Không quen

Chương 60: Cảm ơn cậu sau này có thể ở bên cạnh chăm sóc nó…



Chỉ chớp mắt, thời gian đã gần một tháng, Lật Đình và Phương Hòe Ninh cũng đã chính thức bên nhau sắp hai tháng. Trừ một bữa ăn hải sản xác nhận quan hệ lúc đầu, hai người gần như không chính thức hẹn hò nhiều lắm, thừa dịp tết sắp tới, Phương Hòe Ninh nghĩ dù thế nào cũng phải dành thời gian đi ra ngoài với mèo con trải qua thế giới của hai người một ngày.

Sau khi cẩn thận vạch ra hành trình, còn cố ý mua sushi của một nhà hàng nào đó rất hot ở trung tâm quảng trường, lại thỏa thuận thời gian trên nông trường nhỏ, hôm đó Phương Hòe Ninh đã xử lý xong vấn đề của sở nghiêm cứu từ rất sớm, đi đến bể bơi.

Buổi sáng Lật Đình còn phải làm bán thời gian nửa ngày, buổi chiều mới có thể ở cùng Phương Hòe Ninh. Dạo này thành phố A đã bước vào ngày đông giá rét, dòng người của bể bơi chỉ bằng một nửa ngày thường, nhân viên bán thời gian cũng bỗng nhiên đắt hàng lên. Một năm bốn mùa Phương Hòe Ninh đều kiên trì rèn luyện cơ thể, hơn nữa nước trong bể có hệ thống điều hòa không đổi, bơi không lạnh chút nào, trái lại là mỗi lần ngẩng đầu nhìn Lật Đình ngồi ở phía trên chỉ mặc quần áo thể thao mỏng manh, để trần bàn chân nhỏ ngồi một cái là mấy tiếng đồng hồ, Phương Hòe Ninh cũng sợ cậu bị rét ốm.

Lật Đình vẫn luôn ngồi ở khu nước sâu, Phương Hòe Ninh cơ bản duy trì bơi lội trong phạm vi hai mươi mét lấy cậu là tâm vòng tròn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, trao đổi cho nhau một ánh mắt chạm đến là thôi, hai ba tiếng đồng hồ cũng vèo cái đã trôi qua.

Gần đến giờ cơm, trong bể bơi chỉ còn hai ba khách bơi, nhân viên cứu hộ cũng chuẩn bị đổi chỗ gác, Phương Hòe Ninh đợi Lật Đình xuống khỏi đài quan sát, nhìn bàn chân cóng đến hơi đỏ lên của cậu, nhẹ giọng nói: “Muốn tắm nước nóng rồi hẵng đi không?”

Lật Đình nghĩ ngợi gật đầu: “Ừm.”

Phương Hòe Ninh thấy cậu lùi về sau, khó hiểu hỏi: “Tắm gội ở bên kia.”

Lật Đình nhìn hắn: “Em chỉ có thể dùng chuyên dụng của nhân viên.”

Phương Hòe Ninh sững sờ: “À…”

Lật Đình không xem nhẹ thất vọng chợt lóe lên trong mắt đối phương, nhướng mày nhìn về phía hắn.





Phương Hòe Ninh đang định giải thích mình không có ý gì, bỗng nhiên thấy tầm mắt của Lật Đình xoay vòng, bỗng nhiên đổi nét mặt. Phương Hòe Ninh còn chưa kịp phản ứng, người trước mặt đã nhanh chóng cởi áo khoác, sau khi phán đoán vị trí, lặn xuống nước một cái đâm sâu vào trong nước bơi về phía sóng nước nhấp nhô cách xa mấy chục mét.

