe được tiếng động bên kia, nhưng chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy có dòng nước ào ào vang bên tai, Phương Hòe Ninh hít vào một hơi, tăng loa lên, lại mở trò chơi ra.

Đúng lúc Vương Phục Lương đang online, nhìn thấy 【Một quả chanh】 online vô cùng vui vẻ, rất vui sướng đi tới nói mình đăng ký tài khoản mới này định dùng đi đánh phó bản với hắn. ID trò chơi tên là 【Đại Xà Vương 100】 léo nha léo nhéo cả buổi gửi một lời mời tổ đội tới.

Phương Hòe Ninh đang định đồng ý, trong phòng tắm bỗng truyền đến một tiếng vang nhỏ, giống cái gì đó bị đụng đổ. Phương Hòe Ninh căng thẳng, cái mông hơi nâng lên khỏi mặt ghế dựa, sau khi không nghe thấy tiếng động lạ thường mới lặng lẽ lại ngồi xuống.

Ngẩn ra một lát nhìn về phía màn hình mới phát hiện Vương Phục Lương đang kích động nhảy điên cuồng, tin nhắn nhảy liên tục trong khung chat riêng tư của mình và cậu ta.

【Đại Xà Vương 100】: Hòe Ninh cậu làm gì đó, cậu bị trộm nick à? Cậu &&*…*…

Hóa ra ban nãy Phương Hòe Ninh vậy mà chém cậu ta một đao…

Phương Hòe Ninh im lặng, gõ chữ xin lỗi.

【Một quả chanh】: Xin lỗi, thất thần, không phải cố ý.

【Đại Xà Vương 100】phiền muộn: Nick của tôi thanh máu rất ngắn, không chịu được sát thương của cậu, cậu cũng không nên đùa kiểu này với tôi.

【Một quả chanh】: Biết rồi, tổ đội đi.

Vương Phục Lương tự gặm mấy bình thuốc bổ máu, miễn cưỡng hồi phục lại lại gửi lời mời tổ đội tới.

Phương Hòe Ninh muốn chấp nhận lần nữa, tiếng nước luôn quấy nhiễu tâm thần hắn lại ngừng vào lúc này, Lật Đình tắm rửa nhanh nhẹn như cậu làm việc, không bao lâu đã tắm xong, khóe mắt Phương Hòe Ninh đúng lúc nhìn thấy một cái bóng trắng lóa thoáng một cái đã qua sau kính khảm, có lẽ định mặc quần áo.

Tim Phương Hòe Ninh thịch một cái, tay lại không bị khống chế run nhẹ lần nữa.

【Đại Xà Vương 100】cất tiếng kêu thảm thiết.

Phương Hòe Ninh vừa giương mắt đã thấy thanh máu của đối phương chỉ còn một phần trăm, hắn thầm nghĩ hỏng bét.

【Một quả chanh】: Xin lỗi…

【Đại Xà Vương 100】: …

【Một quả chanh】: Tôi bù máu cho cậu.

Phương Hòe Ninh hổ thẹn trong lòng vội vàng trị thương cho Đại Xà Vương, thậm chí liên tục đưa rất nhiều túi bổ máu để cậu ta khôi phục nguyên khí.

Đại Xà Vương ngoan ngoãn đứng ở đó, cậu ta không mở giọng nói, nhưng gõ chữ cũng có thể nhìn ra được mệt mỏi trong câu chữ.

【Đại Xà Vương 100】: Cậu thật sự… không… bị trộm nick hả?

【Một quả chanh】: Không có, tôi chỉ trượt tay.

【Đại Xà Vương 100】: Tất nhiên tôi tin cậu, là anh em tốt, cho dù lời thật của cậu nói giống lời giả như vậy tôi cũng chắc chắn tin cậu, cậu yên tâm.





【Một quả chanh】: …

Bù máu xong.

【Một quả chanh】: Tổ đội đi.

Thật ra hắn cũng không muốn tiếp tục chơi, nhưng những lúc thế này chỉ có thể gánh vác trách nhiệm, dù sao clone tấn công phó bản mấy phút đã có thể giải quyết được, ổn định lại tâm trí, Phương Hòe Ninh làm kiến thiết tâm lý đơn giản cho mình, một lát nữa đợi người đi ra, mình phải bình tĩnh lại, đúng bình tĩnh lại, hắn luôn tập trung rất tốt.

【Đại Xà Vương 100】lại nửa đường bỏ cuộc: Không làm nữa… tôi tự đánh từ từ là được…

【Một quả chanh】 lại chủ động gửi lời mời tổ đội.

