Khu vui chơi đáng sợ

Chương 157: Nhân vật chính tấn công (9)


Editor: Nguyetmai

Vực mê vô giới, vương quốc Tử Linh.

Sa mạc vô hạn, nhưng lại không có một hạt cát vàng, đưa mắt nhìn về phía trước lại là một màu trắng xám.

Sau khi người chết bị chặt xương thiêu đốt, chỉ còn lại bột phấn cuối cùng, xếp chồng thành cát trắng vạn dặm ở nơi hoang vắng này.

Nơi đây không phân chia ngày đêm, bầu trời vĩnh viễn chỉ một mảng xám xịt u tối. Một quả cầu lửa màu đen treo lơ lửng trên không trung, dùng "ánh sáng màu đen" thắp sáng thế giới này. "Mặt trăng" đó chính là tượng trưng của Minh Uyên U Vương, vùng đất được thứ ánh sáng màu đen chiếu sáng đều là lãnh thổ của ông ta. Những sinh linh sợ hãi thứ ánh sáng đen đó, đều là con dân của ông ta.

Là ngày, bão cát cuồng điên vẫn thế, tiếng hát quỷ dị vang vọng, làm cuộn dậy bão cát như cơn lốc xoáy. Trong tiếng gào rú thê lương, bỗng gặp một không gian hình tròn có kẽ nứt xuất hiện giữa không trung, một bóng người lao tới.

Cơ thể của K3 Xích Thiết rơi xuống đất, như quả pháo nặng mấy tấn đánh xuống sa mạc, khiến một tiếng nổ lớn vang lên, làm cuộn lên cơn sóng cát dao động khắp bốn bề. Sát khí nổi lên, bao phủ cả sa mạc.

"Ra đây đi." K3 cười lạnh: "Cho dù bây giờ ngươi thấy hối hận vì đã để ta đến đây thì cũng đã muộn rồi."

Đối với K3, thứ có thể hạn chế được thực lực của hắn ta chính là bản thân độ khó của phó bản này. Vairu cho rằng nó sẽ có ưu thế ở thế giới này, nhưng rõ ràng là nó đã tính sai. Có lẽ thực lực của nó ở đây có thể vượt qua được giới hạn của Diễn sinh giả cấp bốn, nhưng nơi có duy độ cao hơn, thực lực của Diễn sinh giả cấp ba cũng giống như nó tăng lên trong không gian.

Mây máu phi nhanh, trăng đen bạc màu. Tiếng hát tà mị trong gió đột nhiên dừng lại, khoảnh khắc đó, một luồng khói đen từ giữa không trung giáng xuống, Vairu giống như làn khói hư vô, từ thể khí dần hóa thành hình dáng.

Thực thể của nó là một ông già mặt tím, mày kiếm mắt sáng. Râu quai nón tóc mai như hổ, râu dài đến ngực. Lại khoác thêm áo choàng đen trên người. Dáng vẻ như vậy, nếu là một thân chính khí đã có thể gọi là tiên phong đạo cốt. Nhưng trên người Vairu lại toát ra thứ khí chất tà ác sát khí âm u đáng sợ, chỉ liếc nhìn nó một cái thôi đã có cảm giác lạnh lẽo ào tới.

Luồng gió tà mị thấp giọng khẽ hát, du hồn lệ phách phải lui đi.

Bốn bề trở nên yên lặng khác thường. Dường như vạn vật đều đang chờ đợi, đang quan sát hành động tiếp theo của Vairu.

"Ta đã nhìn thấy, nghe thấy sự cuồng vọng của ngươi." Vairu nói: "Ta cũng cảm nhận được, đúng là ngươi rất mạnh. Nhưng những thứ đó sẽ không làm dao động ý chí chiến đấu của ta."

"Đối với một con chó gác cổng mà nói." Thái độ của K3 vẫn vô cùng ung dung, dù cánh tay phải của hắn ta bây giờ chỉ có thể phát huy được năm phần thực lực, nhưng hắn ta vẫn tuyệt đối tự tin nắm được phần thắng: "Ngươi cũng coi là khá được rồi."

