Không thích mèo, thích phi công!

Chương 55


Sau đó Hải Đăng lại nhanh chóng bỏ tay ra, để Bạch Linh nằm dựa vào vách tường.

- Có phải là do tôi lại ngốc nghếch ngộ nhận nữa không...- Bạch Linh nghẹn ngào lơ mơ nói như người mộng du.

- Cô uống nhiều rồi.- Giọng Hải Đăng khô khốc.

- Tôi không uống nhiều!-Bạch Linh hung hăng nói.- Tôi...là uống vào để có dũng khí nói chuyện với anh... để có thể hỏi anh là chuyện đó không phải thật đúng không...

Hải Đăng hơi cau mày. Bản thân rõ ràng đang rất khó chịu.

- Chúng ta không tính là quen nhau sao? Tại sao anh...anh cùng Minh Lam...

- Vậy còn cô, cô với...- Hải Đăng định nói gì đó nhưng lại ngưng lại.

- Đây là đang đùa giỡn với tình cảm của tôi? Ha...- Bạch Linh ngốc nghếch cười.

- ...

- Đồ xấu tính, từ giờ tôi sẽ không chơi trò tình cảm này với anh nữa. Nó đau lòng chết đi được.- Bạch Linh ôm lấy lồng ngực của mình, nước mắt nước mũi tèm lem.- Sẽ không chơi nữa...

Sau đó Bạch Linh gục hẳn, không còn ý thức nữa. Hải Đăng quay sang nhìn Bạch Linh, lông mày lại nhíu lại. Tại sao thấy Bạch Linh như vậy bản thân cũng đau lòng như thế. Tay Hải Đăng đưa lên lau nước mắt của Bạch Linh, cả nước mũi đang chảy nữa. Cậu cởi áo khoác của mình ra chùm lên người Bạch Linh. Nhưng hiện tại cậu cũng không biết phải làm thế nào để Bạch Linh có thể hiểu nữa. Hơn nữa khi thấy Bạch Linh đi cùng với Khải Hoàng, bản thân lại bài xích không muốn nói tỏ ra là quan tâm tới Bạch Linh, cũng không biết là tại sao nữa. Chỉ là nghĩ đến rất khó chịu... Hơn nữa, việc cần cậu giải quyết, không nên để liên luỵ tới cả nhóm, đặc biệt là Bạch Linh. Đấy là điều mà ít nhất Hải Đăng muốn làm cho Bạch Linh. Vậy nên bây giờ cậu không thể giải thích được...

Cả bọn sau khi hóng gió quay lại thì thấy Bạch Linh đã lăn quay ra ngủ không biết trời trăng gì. Còn Hải Đăng thì đang ngồi uống bia. Hiếm khi thấy Hải Đăng uống bia như vậy...

- Đúng là sắp thành chú rể có khác, cũng uống bia rồi?- Hải Duy vỗ vỗ vai Hải Đăng.

Hải Đăng không trả lời, bỏ lon bia xuống nhếch mép cười nhạt. Trăng đêm nay trong lòng Hải Đăng có chút ảm đạm...

Chỗ này vốn là nơi tụ tập quen thuộc của cả bọn, lúc trước nếu đi chơi game về sớm lên đây tụ họp ngồi ngắm trời, sẽ cảm thấy tuổi trẻ rất tự do, rất sảng khoái.

Trời cũng khuya dần, Khả Tiên lôi mãi mà không vác Bạch Linh lên được. Vậy là cả bọn lại dồn cho Hải Đăng cõng Bạch Linh xuống.

- Đằng nào lần trước cậu cũng cõng quen rồi, thôi thì cõng nốt lần này đi.- Hải Duy trêu chọc.- Nhanh rồi về bọn này chờ cửa.

- ...

Đây là ký túc xá nữ a... Khả Tiên mắt mở to... Nhưng mình cũng không thể kéo lê Bạch Linh xuống được. Thôi thì đành liều vậy, giờ cũng khuya rồi nên chắc không có giám thị nữa...

Hải Đăng xốc Bạch Linh lên, người Bạch Linh mềm nhũn, mùi bia xộc lên mũi. Hải Đăng lại hơi nhăn mày lại, dù sao thì đúng là vẫn không nên cho Bạch Linh uống bia mà.

Nhớ lại thì mỗi lần Bạch Linh say thế này, đều là Hải Đăng cõng, cũng đến sáng thì Bạch Linh không biết cái gì nữa. Hải Đăng thấy có chút buồn cười.

Má của Bạch Linh vừa đỏ vừa nóng dụi vào gáy của Hải Đăng làm cậu hơi rùng mình. Bạch Linh như con mèo nhỏ dụi dụi vào đó làm Hải Đăng thấy ngứa ngứa. Trái tim dao động. Hải Đăng thật sự chỉ muốn giữ lấy cô gái nhỏ bé này mãi cho riêng mình, nhưng hiện tại... bản thân đang vướng vào một chút phiền phức, không thể để Bạch Linh cũng lo lắng. Huống hồ người làm cha ấy vốn chưa từng nhân từ với bản thân mình chút nào, không thể kéo mọi người cùng lún vào được.

Hải Đăng đi theo sau Khả Tiên một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Cố gắng để Bạch Linh không bị khó chịu.

Khả Tiên rón rén như rada rò đường, thận trọng mở khoá phòng để cho Hải Đăng vất Bạch Linh ở cửa, sau đó dìu Bạch Linh vào nằm, mấy người bạn cùng phòng đều đã yên giấc.

Hải Đăng đứng ngoài nhìn thấy Bạch Linh yên vị rồi thì quay lưng. Khả Tiên vội bước ra.

- Hải Đăng.- Khả Tiên khẽ gọi.

Hải Đăng mặt một biểu cảm quay đầu lại.

- Bạch Linh rất ngốc nghếch, nhưng tình cảm với em là thật lòng và nghiêm túc. Vì vậy...vì vậy... em đừng trêu đùa với cậu ấy được không? Nếu như em bắt nạt cậu ấy, thì không xong với chị đâu.- Khả Tiên phồng má xù lông nói.

Hải Đăng nhìn cô gái trước mặt. Trong cuộc đời có một người bạn như thế này, hẳn là cũng không tồi nhỉ. Sau đó không nói gì quay lưng bước đi.

- Tôi biết rồi.- Hải Đăng đáp nhỏ lại.

Khả Tiên hơi mù mịt, cậu ấy đáp như vậy tức là như thế nào? Con người này vốn đã ít nói rồi, càng không nói đến cậu ấy suy nghĩ gì, chẳng ai biết được cả...

Bước chân Hải Đăng có chút nặng nề, để có thể tiếp tục ở ký túc xá trong khoảng thời gian này quả thật rất khó. Nhưng đây có lẽ là nơi duy nhất Hải Đăng có thể ngắm nhìn Bạch Linh mà không cảm thấy lo lắng điều gì, ít nhất có thể đang cùng cô ấy hít chung một bầu không khí...

Các độc giả thân mến, nếu thấy hay thì Like và Vote ủng hộ mình có thêm động lực nha. Yêu cả nhà!!! ♥️
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status