Đại Xà Vương đấu tranh sau đó vẫn đồng ý.

Hai người đang định kề vai chiến đấu, cửa phòng tắm nhà Phương Hòe Ninh lại mở ra vào lúc này.

Người kia ngay lập tức xuất hiện sau cửa, hết thảy kiến thiết Phương Hòe Ninh vừa làm đã không bị khống chế vỡ vụn ra, tầm mắt ban đầu luôn đính trước màn hình của hắn theo sát xoay qua, liếc mắt đã thấy dáng vẻ Lật Đình mặc áo thun ngắn tay và quần đùi vừa đến đầu gối đứng ở đó, tóc cậu vẫn hơi ẩm, mặt lại hồng hồng, cả người như được ôm lấy trong một lớp hơi nước mờ mịt, mềm mại lại tươi mát.

Khi Lật Đình ôm quần áo nhìn qua, một tiếng ầm vang, Phương Hòe Ninh giống như nghe thấy tiếng tim mình nổ tung.

Chẳng qua ngay sau đó hắn lại phát hiện không phải, đó là tiếng động 【Một quả chanh】đưa ra đại chiêu, bọn họ còn chưa kịp vào phó bản, mà đối diện hắn chính là 【Đại Xà Vương 100】.

Rất đáng tiếc, đây là một trò chơi có thể giết đồng đội.

Phương Hòe Ninh liếc xéo qua đã cảm giác có một cái bóng quen thuộc bị đại chiêu của mình nổ như sao rơi mang theo một đám lửa to bay ra ngoài, lần này không đợi đối phương phản ứng, hắn chột dạ lựa chọn trực tiếp out ra, tắt máy, một mạch úp màn hình máy vi tính.

Âm thanh ầm ĩ bỗng nhiên đứt ra, trong phòng khôi phục trong yên tĩnh lần nữa.

Im lặng chỉ trong chốc lát, Phương Hòe Ninh như chưa hề có gì xảy ra, hắng giọng một cái, đi ra ngoài từ phòng sách: “Tắm xong rồi?”

Lật Đình gật đầu, cũng đi tới, quan sát tỉ mỉ bố trí những căn phòng khác một vòng, nhà Phương Hòe Ninh hai phòng một phòng dùng để ngủ, một phòng được đổi thành phòng sách, trong phòng sách thì đặt hai cái bàn đọc sách, bên trên đều có hai cái máy tính, vừa nhìn kiểu dáng đã biết có giá trị không nhỏ.

Lật Đình nhìn căn nhà, Phương Hòe Ninh đang nhìn cậu, hai người cũng không đứng gần nhau, nhưng mùi trên người Lật Đình lại truyền đến từng đợt, đây không phải mùi sữa tắm nhập khẩu Phương Hòe Ninh giới thiệu với cậu, cái Lật Đình dùng chính là loại xà bông thơm bình thường nhất hắn đặt trong góc, chắc là mùi chanh rất nhạt, nhưng giờ phút này ngửi được lại thơm đến nỗi suýt nữa tê liệt thần trí của Phương Hòe Ninh.

Thần kinh ngón tay vuốt khẽ hai lần bên quần sau đó Phương Hòe Ninh nghe thấy Lật Đình nói cảm ơn với mình.

Phương Hòe Ninh hơi căng thẳng câu tiếp theo cậu sẽ nói mình định về, thế là miễn cưỡng điều chỉnh suy nghĩ, nói: “Bên ngoài trời đang mưa.”

Đúng vậy, chẳng biết mưa rơi lúc nào, hơn nữa cơn mưa không nhỏ.

Lật Đình đi tới ban công vừa nhìn ra bên ngoài khẽ nhíu mày.

“Ô cũng không che được.” Phương Hòe Ninh cũng đi theo tới, chậm rãi nói.

Lật Đình hiểu ý hắn, mình vừa tắm sạch sẽ xong, nếu bây giờ mà đi chẳng khác nào tắm phí công, hơn nữa… nhóm người trong ký túc kia sợ là vui đến quên cả trời đất.

Lật Đình giương mắt nhìn Phương Hòe Ninh.

Phương Hòe Ninh phóng khoáng nói: “Ngồi đại đi.”

Tầm mắt Lật Đình quét khắp nơi một vòng, sau đó chọn chỗ cạnh bàn ăn ngồi xuống.

Phương Hòe Ninh nhìn cậu, tạm thời thu hồi tâm tư lộn xộn, chợt nhớ tới mỗi lần mình đến công nghiệp Hợp Tín đều ăn cơm không ngon, muộn như thế nông dân nhỏ chạy chuyến này cũng không biết đã ăn cơm chưa.

