Khu vui chơi đáng sợ

Chương 199: Bàn kiếm pháp ở trấn Thương Linh (14)



Editor: Nguyetmai

Sau một màn đối thoại khách sáo, Phong Bất Giác có được chìa khóa căn phòng chữ Thiên hiệu Bính, sau đó bốn người kia liền cáo từ rời đi.

Tên: Chìa Khóa

Loại: Liên quan đến phó bản

Phẩm chất: Thường

Chức năng: Người sở hữu và đội nhóm sẽ được quyền sở hữu căn phòng chữ Thiên hiệu Bính trong quán trọ Thương Linh

Có mang ra ngoài phó bản được không: Có

Chú ý: Cho dù trên người có mang chìa khóa hay không, chỉ cần trong đội có người có là có thể tự do ra vào căn phòng này.

"Ờ, thứ đồ chơi này hình như có thể chuyển hóa thành miếng ghép hình sau khi phó bản này kết thúc." Phong Bất Giác nhìn phần mô tả vật phẩm nói: "Cái này vẫn nên để Tự Vũ cầm đi, thực lực của cô mạnh nhất, không dễ chết, khoảng trống trong balo chắc chắn là rộng hơn tôi."

"Này, tôi mới là người có cấp độ cao nhất ở đây, hơn nữa còn là chuyên nghiệp đấy! Thế nào cũng phải là thực lực của tôi mạnh nhất chứ!" Atobe chen vào nói.

Phong Bất Giác trực tiếp đổi sang chủ đề khác nói: "Nói đến chuyên nghiệp tôi có một kế hoạch muốn nhờ cậu giúp đỡ."

"Hả? Kế hoạch gì?" Atobe hỏi.

"Còn nhớ khi ở lâu một quán trọ, có một vị mỹ nữ đã bình luận về võ công của tôi không?" Phong Bất Giác hỏi.

"Nhớ chứ, cái tên Mạnh Cửu đó nói… Cô ấy họ… Mộ Dung?" Atobe đáp.

"Lúc đó tôi cứ cố lắng nghe đám NPC đó bàn luận, từ những lời họ nói có thể biết được rằng… Vị Mộ Dung cô nương đó có lẽ là kiểu nhân vật đại loại như là "Bách Hiểu Sinh"." Phong Bất Giác vuốt cằm nói: "Cũng có nghĩa là cô ta nắm được rất nhiều tin tình báo."

"Cậu muốn tôi đi tìm cô ta moi tin?" Atobe hỏi.

"Đúng vậy, dù sao cậu cũng là chuyên nghiệp mà." Phong Bất Giác nói, "Hãy dùng những kỹ xảo chuyên nghiệp của cậu để làm thân với cô ta, đến khi nói chuyện nhiều rồi thì cậu cứ nói mình mới đặt chân vào giang hồ, còn nhiều chỗ chưa hiểu, xin thỉnh giáo cô ta một số vấn đề."

"Chuyên nghiệp" mà tôi nói ở đây là người chơi chuyên nghiệp, ý cậu của nói là Ngưu Lang chuyên nghiệp!" Atobe kêu lên.

"Yên tâm đi, có phải tôi bảo cậu đi bán thân đâu, chỉ là đi giao lưu chút thôi mà." Phong Bất Giác mặc kệ lời mỉa mai của đối phương, nói tiếp: "Sự tương tác giữa người chơi và NPC hình người cũng có thể tham chiếu với diều D không hạn chế giới tính của điều lệ tương tác người chơi. Bất cứ hành vi nào được hệ thống nhận định là quấy rối, bao gồm lấy phương thức trong điều B, C làm mục đích hay âm mưu để thực hiện ý đồ đều bị hệ thống hạn chế, ý đồ của người chơi sẽ không thể chuyển hóa thành hành động thực tế của nhân vật. Thử nghiệm nhiều lần sẽ bị cưỡng chế ngắt kết nối, hơn nữa ID cấp công dân của người chơi đó sẽ vĩnh viễn bị thêm vào danh sách đen của hệ thống, trở thành đối tượng giám sát tiên tiến cấp độ khá cao.