Mèo con đã khoe kỹ năng bơi xuất sắc của cậu tự học được từ nhỏ, Phương Hòe Ninh cũng biết Lật Đình đã cầm giấy chứng nhận rồi chắc chắn trình độ sẽ không bình thường, nhưng khi thật sự thấy được mới biết kỹ thuật lặn của cậu nhân viên cứu hộ đáng gờm cỡ nào. Chỉ thấy đối phương giống như con cá heo nhỏ cấp tốc vọt đi, xé mặt nước đi vào trong bể, sau khi xoay một cái lại lặn xuống.

Phương Hòe Ninh thiếu hụt kinh nghiệm đối mặt với nguy hiểm lúc này mới hiểu té ra có người đuối nước, hắn vội vàng cũng nhảy xuống theo bơi về phía đó.

Lúc đợi hắn đến Lật Đình đã vớt người lên khỏi nước, là một người đàn ông khỏe mạnh rất cao lớn, không biết là có huyết áp cao hay bệnh tim, trước đó tựa như bị sốc, có điều vừa ra khỏi nước đã tỉnh lại, lúc nhận thấy Lật Đình kẹp dưới nách hắn ta từ phía sau lưng muốn kéo mình, người đàn ông lại vẫn chưa tỉnh táo bắt đầu phản kháng.

Lật Đình đành phải ra sức khống chế hắn ta, may mà còn có Phương Hòe Ninh giúp đỡ, cuối cùng coi như hữu kinh vô hiểm đưa người lên bờ.

hữu kinh vô hiểm: có kinh sợ nhưng không nguy hiểm.

Lúc này nhân viên cứu hộ khác trong bể cũng chạy tới, kiểm tra sơ cứu, còn có người gọi xe cứu thương.

Phương Hòe Ninh ném người xuống đã đi nhìn Lật Đình, lúc nãy trong lúc hỗn loạn hắn liếc mắt thấy một vệt đỏ tươi, vốn cho rằng là ảo giác, ai ngờ cúi đầu xuống đã thấy mu bàn chân của Lật Đình bị tróc một mảng da lớn, lộ ra thịt mềm bên dưới đang không ngừng chảy máu.

“Đình Đình!” Trong lòng Phương Hòe Ninh xoắn lại, âm thanh cũng thay đổi giọng.

“Không sao.” Đổi lại là bản thân Lật Đình bình tĩnh, lấy bông che miệng vết thương trong hộp thuốc của nhân viên bên cạnh cầm tới, nói, “Đập phải đáy bể trầy da tí thôi mà.”

Chỗ nào là trầy? Phương Hòe Ninh vội vàng xích lại gần, vừa nhìn phía dưới phát hiện trên cánh tay Lật Đình cũng có vết rách, mấy đường xen kẽ, là ban nãy cứu người bị cào.

“Xe cứu thương đến rồi, đến bệnh viện đi.” Các nhân viên nói xong bèn dìu vị khách kia ra ngoài.

“Chúng ta cũng đi.” Phương Hòe Ninh nói.

Lật Đình tự nhủ trong lòng chuyện này cần chú trọng đến vậy, lúc cứu người gặp phải không khéo chính là thế này, kết quả đã thấy lông mày Phương Hòe Ninh nhíu chặt, ánh mắt nhìn mình đăm đăm thâm trầm đến gần như sắc bén. Lật Đình bất ngờ giây lát lựa chọn ngậm miệng.

Người phụ trách trong bể nghe nói chuyện này cũng đã đến đây hỏi thăm, Lật Đình chỉ yên lặng nghe khích lệ hỏi han của y, đổi lại là Phương Hòe Ninh đã thay quần áo đi tới nói thẳng: “Tuần này cậu ấy nghỉ hết.”

Người phục trách nhìn Lật Đình một chút, lại nhìn anh đẹp trai đột nhiên xuất hiện này, gật gật đầu: “À, có thể… nhưng mà cuối tuần…”

“Cuối tuần hẵng nói.” Phương Hòe Ninh lại nói.

