Khu vui chơi đáng sợ

Chương 42: Sơn Trì Quỷ Ốc quyển (9)


Phong Bất Giác kể lại sơ lược tình tiết của quyển tiểu thuyết, rồi nhắc đến việc mình đi vào một hầm đất và tiếp nhận nhiệm vụ ẩn. Sau đó mọi người có thể nhìn thấy dòng nhiệm vụ này của anh trong bảng chọn nhiệm vụ, nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn thấy chứ không làm được gì, dù Phong Bất Giác có hoàn thành thì cũng chỉ có anh được nhận phần thưởng.

Khi anh nói được một nửa thì do kỹ năng đã hết thời hạn nên lồng đèn trên bàn cũng mờ trở lại. Nhưng Tự Vũ và Bi Linh không hề chen ngang lời anh nói, chỉ chuyên tâm lắng nghe.

Sau khi Phong Bất Giác nói xong tình hình mình biết được, cuối cùng thay đổi giọng điệu đưa ra tổng kết cuối cùng: "Vậy theo như tôi phân tích thì tình tiết của phó bản này có lẽ là như vậy. Gia tộc này nhiều đời mắc chứng bệnh di truyền Huntington*, trong tòa dinh thự này cũng có một sức mạnh siêu tự nhiên giống như một loại bùa chú gì đó. Em gái của Roderick sớm đã bị chứng tâm thần phân liệt, nên ông ta biết vốn biết Madeleine chưa chết nhưng vẫn chôn sống cô ta. Mà sau đó ông ta cũng bị giày vò bởi chính chuyện đó, khiến cho tinh thần triệt để suy sụp. Mãi cho đến buổi tối lúc câu chuyện kết thúc, em gái ông ta nhờ vào sức mạnh thần bí bên trong dinh thự để quay trở lại căn nhà, dọa chết anh trai của mình, sau đó bản thân cô ta cũng chết vì kiệt sức."

*Huntington: Một chứng rối loạn di truyền dẫn đến cái chết của các tế bào não.

"Linh hồn và thi thể của Madeleine có lẽ đã bị Roderick nhốt ở đâu đó trong tòa dinh thự này. Hơn nữa bản thân tòa dinh thự này cũng có ý thù địch cực mạnh với sinh vật 'sống' như chúng ta. "

"Từ góc độ của game mà nói…"

"Nhiệm vụ chính chính là tìm ra nhược điểm hoặc quy luật của tòa dinh thự này, sau đó thoát ra ngoài. Nhiệm vụ phụ tuyến rõ ràng là làm hay không cũng được, trừ phi là đang test mức độ hoàn thành thăm dò bản đồ của chúng ta. Nếu đi vào nhiều căn phòng, tìm kiếm kĩ càng, thì có thể tìm ra 6 đoạn Quỷ Cung, nhận lấy phần thưởng. Còn về nơi ở của linh hồn hai anh em kia, chỉ là tình tiết cốt truyện mà phó bản đưa vào mà thôi, tạo nên sự tồn tại của nhiệm vụ ẩn, đồng thời không làm thì cũng chả sao."

Mọi người nghe xong tổng kết của anh, Tự Vũ mở miệng nói trước tiên: "Không sao, chúng tôi có thể phối hợp với anh."

Phong Bất Giác nói rõ tình hình của phó bản: Vượt map không khó, nhiệm vụ phụ tuyến làm hay không cũng được, nhiệm vụ ẩn thì càng không bắt buộc. Anh muốn nghe ý kiến của Tự Vũ và Bi Linh, hỏi xem bọn họ có muốn giúp anh hoàn thành nhiệm vụ ẩn và phụ tuyến hay không, không ngờ đối phương lại không đợi anh hỏi mà đã trả lời trước tiên.

"Vậy tôi xin cảm ơn hai người." Phong Bất Giác nói.

Tự Vũ lần này không trả lời anh, cô ấy thật sự không thích nói chuyện.

Bi Linh khách sáo đáp: "Không cần khách sáo, chúng tôi vốn muốn làm nhiệm vụ phụ tuyến. Còn về nhiệm vụ ẩn, nhất định là không dễ dàng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh."