Tôi còn tra cứu được giữa người chơi và các NPC, quái vật hình người, có quy tắc chi tiết liên quan đến sự tương tác trên phương diện này. Kết quả phát hiện hạn chế nghiêm ngặt hơn so với sự tương tác giữa người chơi. Giữa người chơi có thể thực hiện những hành động thân thiết ở mức độ nhất định trong tình huống đôi bên đều tình nguyện, nhưng giữa người chơi và các nhân vật ảo tưởng tuyệt đối sẽ không có bất cứ sự tương tác có thành phần tình và sắc nào. Nhưng không loại trừ khả năng NPC có thiện cảm với người chơi.

Tóm lại, cậu có thể đi bắt chuyện thoải mái, chắc chắn sẽ không bị đối phương lợi dụng đâu.

"Này! Đó là một mỹ nữ đấy! Chứ không phải là kẻ mình hổ thân gấu! Đừng có nói như là tôi buôn bán hời lắm ấy! Không được lợi dụng mới là tổn thất ấy!" Atobe đáp: "Nói qua cũng phải nói lại… Thằng nhóc cậu lại có thể đọc thuộc được điều lệ không sót chữ nào… Tiện thể còn giải thích được luôn cả những cài đặt có thứ nguyên khác nhau không thể yêu nhau rõ ràng đến như vậy… Đó là tâm thái gì chứ!"

"Ồ… Cái này ấy à, bởi vì trước đây trong một phó bản tôi đã từng ôm một NPC nữ. Đương nhiên rồi, đó là một cái ôm vô cùng thuần khiết, kiểu platonic*." Phong Bất Giác bình tĩnh đáp: "Sau này tôi đã nghĩ đến một vấn đề… Những giới hạn cài đặt kiểu này hạn chế ở đâu? Thế là tôi dành thời gian để xem phần mô tả game liên quan."

(*) Gần gũi thân mật nhưng không hề lãng mạn.

"Haizz, vậy chúng ta câu dẫn những NPC nam chẳng phải là chuyện dễ dàng hơn nhiều hay sao?" Bi Linh nói như đùa: "Dù sao thì cũng sẽ không bị làm sao cả."

"Tôi nói này… Con gái phải biết tự trọng chứ…" Tiểu Thán xoay đầu qua, ánh mắt nóng sáng quắc nhìn cô.

"Cô định câu dẫn thế nào?" Phong Bất Giác nói: "Hành vi trên ý thức chủ quan đều sẽ bị hệ thống trực tiếp ngăn chặn. Còn về khách quan, cho dù cô có muốn thể hiện, tặng phúc lợi gì đó cũng không thể thay đổi được cài đặt ngoại hình trong phó bản này đâu."

"Ừm… Nghe cũng đúng." Bi Linh vừa gật đầu vừa nhìn Tiểu Thán bằng ánh mắt hài hước. Thực ra nghe giọng điệu cô đáp lại cũng không phải không biết đáp án của câu hỏi này, có lẽ cô chỉ muốn xem xem phản ứng của một ai đó sau khi nghe nó mà thôi.

"Được rồi, Kim Phú Quý, nói thế nào đây? Có đi không?" Phong Bất Giác hỏi.

"Tôi cảnh cáo cậu, gọi tôi là Ngưu Lang cũng thôi đi…" Atobe còn chưa dứt lời.

Phong Bất Giác đã cắt ngang: "Được thôi, Ngưu Lang, ý cậu thế nào? Nếu bản liêu chủ chưa kết hôn thì đã đích thân đi rồi. Dựa vào ba tấc lưỡi và kỹ năng bám riết của tôi, không có lý nào lại giao tiếp thất bại cả. Nhưng tình hình bây giờ, nếu tôi đi gạ gẫm thì chắc chắn sẽ khiến Mộ Dung cô nương đó phản cảm. Cậu cũng không thể bảo Tiểu Thán đi đúng không? Tên nhóc đó không để lộ tin tình báo của chúng ta đã là tốt lắm rồi."

"Chỉ là giao tiếp mà thôi, tại sao không thể để con gái chúng tôi đi chứ?" Tự Vũ hỏi.

"Ha ha ha ha ha!" Phong Bất Giác cười lớn năm tiếng, sau đó nói: "Ý tưởng hay đấy, tôi cũng rất muốn biết, hai cô gái xa lạ không quen biết gì nhau, một người trong đó thể hiện rõ ràng có mục đích, đi tiếp cận người còn lại… Lúc đó không biết nên mở đầu như thế nào thì thỏa đáng đây?"