Sinh viên tài cao đối xử với mình luôn là tôn trọng có thừa nho nhã lịch sự, sẽ rất ít bá đạo như vậy, còn trực tiếp đưa ra quyết định thay cậu, Lật Đình có phần mới mẻ nhìn đối phương, một câu cũng không bác bỏ, cho đến khi Phương Hòe Ninh khoác quần áo lên vai cậu, lại quay người ngồi xuống trước mặt Lật Đình, Lật Đình mới ngẩn ngơ.

Phương Hòe Ninh hơi nghiêng đầu nói: “Anh gọi taxi rồi, đã đợi dưới lầu, đi thôi.”

Lật Đình nhìn đầu lông mày nhíu chặt của đối phương, trong lòng mềm nhũn, cuối cùng phối hợp nằm lên, tay còn vòng lấy cổ Phương Hòe Ninh.

Phương Hòe Ninh cứ như vậy trực tiếp cõng Lật Đình ra khỏi bể bơi ngay trước mặt nhiều người như thế, sau đó cùng lên xe taxi đến bệnh viện.

Vì bị trầy xước trên gạch men dưới đáy bể bơi, miệng vết thương rất lớn, còn ngâm nước trong bể, hắn khăng khăng yêu cầu Lật Đình truyền uốn ván và tiêm chống viêm, bác sĩ cũng đề nghị, cuối cùng Lật Đình bị ép ngồi trong phòng tiêm.

Mùa này bệnh viện quả là kín người hết chỗ, bên trong các loại ồn ào khóc rống tới lui, Lật Đình nhìn Phương Hòe Ninh ngồi xổm trước mặt mình xiên một cái bánh sủi cảo mua được trong tiệm tạp hóa dưới lầu đưa tới miệng cậu.

Khoảnh khắc đó Lật Đình có thể cảm nhận được hai hàng con gái nhìn chằm chằm Phương Hòe Ninh từ lúc hắn vào cửa đã trợn to mắt.

“Nóng quá?” Thấy Lật Đình không há miệng, Phương Hòe Ninh chỉ quan tâm người trước mắt lại cầm sủi cảo về thổi thổi mới đưa tới, hắn biết Lật Đình thích ăn cay, bèn nói, “Có vết thương trước tiên đừng thêm nguyên liệu, hai ngày này phải ăn thanh đạm thôi.”

Lật Đình hỏi: “Anh thì sao?”

Phương Hòe Ninh: “Lát nữa anh ăn, anh không đói, em để bụng đói không thể truyền nước.”

Nhìn ánh mắt chăm chú của Phương Hòe Ninh, Lật Đình chậm rãi cắn sủi cảo vào miệng.

“Sao vậy?” Phương Hòe Ninh thấy Lật Đình đang nhai thì dừng, sốt sắng hỏi, “Hương vị có vấn đề?”





Lật Đình gật đầu: “Hương vị không đúng.”

“Vị gì đây?” Phương Hòe Ninh vội vàng cầm lên tự ngửi, sợ cho Lật Đình ăn đồ hỏng.

Lật Đình: “Vị sushi.”

Phương Hòe Ninh sững sờ, không biết nghĩ đến cái gì không nhịn được lộ ra ý cười, bỏ miếng sủi cảo Lật Đình cắn một nửa vào miệng, sau khi nếm nghiêm túc bình luận: “Hừm, có phải còn thêm mật ong không?”

Cảm nhận được một số đôi mắt bên cạnh trợn to hơn, Lật Đình dùng chân bị thương không đi giày đạp nhẹ Phương Hòe Ninh một phát, nhưng ngay lập tức bị người nào đó nắm chặt bỏ qua một bên.