Phong Bất Giác lập tức đứng dậy, nói: "Vậy bây giờ chúng ta quay trở lại vấn đề bị gián đoạn ban đầu: Tại sao chúng ta lại đồng loạt xuất hiện ở đây?"

Tiểu Thán lập tức nói: "Không phải căn nhà này lại thay đổi rồi chứ? Chỉ cần nó thay đổi vài hành lang, liên kết không gian lại thì có thể dễ dàng đưa chúng ta đến đây."

Long Ngạo Mân nói: "Cậu nói là chúng ta đến đây 'bằng cách nào', chứ không phải 'tại sao' chúng ta lại ở đây."

Bi Linh liếm liếm môi, lẩm bẩm: "Xuất hiện tình trạng này trừ phi là một vài lý do điểm thời gian nào đó đã tới, vật phẩm được nhận, hoặc là…"

Phong Bất Giác tiếp lời: "Mức độ tìm kiếm bản đồ sắp tới giới hạn rồi."

"Là ý gì?" Tiểu Thán hỏi.

"Có biết Betrayal at house on the hill không?" Phong Bất Giác nói.

"Trò tabletop game* đó à?"

*Tabletop game: game chơi trên mặt bàn, mặt phẳng.

"Đúng, chính là nó, giả sử khuôn bản đồ của một tầng dùng xong rồi thì sẽ thế nào?" Phong Bất Giác nói.

"Thì tầng đó sẽ…" Vương Thán Chi dường như nghĩ ra được vấn đề nằm ở đâu: "Không thể nào xuất hiện bản đồ mới nữa."

"Với tình hình thực tế hiện tại thì chắc là do tầng một đã bị tìm kiếm qua một lượt, tiếp tục tìm kiếm thì sẽ trở về chỗ đã từng đi qua." Phong Bất Giác nói: "Vì thế chúng ta đều đồng loạt quay trở lại căn phòng này, phòng ăn này chính là phần bản đồ còn lại chưa được mở ra."

"Vậy tiếp theo chúng ta sẽ lên tầng hai?" Long Ngạo Mân nói, anh ta có chút bất an nhắc nhở một câu: "Dũng Sĩ Vô Địch chết vì một nguyên nhân không rõ ở đó."

"Tầng một có ba đoạn Quỷ Cung, còn một đoạn ở hầm đất, hai đoạn còn lại chắc chắn nằm trên tầng hai, muốn làm nhiệm vụ phụ tuyến thì nhất định phải đi lên đó." Phong Bất Giác trả lời: "Còn nữa, hiện tại chúng ta đã tìm kiếm hết tầng một, nhưng nhiệm vụ chính vẫn không thay đổi. Vì thế cho dù là nhiệm vụ chính, phụ tuyến hay nhiệm vụ ẩn thì phải hoàn thành một trong số đó, không lên đó là điều không thể."

Bi Linh bổ sung thêm: "Là phần kết của phó bản, độ khó trên tầng hoặc là nói sức mạnh bùa chú trên tầng, rõ ràng sẽ mạnh hơn ở đây. Cạm bẫy ở tầng hai nhất định sẽ nguy hiểm hơn ở đây, yếu tố đáng sợ và ảo giác cũng nhiều hơn ở đây, nên một mình Dũng Sĩ Vô Địch lên đó mới chết."

Tiểu Thán nói với Phong Bất Giác một câu: "Anh Giác, nghe đi, chia nhau ra hành động hại chết người rồi đấy."

"Anh Vô Địch tử vong là do anh ta không đủ mạnh mà thôi." Phong Bất Giác di chuyển tầm mắt, để lộ ra vẻ mặt "Hôm nay vui quá đi".



Hơn mười phút sau, năm người đi xuyên qua vài hành lang, tìm thấy cầu thang đi lên tầng hai.

Cầu thang bằng gỗ đó bốc lên một mùi mốc meo, bước lên còn có tiếng cót két. Tiểu Thán vì quá căng thẳng nên không cẩn thận dùng sức bẻ gãy một đoạn lan can, tự mình dọa mình hoảng sợ.