Tự Vũ trừng mắt nhìn Phong Bất Giác, im lặng rất lâu rồi mới lên tiếng nói, "Được thôi… Anh bảo người chuyên nghiệp đi đi."

"Đủ rồi, các cậu đừng có mà kẻ tung người hứng nữa đi, tôi có thể đi thử xem sao." Atobe uể oải đáp: "Nhưng tôi thanh minh trước nhé, nếu NPC đó không để ý đến tôi thì tôi cũng hết cách đấy."

"Làm sao... Có thể chứ... Ngưu Lang huynh hà tất phải tự coi thường bản thân như vậy được?" Phong Bất Giác kéo dài giọng ra nói: "Với tướng mạo anh tuấn trắng trẻo, thướt tha nữ tính như cậu, chắc chắn sẽ có thị phần nhất định trong thị trường nam nữ thanh niên lớn tuổi thời cổ đại. Nhưng đứng trước một người trông có vẻ khá yếu đuối, cũng không có hành vi gì vượt quá giới hạn, vì phép lịch sự cùng lắm cô ta cũng chỉ thể hiện không có tiếng nói chung với cậu, xin cậu đừng quấy rầy cô ta nữa."

Phong Bất Giác ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Còn giả sử… Mộ Dung cô nương thấy nói chuyện với cậu không có gì không thỏa đáng cả thì đơn giản rồi." Anh đứng dậy nói: "Nếu phán đoán của tôi không sai thì có lẽ NPC này nắm rõ trong lòng bàn tay đa số các thiết lập trong thế giới võ hiệp này. Còn chuyện là thường thức đối với cô ấy, nhưng đối với chúng ta lại là tin tình báo vô cùng quý giá. Cho nên, những tin tức mọi người đều biết, chỉ có chúng ta không biết thì cậu có thể hỏi cô ta thoải mái."

"Biết rồi, tôi sẽ tùy cơ hành sự." Atobe đáp, "Lúc này có lẽ vị Mộ Dung cô nương đó vẫn còn ngồi trong tầng một quán trọ, vừa rồi cậu làm ầm lên như vậy, vị liêu khách của Phá Kiếm Trà Liêu như tôi bây giờ mà xuống lâu, rồi đi tới chào hỏi cô ta trước con mắt của mọi người thì chắc chắn người ta sẽ không tiện tiếp lời. Tôi thấy đợi thời cơ khác đi."

"Ừm. Tôi cũng nghĩ như vậy." Phong Bất Giác nói câu này, rồi đẩy chiếc chìa khóa đến trước mặt Tự Vũ, Tự Vũ không nói gì, chỉ nhận lấy rồi đặt vào trong balo.

"Lại nói đến chuyện thứ hai." Phong Bất Giác nói: "Chính là Hoa Ảnh Lục Kiếm đó… Bây giờ muốn người có "nội lực bẩm sinh thuần dương" là tôi giúp đỡ…"

"Tuy trước mắt tạm thời kéo dài được một ngày. Nhưng đến ngày mai, đến khi tên Lâm Thường đó dạy võ công tâm pháp cho anh, Tô Thường cần anh giúp đỡ, thì chắc chắn chuyện anh không có nội lực sẽ bị vạch trần." Bi Linh nói: "Giải quyết vấn đề này còn quan trọng hơn nhiều chuyện thu thập tình báo, bởi vì một khi chuyện này bị vỡ lở, chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh khó xử. Đến lúc đó, cho dù mối quan hệ giữa chúng ta và Hoa Ảnh Lục Kiếm chưa trực tiếp biến thành đối địch thì họ cũng không có lý do để tiếp tục bênh vực chúng ta nữa, càng không thể cho chúng ta bất cứ lợi ích nào nữa."

"Đúng vậy… Chuyện này rất nan giải." Phong Bất Giác đáp: "Giai đoạn hiện tại, tôi nghĩ ra được hai cách. Cách thứ nhất, tôi cực lực đề xuất…"

"Giết Tô Thường?" Tự Vũ lập tức nói ra điều Phong Bất Giác đang nghĩ trong lòng.