Ăn sủi cảo xong, Phương Hòe Ninh bảo Lật Đình nghỉ ngơi một lát, Lật Đình lạ giường như thế, ở bên ngoài gần như không cách nào ngủ được, có điều vừa lúc người bên cạnh đi rồi, tạm thời không có người ngoài đến, Phương Hòe Ninh ngồi xuống. Lật Đình híp mắt chậm rãi tới gần, ngửi được mùi quen thuộc trên người Phương Hòe Ninh, cảm giác được đối phương nhẹ nhàng ủ ấm cánh tay ghim kim của mình, dưới sự dịu dàng vuốt ve khiến Lật Đình vậy mà bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Thật ra ngủ cũng không say lắm, trong lúc mơ màng có thể cảm nhận được hình như Phương Hòe Ninh nói chuyện với ai đó, nghe chốc lát mới nhận ra đó là giọng của Điền Điển.

Điền Điển nói là Hứa Hạo ở dưới lầu đúng lúc nhìn thấy Lật Đình được cõng ra khỏi bể bơi mới nói cho y biết, Điền Điển vội vội vàng vàng chạy đến.

Điền Điển hỏi tình hình của Lật Đình, chắc là sợ quấy rầy đến cậu, Phương Hòe Ninh đứng dậy bảo người ta ra ngoài lại nói, trước khi đi còn cẩn thận chỉnh đầu Lật Đình sang góc độ thoải mái.

Lật Đình mở mắt ra, đã thấy Phương Hòe Ninh tựa ở cạnh cửa nói chuyện với Điền Điển, không biết hai người tán gẫu những gì, tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng Điền Điển lại còn đỏ mắt.

Lúc bước vào vẻ mặt Phương Hòe Ninh cũng có phần thâm trầm, có điều thấy Lật Đình tỉnh dậy hắn lại khôi phục dáng vẻ bình thường, đi tới nói: “Truyền nước xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Lúc đợi bác sĩ rút kim, Lật Đình chú ý có một cậu trai đứng bên cạnh Điền Điển, mặc dù hơi tròn, nhưng khuôn mặt cũng trắng nõn, hoàn toàn là hai loại người với loại đàn ông Khổng Tước thích thể hiện trước kia Điền Điển đã từng tiếp xúc

đàn ông Khổng Tước: một giây cũng không quên khoe khoang bản thân, cái gì cũng cho mình là nhất như uyên bác nhất, nhiều tiền nhất, dũng cảm nhất … nhưng thật ra hắn lại là buồn cười nhất

Điền Điển nói: “Lật Tử, quên giới thiệu, ừm, cậu ấy tên là Hứa Hạo, trước kia Thái Dương luôn đến quán cơm bọn tao chặn người, là Hứa Hạo giúp tao sớm nhất, hôm nay cũng là cậu ấy nhìn thấy mày trước…”

Lật Đình nhớ lại, hôm đó mình đến Món riêng tháng chín gặp Lật Hàm, cậu trai này đứng ngay bên cạnh Điền Điển, thảo nào cậu ta đã biết mình từ trước.

Hứa Hạo kia rất ngại ngùng, nghe lời khen của Điền Điển gương mặt tròn đỏ bừng lên: “Không có, tôi cũng không làm gì cả, là những người kia tự làm việc trái với lương tâm sợ hãi bỏ đi.”

Lật Đình nhìn cậu ta, hiếm khi gật nhẹ đầu với đối phương.

Lúc rời đi Phương Hòe Ninh không dùng xe lăn của bệnh viện, vẫn kiên trì cõng Lật Đình, Điền Điển ở bên cạnh luôn yên lặng nhìn họ, cho đến trước khi sắp lên xe, y mới bỗng nhiên nói với Phương Hòe Ninh: “Hai ngày nay làm phiền cậu.”

Nói xong lại cảm thấy mình làm chuyện ngu ngốc.

“Lời này nào đến lượt tôi nói, có lẽ bây giờ hai người thân hơn tôi…” Nghĩ ngợi, vẫn chân thành nói: “Tóm lại, thật sự cảm ơn cậu sau này có thể ở bên cạnh chăm sóc nó…”

Phương Hòe Ninh nói gì Lật Đình đã ngồi vào xe không nghe thấy, cậu chỉ nhìn thấy Điền Điển mỉm cười vẫy vẫy tay với họ, sau đó sóng vai rời đi với Hứa Hạo.