Là Diễn sinh giả, hơn nữa lại còn là Diễn sinh giả cấp ba, chắc chắn là hắn ta hiểu rõ hơn một số quy tắc và trật tự thép trong game "Khu vui chơi đáng sợ" hơn là các boss trong phó bản này. Về vấn đề phân tích lực chiến rõ ràng là cũng khách quan cụ thể hơn.

Nếu phải so sánh thì, thực lực của Vairu trong vương quốc Tử Linh mạnh hơn không ít so với Ford mà Phong Bất Giác gặp trong phó bản Đảo Thợ Săn, nhưng so với quái vật cao cấp như Samodier thì lại kém hơn một chút.

Giả sử đến thế giới bên kia của Thị trấn Anh Đào, Vairu sẽ yếu đi và bị hạn chế. Nếu đánh thật thì hai GM ở trạng thái full sẽ có thể có cơ hội giết chết nó lớn hơn.

Còn thực lực của K3 Xích Thiết ở thị trấn Anh Đào so với hai GM cộng lại cũng không chênh nhau là bao, thậm chí còn hơi mạnh hơn một chút. Đến thế giới bên này của vương quốc Tử Linh, tầng dữ liệu của hắn ta bị ảnh hưởng cũng giảm bớt đi, cho nên giới hạn của mọi người đều tăng cao lên, còn hắn ta vẫn mạnh hơn Vairu.

"Muốn hủy diệt trận đoạt hồn của ta… Giết!" Vairu khẽ quát một tiếng, thân hình đột nhiên chuyển động, biến thành một tàn ảnh, chỉ chớp mắt đã lao đến trước mặt K3.

Khi chiến đấu, sát khí bỗng đột ngột tăng cao.

Vairu ép đến trước, hòng đoạt lấy thời cơ trước tiên. K3 đạp chân xuống cát, cánh tay chuyển động càn khôn, vị trí đứng dường như không thay đổi, chỉ nhẹ nhàng đẩy vuốt quỷ đang nhào tới một cái, hai người liền tiếp xúc với nhau, đòn tấn công của Vairu đã bị hóa giải nhẹ nhàng như thế.

Đương nhiên là chiêu này chỉ là đòn thăm dò của Vairu, khi đối đầu với đối thủ mạnh, nó cũng không dám dùng tuyệt chiêu gì khi chưa rõ thực lực đối phương, để tránh lộ sơ hở, rồi thất bại chỉ trong tích tắc.

Xoay người lại, trầm giọng quát, sau lưng Vairu dần có một làn sương mù màu đen dâng lên, sát khí ngông cuồng cùng với làn sóng cuộn trào mãnh liệt, hóa thành một sức mạnh hữu hình nhào về bóng lưng K3.

"Lần này là thăm dò tấn công từ xa ư?" K3 không hề quan tâm xoay người lại, "Loại chiêu thức phô trương thanh thế này có lẽ đối với người chơi còn có chút uy hiếp…" Hắn ta giơ cánh tay phải lên, xòe bàn tay ra, ánh sáng màu đỏ đậm nở rộ trên cánh tay hắn.

Đối mặt với làn sóng đen mạnh mẽ đó, hắn dùng xích lực mạnh mẽ hơn nghênh đón, lấy cương chế cương. Hai luồng sức mạnh xung đột với nhau, trong hoang mạc truyền đến một tiếng vang như tiếng chuông kêu.

Sóng âm sạch bóng, gió mây đổi sắc, đến khi khói trắng tan đi, hai bóng người vẫn đứng song song, hai bên đều không hề bị thương, hơi thở cũng không loạn.

