Không thể tử bỏ em

Chương 14


" phu nhân, mời cô lên xe". Tôn Lý có chút sợ hãi trong lòng, ông chủ thực sự tức giận rồi, chỉ sợ người chịu thiệt là cô.

" tôi tôi..". cô không biết phải làm gì, đưa mắt nhìn anh rồi lại nhìn hắn, cố gắng bình tĩnh lên tiếng.

" Chí Minh, em..em đi trước, tạm biệt". dứt lời liền lên xe, không để hắn trả lời.

" Mạn Yên, Mạn Yên..". Cao Chí Minh đi nhanh về phía xe cô, nhưng Tôn Lý đã lái xe rời đi.

Cao Chí Minh đưa mắt bất lực nhìn theo xe cô, sau đó lái xe trở về, hắn cũng không thể xen vào cuộc sống của cô mãi được, hắn biết nơi cô mãi mãi cũng không có chỗ cho hắn.

Cao Chí Minh lái xe đến quán rượu, hắn bây giờ rất muốn bản thân thật say, hắn muốn quên cô, hắn không muốn nhớ cô nữa, không muốn nữa.

~~~~~~*~~~~~~

về đến Âu Viên, Âu Cung Ngụy một câu cũng không nói với cô, đi thẳng về phòng làm việc của mình, còn cô thấy anh không để ý đến mình, tim cô nhói lên, cô đợi anh cả ngày ở tập đoàn, đến cơm cũng chưa ăn, bây giờ anh lại không nhìn đến cô một cái, anh thực sự ghét cô đến vậy sao.

Cố Mạn Yên tuy bụng đói, nhưng lại không thể ăn nổi, cố gắng lê bước về phòng, cô không thể để bản thân dễ bỏ cuộc như vậy, cô nhất định không được bỏ cuộc.

cô sẽ ngủ một giấc thật ngon, để sáng mai, ngày mới có sức chiến đấu nữa.

~~~~~~~*~~~~~~~

nửa đêm, Tần Tuyết Phi nhận được điện thoại từ Cao Chí Minh, nhưng người nói chuyện lại không phải hắn.

" xin hỏi cô có phải bạn của Cao thiếu không".

" đúng vậy, có chuyện gì sao".

" à bây giờ Cao thiếu đang ở quán rượu của chúng tôi, anh ấy rất say, nên không thể tự về được, phiền cô có thể đến đón anh ấy không, chúng tôi còn phải đóng cửa".

" được, vậy cô cho tôi xin địa chỉ, tôi sẽ đến đó".

" quán xx, đường y".

" được, vậy cô đợi tôi một lát, tôi lập tức đến ngay".

" được, cảm ơn cô".

lúc Tần Tuyết Phi đến nơi, quán đã không còn ai, chỉ thấy hắn một mình ngồi đó, bên cạnh là đống vỏ chai, hắn uống nhiều đến vậy sao.

bước nhanh đến bên cạnh hắn, cầm lấy chai rượu đang uống của hắn lại.

" tôi đưa anh về".

" cô là ai mà dám đến đây lấy rượu của tôi chứ, à haha, Tuyết Phi, là cô sao, ngồi xuống uống với tôi". Cao Chí Minh bây giờ say không còn biết gì nữa, có thể nhận ra Tần Tuyết Phi đã may lắm rồi.

" đi tôi đưa anh về". Tần Tuyết Phi cố gắng kéo hắn đứng dậy, hắn so với cô to lớn hơn rất nhiều, nên việc đỡ hắn có chút khó khăn, không phải một chút mà là rất khó khăn.

" tôi không muốn về, tôi muốn uống nữa".

" được được, tôi đưa anh đi uống nữa". cuối cùng hắn cũng im lặng để cô đưa đi, Tần Tuyết Phi đưa hắn về nhà hắn, người giúp việc trong nhà thấy hắn như vậy cũng giúp cô đưa hắn lên phòng.

đến phòng họ để cô một mình đưa hắn vào bên trong, còn mình quay xuống chuẩn bị canh giải rượu cho hắn.

Tần Tuyết Phi đặt hắn lên giường, giúp hắn tháo giày ra, nếu lúc trước không phải hắn thường xuyên nấu cơm cho bọn họ ăn, cô nhất định đã bỏ hắn ngoài đường rồi.

còn đang bận suy nghĩ đã bị hắn đưa tay kéo cô ôm vào lòng.

" Mạn Yên, anh yêu em, anh thực sự rất yêu em, tại sao, tại sao em lại không yêu anh, tại sao". Cao Chí Minh ôm chặt Tần Tuyết Phi vào lòng, hắn khóc, hắn thực sự vì Cố Mạn Yên mà khóc.

Tần Tuyết Phi đưa tay cố gắng đẩy hắn ra, tại sao nghe hắn gọi tên Cố Mạn Yên, tim cô tại sao lại đau nhói như vậy.

Cao Chí Minh như mất đi điểm tựa đưa tay tìm kiếm, nhưng bị Tần Tuyết Phi né tránh, cô không muốn bị hắn nhằm lẫn như vậy.

Tần Tuyết Phi xoay người chạy ra ngoài, không hiểu sao bản thân lại đau lòng, cũng không hiểu bản thân tại sao lại như vậy, cô nhanh chóng lái xe ra về, cô nghĩ có lẽ do rượu, cô chắc chắn như vậy, chắc chắn do rượu gây ra, mới khiến suy nghĩ đầu óc cô bị ảnh hưởng, gây ra không tỉnh táo như vậy.

cứ như vậy Tần Tuyết Phi lái xe về nhà, xem như không có chuyện gì xảy ra cả.

~~~~~~*~~~~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status