Lật Đình theo Phương Hòe Ninh về nhà, Phương Hòe Ninh không hỏi ý kiến của cậu, cậu cũng không phản đối, cứ như vậy tùy theo đối phương cõng mình vào nhà.

Phương Hòe Ninh đặt người xuống sofa, cúi đầu nhìn chân cậu. Bởi vì quấn mấy lớp băng vải, Lật Đình không thể đi dép, chỉ một đường ngắn ngủi như vậy, hai cái chân nhỏ đã bị cóng đến lạnh như băng.

Phương Hòe Ninh sờ lên nói: “Tắm rửa đi.”

Lật Đình đồng ý.

Phương Hòe Ninh lấy quần áo để thay cho cậu, vẫn là cái bộ lần trước Lật Đình mặc khi đến ngủ nhờ, lại cẩn thận đỡ người đến phòng tắm, còn tri kỷ xả đầy nước vào bồn tắm.

Thử nhiệt độ của nước, Phương Hòe Ninh hỏi: “Một mình được không?”

Lật Đình gật gật đầu.

Phương Hòe Ninh lại hơi chần chừ: “Quần… có lẽ hơi khó, anh giúp em.”





Lật Đình nhìn hắn, lại gật đầu một cái.

Trời lạnh thế này, nhưng Lật Đình không có thói quen mặc quần thu, cho nên vừa cởi quần thể thao ra, chính là đôi chân vừa trắng vừa thẳng, mắt cá chân nhỏ đến mức Phương Hòe Ninh có thể nắm gọn bằng một tay.

Tuy rằng có chuẩn bị tâm lý, Phương Hòe Ninh vẫn lắc lư con ngươi, mắt liếc nhìn xung quanh một vòng mới rơi trở lại, nhìn làn da trắng tinh kia, giọng khàn khàn: “Còn quần áo…”

Đợi sau khi cởi hết quần áo ra, lúc này Phương Hòe Ninh mới cẩn thận đỡ Lật Đình ngồi vào trong bồn tắm.

“Chú ý đừng để chân động nước, nếu như đứng không vững… em cứ gọi anh, anh ở ngay bên ngoài…” Phương Hòe Ninh rũ mắt dặn đi dặn lại từng câu từng chữ.

Góc nhìn của Lật Đình vừa vặn có thể trông thấy cái tai đỏ bừng của Phương Hòe Ninh, Lật Đình trầm thấp “Ừ” một tiếng.

Phương Hòe Ninh bỗng nhiên ngước mắt, lúc vừa chạm vào tầm mắt của Lật Đình lại vội vàng dời đi, ngực nặng nề nhấp nhô hai lần, quay người đi ra.

Có điều tay hắn vừa sờ lên chốt cửa, lại nghe tiếng nước chảy ào sau lưng, vừa quay đầu lại thấy Lật Đình vậy mà loạng choạng muốn đứng lên.

Phương Hòe Ninh giật mình, trước khi đối phương ngã ngửa vội vã vươn tay kéo cậu lại! Sau đó một cơ thể ướt nhẹp gầy gò ngã vào trong ngực hắn

Chạm tay trơn nhẵn lạnh lẽo, nhưng trái tim Phương Hòe Ninh lại giống như dung nham núi lửa, mang theo đau lòng lo lắng tích tụ hơn nửa ngày, nháy mắt ầm một tiếng đốt cháy lên! Cháy đến nỗi ý thức hắn hoảng hốt, tim như nổi trống.

Quay về phía đôi mắt tĩnh mịch gần trong gang tấc kia, Lật Đình giải thích: “Em chỉ muốn lấy dầu gội đầu…”

Nhưng lời còn chưa nói hết, đã bị đôi môi bất thình lình đè xuống dùng sức ngăn chặn miệng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status