"Số liệu tạm thời thật đáng buồn, cho dù không mất mạng lúc này thì cũng sẽ biến mất khi phó bản kết thúc." K3 dùng giọng điệu trách trời thương dân than thở: "Trong vô số phó bản, hệ thống có thể chế tạo ra vô số thứ như ngươi. Ngươi sẽ bị vô số người chơi giết chết, hoặc giết chết họ… Cả hai đều không có ý nghĩa gì, đối với ngươi mà nói, tử vong là kết cục, còn đối với họ chỉ là sự trở về."

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả…" Vairu tiếp lời.

"Đúng là ngươi rất khó hiểu được, nhưng điểm đáng buồn nằm ở chỗ, cho dù ngươi có hiểu cũng không thay đổi được bất cứ chuyện gì." K3 nói: "Cũng chỉ có những số liệu ở vị trí cao đến có "tính duy nhất" đó mới có thể "sống" lâu hơn được một chút. Tuy suy cho cùng họ cũng khó tránh khỏi số phận bị biến mất, nhưng ít nhất thì họ cũng có ký ức có thể duy trì được lâu dài hơn. "Cái chết" cuối cùng của họ cũng là một trường sử thi trong khía cạnh này."

K3 thở dài nói: "Còn ngươi… Đừng lãng phí thời gian thêm nữa, an phận chút đi, nhanh chóng biến mất đi cho ta, để hệ thống đạt được điều kiện truyền tống người chơi." Sát ý sắc bén bùng lên trong mắt K3, "Ta chỉ còn cách level 2 một bước nữa thôi, không thể để một chút sơ suất nào xảy ra, ta tuyệt đối sẽ không để thứ dữ liệu tạm thời như ngươi tạo nên bất cứ biến số nào cả!"



"Mấy cái đó là… Người?" Dũng Sĩ Vô Địch đè thấp giọng hỏi, anh ta nhìn theo Copernicus về phía rừng cây phía trước, có bóng người của một đội nhỏ đang dần lại gần về phía này.

"Có lẽ là ảo giác…" Copernicus trả lời.

"Ờ… Là ảo giác, không phải là quái vật." Phong Bất Giác nói thầm, thực sự anh càng ngày càng muốn vạch trần hai anh chàng nhân viên quản lý này rồi. Người ta còn chưa lại gần, thông thường đều sẽ cho rằng là quái vật, vậy mà phản ứng đầu tiên của các anh lại là nói cho chúng tôi biết đó không phải là thực thể.

"Chúng ta có nên trốn không?" Diệp Chỉ vẫn tư duy theo lẽ thường, và đưa ra một vài đề nghị khá đáng tin cậy. Cô vừa nói còn vừa cảnh giác che đi ánh sáng đèn pin trước mặt mình.

"Này, có phải trốn đi không?" Phong Bất Giác dứt khoát quay mặt lại, dùng giọng điệu rất không kiên nhẫn trực tiếp hỏi Galileo.

"À… Tôi thấy không cần đâu." Galileo có chút thật thà trả lời. Cậu ta còn chưa phản ứng lại tại sao Phong Bất Giác lại bỗng nhiên hỏi mình câu hỏi như vậy, nên đưa ra câu trả lời theo bản năng.

"Ok. Vậy thì cứ xem xem ảo giác này có thể tạo ra được cái gì nào." Phong Bất Giác đút một tay vào túi quần, tay còn lại cầm đèn pin, chán ngán nhìn về phía trước.

Diệp Chỉ nhìn sang hai bên với ánh mắt khác thường, lần lượt nhìn quét qua gương mặt ba người Phong Bất Giác, Copernicus và Galileo. Cô thấy rất kỳ lạ, mấy đồng đội này của cô dáng vẻ không mấy đáng tin cho lắm, nhưng họ luôn làm những chuyện chính xác bằng hành động không bình thường, giống như là đã xem qua hướng dẫn chơi trước khi vào đây vậy.

Không bao lâu sau, mấy bóng người đó đã đến gần, họ đi rất chậm, hơn nữa dáng vẻ đi đường cũng rất kỳ quái, giống như đám trẻ con chơi xe lửa, từng người một nối tiếp nhau.