"Đúng!" Phong Bất Giác quyết đoán đáp, "Hơn nữa tốt nhất là phải giết người không thấy xác, không có gì để điều tra, ngay cả những người khác cũng không biết cô ta sống hay chết. Như vậy ít nhất thì trước khi quyết đấu sẽ không có người nhắc đến chuyện hộ pháp truyền công nữa."

"Cậu tàn nhẫn quá rồi đấy…" Atobe nhìn Phong Bất Giác với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nói: "Lần trước khi thấy cậu giết Tang Thi, tôi đã mơ hồ cảm thấy cậu có chút khí chất của kẻ cuồng ma giết người rồi… Bây giờ để bảo vệ bí mật, cũng bất chấp đối phương là người tốt hay người xấu, nói giết là giết…"

"Khi chơi game "Mario", trước khi giẫm chết Goomba cậu có cân nhắc xem đối phương tốt hay xấu không?" Phong Bất Giác hỏi.

Atobe ngẩn người, vài giây sau cau mày nói: "Đó không phải là chuyện giống nhau mà?"

"Hừ…" Phong Bất Giác vẻ mặt không mấy thoải mái quay đầu đi.

"Lý lẽ như nhau cả thôi." Lúc này Tự Vũ đưa ra một lời bình luận đơn giản mà sâu sắc.

"Lừa gạt thất bại." Bi Linh tiếp lời.

"Tôi cũng phản đối việc tùy tiện giết người, tạm thời chưa nói tới trường hợp đối phương rất có khả năng sẽ có thực lực của Boss… Cho dù chúng ta có thể giết chết cô ta cũng không thể bảo đảm trong quá trình chiến đấu và xử lý thi thể sẽ không bị ai phát hiện." Không ngờ Tiểu Thán cũng đưa ra đề xuất mang tính chất xây dựng.

"Vấn đề này thì không cần yên tâm, nếu hạ quyết tâm giết chết cô ta, thì tôi có cách, Sau khi giết chết chặt thành sáu phần, rồi vải bọc lại, cho vào ba lô, thần không biết quỷ không hay…" Phong Bất Giác tiếp lời.

"Đã lên kế hoạch đến mức này rồi sao…" Atobe toát cả mồ hôi lạnh, lòng thầm nghĩ không biết rốt cuộc cái tên này là loại người gì nữa.

"Nhưng mà… Các cậu nói cũng có lý nhất định." Phong Bất Giác quay ngoắt, nói: "Các cậu cũng đã nhắc nhở tôi, tôi đã từng xem một bài post trên diễn đàn, nói về phong cách hành sự của người chơi trong phó bản có khả năng ảnh hưởng đến sự phát triển trong tương lai. Ví dụ như trong kịch bàn người luôn làm theo đạo đức, nguyên tắc nhất định, cố gắng hết sức để làm việc tốt, thì sau khi hoàn thành cốt truyện thường sẽ có kết cục tương đối tốt. Còn người luôn làm điều ác, làm chuyện tàn nhẫn lạnh lùng trong phó bản, có lẽ cốt truyện gặp phải sẽ khá buồn rầu u uất. Không chỉ như vậy, bài post này còn nói… Kỹ năng, vật phẩm mà người chơi ngẫu nhiên gặp phải đều có liên quan đến phong cách chơi của người chơi đó."

"Ha ha… Quỷ Ảnh Dracula…" Phản ứng đầu tiên của Tiểu Thán chính là đọc cái tên kỹ năng Phong Bất Giác đã tặng cho mình ra.

"Cuồng Đồ Khó Lường…" Bi Linh cũng nói tiếp.

Phong Bất Giác nói: "Giả sử thiết lập này thực sự tồn tại, thì đúng là có thể lý giải không ít tình huống tôi gặp phải khi đi phó bản một mình…"

"Đó cũng coi là… Một kiểu của thuộc tính không thể hiện sao?" Tự Vũ nói.

"Có lẽ là vậy… Suy luận theo đó, người chơi được hệ thống nhận định là hiền lành tuân thủ quy tắc và người chơi tà ác hỗn loạn, sau khi vào game chắc chắn sẽ khác nhau. Không chỉ có kỹ năng, trang bị, danh hiệu… Con đường chơi trải nghiệm game của họ cũng sẽ không giống nhau." Phong Bất Giác dường như suy tư nói: "Nếu vậy xem ra… Chúng ta đừng nên giết hại người vô tội thì hơn. Trong phạm vi cho phép của nhiệm vụ chính, cố gắng đứng về phía chính nghĩa, làm chuyện hiệp nghĩa. Nếu không hệ thống lại nhận định tôi và các cậu là ác ôn."

