Không thể tử bỏ em

Chương 12


đến khi Cố Mạn Yên tỉnh vậy đã là sáng hôm sau, có lẽ do cô khóc, nên mới mệt mỏi như vậy, khoảng trống bên cạnh cô hơi lạnh vẫn còn, cô nghĩ anh vẫn chưa trở về.

Cố Mạn Yên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh thay một bộ đồ khác, sau đó đi xuống lầu, điều khiến cô bất ngờ đó là khi thấy anh đang ngồi trong phòng ăn.

cô định xoay người trở về phòng, nhưng lại bị tiếng nói anh ngăn cản.

" em không định ăn sáng sao?". Âu Cung Ngụy ngước mắt nhìn cô, cô là đang muốn trốn tránh anh sao.

" tôi...". cô định lên tiếng từ chối, nhưng cô biết cô không thể trốn tránh mãi được, đành đi đến ghế đối diện anh ngồi xuống.

" em có gì muốn nói với tôi sao". suy nghĩ của cô làm sao qua mắt được anh chứ.

" không có". hai người bây giờ chỉ là hợp đồng, cô lấy tư cách gì tra hỏi anh chứ.

" vậy ăn sáng đi". nếu cô không muốn anh cũng không ép.

hai người im lặng trong suốt bữa ăn, chỉ nghe tiếng muỗng đĩa va vào nhau.

" tôi ăn xong rồi, tôi muốn lên phòng". cô không muốn ở đây thêm chút nào nữa, sợ bản thân không kiềm chế được mà òa khóc trước mặt anh.

" sau này em có thể ra ngoài chơi, nhưng phải về trước giờ cơm tối". anh không muốn nhốt cô suốt ở đây, anh không muốn cô cảm thấy không thoải mái khi ở đây.

" thật sao". cô như không tin vào những gì mình nghe thấy, tâm trạng đang không vui liền bay đi mất, vui vẻ chạy về phía anh.

nhìn thấy cái gật đầu của anh cô càng phấn khích hơn, vui vẻ chạy nhanh lên lầu thay một bộ đồ khác, cô muốn đi tìm Tần Tuyết Phi, còn có Cao Chí Minh, cô thật sự rất nhớ bọn họ.

Cố Mạn Yên sau khi chuẩn bị xong liền đi nhanh xuống lầu, chạy đến bên cạnh anh lên tiếng.

" Cung Ngụy, tôi nhất định sẽ về đúng giờ".

" để Tôn Lý đưa em đi". thấy cô vui vẻ như vậy anh cũng thấy tâm trạng mình tốt lên.

" được". cô không từ chối để Tôn Lý đưa đi, dù gì bản thân cũng không thể tự đi được.

Tôn Lý đưa cô đến nhà của Tần Tuyết Phi, cô nhanh chóng đi vào bên trong, từ ngày cô dọn đến Âu Viên, cô đã không liên lạc với cô ấy rồi, bây giờ gặp lại chắc chắn cô ấy sẽ đánh chết cô haha.

" Tuyết Phi".

" Mạn Yên, là cậu thật sao, cậu nói cậu đi chơi, chơi đến nỗi quên luôn người bạn là mình sao, ngay cả một cuộc gọi cũng không có, cậu có biết bọn mình lo cho cậu như thế nào không hả". Tần Tuyết Phi nói một hơi không ngừng nghỉ, khiến cô chóng hết cả mặt.

" Tuyết Phi, xin lỗi, để hai người lo lắng rồi". cô cảm thấy rất có lỗi, khiến hai người bọn họ lo lắng cho cô như vậy.

" Mạn Yên, có phải có chuyện gì rồi phải không, cậu còn muốn giấu mình đến khi nào". Tần Tuyết Phi rất hiểu cô, nếu không có chuyện gì xảy ra, cô sẽ không vô duyên vô cớ không liên lạc như vậy, bây giờ lại đột ngột trở về.

" thật ra, mình mình đã dọn đến nhà Âu Cung Ngụy".

" Mạn Yên cậu nói cho rõ, chuyện gì đã xảy ra".

Cố Mạn Yên nói hết mọi chuyện cho cô bạn của mình nghe, lúc đầu Tần Tuyết Phi còn đòi sống đòi chết với anh, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh im lặng nghe cô nói.

" Mạn Yên cậu ngốc thật, tại sao đến bây giờ mới chịu nói ra chứ".

" Tuyết Phi, xin lỗi".

" nếu anh ta dám ức hiếp cậu, nói với mình, mình nhất định đánh chết anh ta". nói cứng miệng vậy thôi, chứ Tần Tuyết Phi biết đánh anh, bản thân chỉ có chịu thiệt, nhưng vì cô cái mạng này còn không cần nói chi đến chịu thiệt.

" mình biết cậu tốt nhất".

" không nói nữa, chúng ta đi ra ngoài dạo đi, từ ngày cậu đi mình cũng ít đi ra ngoài chơi".

" được".

Cố Mạn Yên cùng Tần Tuyết Phi lên xe, Tôn Lý chở hai người đến khu trung tâm mua sắm thuộc sở hữu của tập đoàn C.A, như vậy lỡ có chuyện gì xảy ra, cũng có thể dễ dàng giải quyết.

hai người đi dạo đến quên mất trời đất, đến khi trở về đã tối muộn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status