Người đi đầu tiên, phần đầu cúi gằm xuống tận ngực, nhưng hai tay lại giơ thẳng song song hướng về phía trước giống như cương thi. Nó lắc lư dẫn dắt đoàn người đi về phía trước. Người đi thứ hai, hai tay gác lên vai người thứ nhất, đầu cũng đè xuống cực kỳ thấp, vùi sâu vào giữa hai cánh tay. Người thứ ba lại gác tay lên vai người thứ hai, cứ thế nối tiếp nhau. Đoàn người này có tổng cộng sáu người.

Đến khi họ đã đến khá gần, người chơi mới nhìn rõ được cách ăn mặc của đám người này nhờ vào thiết bị chiếu sáng trên tay. Trừ việc sáu bóng người này cúi gằm mặt, quần áo họ mặc trên người và giới tính không hề khác biệt do với sáu người chơi họ.

Phong Bất Giác cười nói: "Ha… Không cần phải nói nữa, người cuối cùng đó chắc chắn có lời thoại, nội dung tám mươi phần trăm là "Đi theo chúng tôi nào" đại loại như vậy…"

Đoàn người đó cứ thể lặng lẽ đi đến bên cạnh sáu người chơi, giống như là đi ngang qua muốn kéo theo đi cùng. Không biết nên nói là trùng hợp hay ý trời, người đi cuối cùng mặc bộ âu phục dài màu tím giống hệt như Phong Bất Giác. Khi đi ngang qua mọi người, nó ngẩng đầu lên, quay mặt lại, để lộ ra một gương mặt trắng bệch, vô cùng thê lương, hai mắt trợn trắng, nói một câu với giọng điệu đủ khiến người ta nổi da gà: "Đi theo chúng tôi nào…"

"Đấy, tôi nói có sai đâu." Phong Bất Giác nhún vai nói.

Thái độ thoải mái đến bất thường đó của anh đã nhanh chóng lan ra ảnh hưởng tới tâm trạng của mọi người, giống như khi bạn xem phim kinh dị, có người tiết lộ trước cảnh tượng đáng sợ tiếp theo cho bạn. Khi đã có tâm lý chuẩn bị, đoạn kịch bản đáng sợ đó hoàn toàn không còn đáng sợ nữa, sự sợ hãi của mọi người không có biến động gì lớn.

"Cảnh phim này… Có quá nhiều trong phim Hồng Kông thập niên 90 rồi." Phong Bất Giác nói: "Tôi đã xem không biết bao nhiêu kiểu tình tiết như vậy rồi." Anh đưa mắt nhìn theo những hình ảnh ảo giác đó đi xa dần, đi vào trong rừng núi đen tối, vẫn không buông tha bồi thêm một câu: "Nếu muốn người khác thấy không vui thật, chi bằng biến đoàn sáu người kia thành con rết người sau đó cho chúng tôi trèo lên, sau đó người đi đầu đội nói một câu…"

"Đừng nói nữa!" Diệp Chỉ vội vàng cắt ngang: "Ngoài việc đưa ra ý kiến có tính xây dựng xin anh đừng nói nữa được không?" Là con gái, sự tỉnh táo ứng phó của cô đã không ngừng suy giảm sau khi gặp Phong Bất Giác. So với việc chơi game, sự lan truyền tinh thần mà ngôn từ và hành vi của Phong Bất Giác còn đáng sợ hơn nhiều, bởi vì có khả năng sẽ kéo dài đến trong cuộc sống hiện thực.

"Nhìn thấy ảo giác, chứng tỏ chúng ta đã bước vào phạm vi của trận pháp rồi thì phải." Dù sao cũng là GM, Copernicus vẫn rất nghiêm chỉnh chuyển sự chú ý của mọi người sang chuyện qua map.

"Anh bỏ chữ thì phải đi đi." Phong Bất Giác cười: "Dẫn đường là được rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status