Lúc này Atobe nói, "Vậy cách thứ hai của cậu là gì?"

"Không thể giết thì đả thương thôi." Phong Bất Giác nói: "Nếu Tô Thường bị thương ở mức độ nhất định, khiến cô ta tạm thời không đủ sức lực để đột phá U Minh Quyết. Chẳng phải chuyện này sẽ bị trì hoãn hay sao?" Anh nhìn mọi người: "Thời gian game có hạn, chúng ta cũng không thể ở đây đến ngày thứ tư, cho nên… Chỉ cần kéo dài được đến tối ngày kia thì chuyện này sẽ vĩnh viễn qua rồi."

"Cách này thì cũng được." Bi Linh trầm ngâm nói: "Ừm… Nhưng làm thế nào để đả thương được vị Tô nữ hiệp đó thì chúng ta cần phải thảo luận."

"Đúng vậy… Thứ nhất, chắc chắn chúng ta không thể ngang nhiên đi đả thương cô ta, chỉ có thể âm thầm ra tay." Phong Bất Giác nói: "Thứ hai, sau khi xong chuyện cũng không thể để đối phương nghi ngờ chuyện này là do chúng ta làm." Anh đan hai tay trước ngực, lắc đầu nói: "Giả sử để Bi Linh trốn đi rồi bắn lén cô ta từ xa thì có thể dễ dàng làm được điểm thứ nhất. Nhưng như vậy đối phương sẽ nghi ngờ chúng ta. Bởi vì chỉ có đám người chúng ta mới có thể sử dụng phương thức họ không thể hiểu được để tập kích mà thôi."

"Cho dù dùng phương thức khác mà người trong võ lâm khác cũng sẽ dùng để ra tay thì hiềm nghi của chúng ta cũng vẫn là lớn nhất." Tiểu Thán nói: "Hôm nay anh vừa mới đồng ý chuyện này với lục kiếm, trong vòng một ngày này, Tô Thường lại bị đánh lén bị thương… Nói thật, cho dù là người khác cũng nhân đúng lúc này tập kích cô ta thì người bị nghi ngờ cũng vẫn là chúng ta mà thôi."

"Tôi nghĩ ra một cách đánh lén sẽ không bị nghi ngờ." Phong Bất Giác nói, "Cũng là phương thức lý tưởng nhất trước mắt… Đầu độc trên quy mô lớn."

"Tư duy của cậu…" Atobe sắp nghẹn lời đến nơi, lối tư duy của Phong Bất Giác nhảy vọt quá nhanh, luôn luôn bỗng nhiên đưa tới một kết luận rất xa rời thực tế.

"Nguyên tắc rất đơn giản." Phong Bất Giác giải thích nói: "Để che đậy chuyện người chúng ta muốn nhằm vào là Tô Thường, chúng ta sẽ đồng thời ra tay với tất cả mọi người. Như vậy, từ ngoài nhìn vào cô ta chỉ gặp phải một sự kiện đầu độc không phải chỉ nhằm vào cô ta mà thôi."

"Ha… Ha ha… Cố gắng đứng về phía chính nghĩa, làm chuyện hiệp nghĩa…" Tiểu Thán híp mắt, khóe miệng hơi cong lên lặp lại lời Phong Bất Giác nói.

Phong Bất Giác chỉ coi như không nghe thấy, nói tiếp: "Để theo đuổi hiệu quả như thật, bản thân chúng ta cũng có thể bị trúng độc tập thể trong sự kiện này để che giấu tai mắt."

"Cậu bị điên đấy à…" Atobe nói.

"Không còn cách nào khác, để đảm bảo một lời nói dối không bị vạch trần, thì phải bịa ra một lời nói dối thậm chí còn lớn hơn thế." Phong Bất Giác nói: "Lúc này, chúng ta đã rơi vào trong cục diện đó… Cậu phải hiểu rằng sự an toàn, tự do của chúng ta bây giờ, tất cả đều được xây dựng trên cơ sở của lời nói dối, chỉ cần một sự kiện bị vạch trần thì một chuỗi biểu hiện giả dối cũng lập tức sụp đổ.