Lên đến tầng hai, Long Ngạo Mân dưa ra đề nghị sẽ phụ trách đi đầu dẫn đường như lần trước. Danh hiệu [Người bảo vệ tiểu đội] mới của anh ta có năng lực đặc biệt là kỹ năng bị động [Bảo vệ tiểu đội], chỉ cần có thêm một đồng đội bên cạnh thì năng lực phòng ngự của anh ta có thể tăng 10%, tuy lượng máu, tấn công và phòng thủ trong "Khu vui chơi đáng sợ" không hiển thị giá trị cụ thể, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc tính toán giá trị cộng thêm. Nói một cách đơn giản thì năng lực tấn công của anh Long hiện tại mạnh hơn bốn lần so với khi đơn thân độc mã. Lúc này, dù có gặp phải xác sống mạnh mẽ thì cũng không đến nỗi bị đánh văng ra chỉ với một đòn.

Phong Bất Giác và Vương Thán Chi đi theo sau Long Ngạo Mân, tiếp đó là Bi Linh Tiếu Cốt, Tự Vũ Nhược Ly phụ trách phía sau cùng.

Đi được một đoạn, Bi Linh đột nhiên vỗ vỗ vai Vương Thán Chi, người đi trước do căng thẳng thần kinh nên bị hành động này dọa đến sắc mặt trắng bệnh, rất may là chưa la to thành tiếng.

"Anh Tiểu Thán này."

"Có chuyện gì?"

"Tôi muốn thương lượng với anh, chúng ta trao đổi vật phẩm đi."

Vương Thán Chi nói: "Cái nào?"

"À, anh có những thứ gì?" Bi Linh mỉm cười hỏi.

Tiểu Thán vừa đi về phía trước vừa khai báo đồ đạc bên trong balo của mình: "Ờ thì, tôi có dao bếp kiểu tây, gậy bóng chày, chậm chạp…"

Phong Bất Giác đi phía trước đưa tay che mặt lắc đầu, muôn nghìn lời nói, hóa thành một tiếng thở dài trong lòng: "Tên ngốc này…"

Bi Linh bị Tiểu Thán chọc cho cười thành tiếng, cô ấy vội vàng cắt ngang nói: "Được rồi, được rồi, anh thật sự kể hết cho tôi nghe à?"

Vương Thán Chi sững sờ: "Ơ? Đúng rồi, là cô muốn đổi vật phẩm với tôi, tại sao tôi phải khai hết chứ?"

Đến cả Long Ngạo Mân đi phía trước cả đội cũng trợn mắt, âm thầm mắng một câu: "Tên nhóc này đúng là 'nhân tài'…"

"Đừng bắt nạt trẻ con." Tự Vũ đi phía sau lạnh lùng nói một câu.

Bi Linh lè lè lưỡi, sau đó nói với Tiểu Thán: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn đùa với anh thôi, ai ngờ anh lại kể ra thật."

Vương Thán Chi lại giải thích thanh minh vì câu nói trước đó của Tự Vũ: "Năm nay tôi hai mươi bốn tuổi rồi đấy!"

Cuối cùng Phong Bất Giác cũng không kìm được, anh xoay đầu lại, trừng mắt nói với Tiểu Thán: "Gần đây tôi phát hiện EQ của cậu ngày càng được 'nâng cao' rồi đấy."

"Hả?" Tiểu Thán cảm thấy rất kỳ lạ.

Bi Linh lại kéo kéo tay áo anh ta, "Được rồi, nói chuyện đàng hoàng với anh này." Cô ấy đưa chiếc mũ thợ mỏ ra trước mặt rồi nói: "Tôi muốn dùng cái này để đổi lấy đèn pin của anh."

Tiểu Thán xem thuộc tính của nó, món đồ này là trang bị, hơn nữa còn có cả hiệu quả của một công cụ chiếu sáng.

[Tên: Mũ thợ mỏ]

[Loại: Đạo cụ phòng thủ]

[Phẩm chất: Thường]

[Lực phòng ngự: Trung cấp]

[Thuộc tính: Không]

[Hiệu ứng: Có tính năng chiếu sáng, cần tiêu hao pin.]