Khóe mắt Lật Đình nhận ra Phương Hòe Ninh đi lòng vòng khó hiểu trong phòng, cậu nhìn sang, phát hiện hình như đối phương đang tìm gì đó.

“Sao vậy?” Lật Đình hỏi.

Phương Hòe Ninh tựa như nhớ lại: “Hình như tôi đã quên bữa ăn khuya của tôi.”

Dứt lời đi về phía cạnh cửa, có vẻ như có ý định quay lại lấy.





Lật Đình đứng lên, đột nhiên hỏi: “Chỗ cậu có cái gì?”

Phương Hòe Ninh không hiểu quay đầu lại, đã thấy Lật Đình đi vào phòng bếp tự ý tìm kiếm.

Chỗ Phương Hòe Ninh gần như không có nguyên liệu nấu ăn gì, nghĩ cũng biết người như hắn sao có thể tự xách theo rổ đến chợ mua thức ăn, chẳng qua dụng cụ xử lý ngược lại có đủ, dầu muối tương dấm cũng có.

Lật Đình tìm đến tủ lạnh, tìm được mấy quả trứng gà, một miếng dăm bông, còn có hai gói mì ăn liền, lấy nồi ra bắt đầu chế biến thức ăn.

Phương Hòe Ninh đi theo vào ở phía sau im lặng nhìn động tác của Lật Đình, giống như lần đầu tiên nhìn thấy đối phương ở tiểu xá Phong Tín Tử, Lật Đình không chỉ pha trà sữa ngon, không nghĩ tới còn biết nấu ăn, cắt sợi, rót dầu, nấu mì, thủ pháp kia dứt khoát lại thành thạo, vừa nhìn đã có chút bản lĩnh. Mà cái nồi tráng inox nhập khẩu kia rất nặng, thỉnh thoảng Phương Hòe Ninh sử dụng vài lần cũng còn phải xách lên bằng hai tay, Lật Đình dùng một tay đã có thể cầm nó lên, còn có thể lưu loát đảo mặt, động tác làm liền một mạch.

Cùng mới âm thanh xào đảo xì xèo xì xèo, một mùi thơm khác dần dần tràn ngập trong không gian nhỏ này, vài năm gần đây chỗ này cho tới bây giờ cũng chỉ có mình Phương Hòe Ninh, bây giờ lại thêm một người, đứng trước bếp, làm cho nơi đây luôn quá sạch sẽ im ắng không hiểu sao có thêm ít hơi người và khói lửa nồng nặc.

Giật mình như mơ.

Phương Hòe Ninh kinh ngạc nhìn chăm chú vào gò má của cậu, biểu cảm của Lật Đình vô cùng nghiêm túc, miệng hơi cong lên, thỉnh thoảng mấp máy bờ môi theo đồ gia vị tăng lên. Tầm mắt Phương Hòe Ninh lại trượt xuống, phát hiện áo thun ở nhà rộng thùng thình của cậu cũng hơi cũ, trên bả vai thậm chí còn có một lỗ nhỏ to bằng móng tay, lộ ra một tí làn da trắng tinh.

Tay chân bên ngoài quần áo thì thon dài gầy gò, nhỏ bé như thể vừa bẻ đã gãy, nhưng Phương Hòe Ninh biết bên trong ẩn chứa bao nhiêu năng lượng kinh người.

Dọc theo cẳng chân mảnh khảnh điểm cuối cùng của tầm mắt Phương Hòe Ninh rơi trên bàn chân Lật Đình, cậu đi dép lê tự mang tới, đã cởi đôi tất vịt cam chói mắt, có lẽ vì vóc người cao, chân Lật Đình vậy là nhỏ lạ thường, chí ít Phương Hòe Ninh vẫn chưa bao giờ gặp nam sinh có chân nhỏ như vậy, được bọc hờ hờ trong dép lê quá rộng, càng lộ vẻ vừa nhỏ vừa trắng, ngón chân gầy dài trắng tròn, giống con gái.

Lật Đình vốn đang nghiêm túc làm mì xào không hiểu sao cảm thấy sau lưng có hai tầm mắt ngày càng nóng rực, thừa dịp xếp ra đĩa, cậu nhanh chóng bỗng quay đầu lại, đã thấy Phương Hòe Ninh đứng sau cậu cúi đầu không biết nghĩ gì, vành tai đỏ, mắt đỏ hơn.

Lật Đình suy tư một lát, tưởng là hắn bị sặc khói dầu ở đây, nhân tiện nói: “Đói nữa cũng phải chịu, rất nhanh là có thể ăn rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status