Muốn có chỗ đứng trên trấn này, hoặc nói cách khác… Là "sinh tồn", chúng ta buộc phải cố gắng hết sức để ngụy trang, cầm cự đến cùng. Từng giây từng phút đều phải nghĩ cách để duy trì hình tượng thần bí và lớn mạnh của môn phái Phá Kiếm Trà Liêu. Nếu để đám người bên ngoài kia biết được thực lực thực sự của chúng ta thì phó bản này sẽ khó có thể tiếp tục chơi. Trong tình huống đó, cách duy nhất tôi nghĩ ra được chính là trốn vào núi. Tiền đề để vào núi chúng ta vẫn có thể sống sót rời khỏi được trấn này, không… Con phố này mới đúng.

"Đúng vậy." Tự Vũ cũng nói: "Luận về năng lực chiến đấu, chỉ cần ba NPC cùng thực lực với người phụ nữ tối qua chúng ta đã phải dùng một vũ khí máy móc rồi, nếu không chiến đấu một lúc thôi sẽ bị tiêu diệt gọn cả đám." Cô nhìn Phong Bất Giác: "Giai đoạn hiện tại, nếu hành vi của Bất Giác bị vạch trần thì chẳng khác gì phường gạt người lừa đời trong con mắt con người của thế giới này. Như vậy… Gần như là tất cả mọi người đều có khả năng sẽ chống lại chúng ta."

Phong Bất Giác tiếp lời Tự Vũ nói: "Tóm lại, nếu thực sự phải chiến đấu, đến khi đám đại hiệp kia hiểu được chiêu thức của chúng ta, và biết đặc tính cơ bản của súng thì chúng ta chết chắc."

"Hoặc là tiếp tục ngụy trang, hoặc là trở thành kẻ địch chung của mọi người sao…" Tiểu Thán trầm ngâm nói.

"Giống như Thế chiến thế giới thứ hai, một gã người Do Thái xông nhầm vào Đảng quốc xã, cách duy nhất có thể khiến gã sống sót rời khỏi đó được chính là khiến tất cả mọi người xung quanh cho rằng gã cũng là người Đức." Phong Bất Giác nhún vai nói.

"Thôi cứ nói chuyện đầu độc đi vậy…" Atobe nói.

"Nếu thành công chúng ta có thể đạt được mục đích, hơn nữa còn không bị nghi ngờ, hay nói cách khác… Chính là cảm giác cho dù Lục Kiếm có một chút nghi ngờ chúng ta cũng không thể hoàn toàn chắc chắn được."

Tiểu Thán vừa nghĩ vừa nói: "Ừm… Thủ đoạn đầu độc, chỉ cần có độc dược, ai cũng có thể làm. Nếu chỉ có một người hoặc rất ít người bị trúng độc, thì đối tượng nghi ngờ sẽ rất nhanh chóng bị nhận định là... Người có xung đột về lợi ích hoặc kẻ thù của người trúng độc. Nhưng nếu trông có vẻ giống như là đầu độc trên quy mô lớn thì sẽ rất khó khoanh vùng được hung thủ. Chỉ cần khi gây án chúng ta không để lộ dấu vết gì, hơn nữa sau khi xảy ra sự việc chúng ta cũng bị trúng độc, vậy thì…"

"Được thôi, ba vấn đề." Bi Linh nghe cũng không nhịn được nữa, cắt ngang nói: "Một, đi đâu tìm một loại độc dược không đến mức làm chết người, mà còn đủ lượng cho mấy chục người? Hai, làm sao để chia đều cho người trong quán trọ và hạ độc họ? Ba, làm sao để tiến hành đồng thời một và hai, đảm bảo không bị phát hiện, và sau khi xảy ra chuyện lại không để lộ dấu vết gì?"

Phong Bất Giác nói: "Hỏi hay lắm." Anh nghiêng đầu, hai tay khoanh lại: "Hoàn toàn không có đầu mối gì."

"Vậy sao anh còn nói hăng thế?"

"Bởi vậy nên tôi mới nói là "Cách thức lý tưởng nhất" mà, còn cụ thể thực hiện thế nào…" Phong Bất Giác nói: "Chúng ta còn có thời gian một ngày một đêm để nghĩ cách."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status