[Điều kiện trang bị: Sở trường Thông dụng F hoặc sở trường máy móc F]

[Ghi chú: Đây là một phòng cụ an toàn đáng tin cậy, đèn mỏ trước mũ cũng rất thực dụng.]

"Thế nào? Thấy trên đầu anh không có đội đạo cụ phòng thủ, tôi dùng cái này đổi đèn pin của anh, xem như anh không bị thiệt rồi nhé." Bi Linh nói.

Tiểu Thán nhìn món đồ một lát: "Nhưng làm vậy thì cô thiệt thòi rồi?"

"Màu vàng không thích hợp với tôi, hơn nữa tôi là con gái, đội thứ này lên trông rất là ngốc nghếch." Cô ấy mỉm cười gian xảo: "Tôi thấy anh đội rất là hợp."

"Không cần đâu, tôi có một đạo cụ phòng thủ phần đầu rồi." Tiểu Thán trả lời, anh lấy một chiếc đèn pin khác từ trong hành trang ra (Khi ở trung tâm thương mại, Phong Bất Giác đề nghị mỗi người lấy hai cái đèn pin, mà Tiểu Thán thì luôn bỏ tất cả đồ đạc vào trong balo), giao cho Bi Linh rồi nói: "Tôi có hai chiếc đèn pin, cho cô một cái thì được thôi mà."

Bi Linh chớp chớp đôi mắt to, nhìn chằm chằm gương mặt Tiểu Thán năm ba giây: "Này! Không phải anh nói với tôi, không thể lấy không trang bị sao?"

"Đội lên trông ngốc nghếch, cô tự giữ mà dùng đi." Tiểu Thán mỉm cười trả lời.

Nghe xong câu này, Bi Linh đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của câu nói "Mặt trái của màu hồng chính là màu đen".

Cô ấy cầm lấy đèn pin, để mũ thợ mỏ vào lại balo, tâm lý phức tạp mà nói một câu: "Cảm ơn." Trên mặt chẳng có chút gì là vui vẻ.

"Đáng đời." Tự Vũ đứng sau lưng lập tức bồi thêm một dao.

"Hình như có gì đó sai sai…" Long Ngạo Mân đột nhiên dừng lại, anh ta phát hiện ra điều bất thường, "Có phải khi nãy chúng ta vừa đi qua chỗ này không?"

"Từ lúc chúng ta đi lên đều đi trong một hành lang giống hệt thế này." Phong Bất Giác tiếp lời: "Sau đó rẽ trái một lần, rẽ phải hai lần, sau mỗi lần rẽ thì độ dài của hành lang đều không giống nhau, nhưng rõ ràng không phải là vòng tròn…"

"Là rơi vào ảo giác, hay là…" Long Ngạo Mân chỉ nói được nữa câu thì muốn nghe ý kiến của Phong Bất Giác.

"Có lẽ là ảo giác." Tự Vũ Nhược Ly đứng phía sau nói chen một câu. Lúc này, cô ấy đã đứng trước một chiếc gương dài bằng chiều cao của mình, nhìn thấy bản thân trong gương, cả người trên dưới đều rất bình thường, quần áo và trang bị đều không thay đổi, chỉ có vị trí chỗ phần bụng là lộ ra phần ruột bên trong.

Trong lòng một giây, toàn bộ hai bên hành lang đều xuất hiện đầu gương, cảnh vật chuyển biến rất bất ngờ, không nhìn ra bất cứ dấu vết thay đổi không gian nào.

Phong Bất Giác cũng xoay người qua, tùy ý chọn một chiếc gương cách chỗ mình đứng gần nhất, đứng đối diện gương rồi nói: "Không sai, sự cộng hưởng hạt nhân này trông rất rõ ràng." Anh bước lại gần vài bước, quan sát thật tỉ mỉ: "Ủa, từ mặt cắt ngang của ruột có thể nhìn ra một số chi tiết của hành lang, thật là kỳ lạ…"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status