Kiếm đạo độc thần

Chương 2342: To gan lớn mật (Thượng)


Giao dịch cũng có thể chỉ định bảo vật mà mình cần, nhưng mà ngũ hành tinh hoa đều rất trân quý, xuất hiện một khối hỏa chi tinh phách đã khó được, chủ nhân hỏa chi tinh phách không có nắm chắc, bởi vậy hắn mới cầm hỏa chi tinh phách ra đổi, hắn vẫn ôm một tia hi vọng đổi được bảo vật mình cần.

- Mười viên thủy kết tinh đổi hỏa chi tinh phách của ngươi, thủy tinh phách cũng không dễ dàng đạt được.

Giang Tử Ngọc mở miệng lần nữa.

- Này...

Chủ nhân hỏa chi tinh phách do dự, cự tuyệt sẽ đắc tội Giang Tử Ngọc, hậu quả rất nghiêm trọng, không cự tuyệt tuyệt lời thật đi đổi thủy kết tinh?

Tuy thủy kết tinh có tác dụng với hắn, nhưng tác dụng không thể nào so với thủy tinh phách, cho dù nhiều thêm vài khối cũng vậy, trừ phi số lượng đủ để làm lượng biến dẫn tới chất biến.

- Mặc dù chỉ là nửa khối nhưng chắc không kém gì hỏa chi tinh phách của ngươi.

Giọng nói lạnh nhạt vang lên, một đạo hào quang màu xanh đậm từ trong gian phòng bay ra ngoài, nó đáp xuống bình đài, nằm bên cạnh hỏa chi tinh phách, nó có màu sắc thanh thúy đối lập với hỏa chi tinh phách.

- Thủy tinh phách!

Tiếng thét vang lên.

- Không, đây không phải là thủy tinh phách, mà là thủy tinh phách và hải chi tinh phahsc thuộc thủy hành tinh hoa, trong đó ẩn chứa thủy lực còn mạnh hơn thủy tinh phách nhiều.

- Hải chi tinh phách, có thể tìm được sâu trong Lam Hải, thường thường đều nằm trong tay Hải tộc cường đại.

Chủ nhân hỏa chi tinh phách vô cùng vui mừng.

Nửa khối hải chi tinh phách, mặc dù chỉ nửa khối nhưng luận thể tích hơi nhỏ hơn hỏa chi tinh phách nhưng cấp bậc của hải chi tinh phách còn cao hơn thủy tinh phách, phẩm chất đủ để đền bù thể tích chênh lệch.

- Đổi!

Quyết định thật nhanh, chủ nhân hỏa chi tinh phách nói ra.

Ngay sau đó nửa khối hải chi tinh phách thuộc về hắn, về phần khối hỏa chi tinh phách thuộc về Sở mộ.

Nắm hỏa chi tinh phách, cảm nhận lực lượng ẩn chứa trong đó, Sở Mộ vô cùng vui vẻ, ngũ hành tinh hoa, cuối cùng hắn lại có thêm một loại, còn kém hai loại.

Về phần nửa khối hải chi tinh phách, tự nhiên là hắn cắt giữ, nửa khối còn lại hắn đủ tu hành nhất trọng thiên từ bí pháp kinh thiên kia, đệ nhị trọng thiên cũng cần dùng thủy tinh phách, nửa khối còn lại chưa đủ, còn phải tìm lần nữa, đã như thế Sở Mộ cứ dùng nó đổi hỏa chi tinh phách.

- Hảo hảo hảo, dám bỏ qua Giang Tử Ngọc t cảnh cáo.

Giang Tử Ngọc tức giận nói ra.

- Ngươi chính là thiên tài tuyệt thế ở ngoại vực nha, chỉ có tu vi Niết Bàn bát trọng thiên, đừng cho rằng vượt qua khảo hạch trong thời gian ngắn nhất thì cho rằng mình là thiên tài tuyệt thế lợi hại nhất, ta cho ngươi một cơ hội, giao hỏa chi tinh phách cho ta, ta cho phép ngươi gia nhập Giang gia.

Trong nơi thiên tài giao dịch vô cùng yên tĩnh, chỉ có Giang Tử Ngọc nói chuyện vẫn còn quanh quẩn nơi này.

- Hỏa chi tinh phách có tác dụng với ta.

Sở Mộ lãnh đạm trả lời.

- Hai lúa từ bên ngoài tới, xem ra ngươi còn không biết địa vị của Giang gia ta tại Thiên Cổ Vực này.

Giang Tử Ngọc cười lạnh uy hiếp:

- Giang gia của ta là thế lực nhất lưu gần với bốn đại thiên môn, không phải ai cũng có tư cách gia nhập vào, ngươi cần phải hiểu rõ, không nên tự sai lầm.

Một câu này thể hiện địa vị và cường đại của Giang gia, nếu là thiên tài tuyệt thế không có chỗ dựa, nói không chừng sẽ xem xét một phen, sau đó khuất phục nhưng Sở Mộ lại không phải.

Hắn thật không biết Giang gia cường đại thế nào, phải biết rằng một nhà tộc truyền thừa còn khó hơn tông môn.

Tông môn vạn năm, gia tộc ngàn năm.

Một nhà tộc có thể truyền thừa ngàn năm đã tính là không tệ, truyền thừa ba ngàn năm là rất tốt, truyền thừa năm ngàn năm là rất cường đại, gia tộc truyền thừa vạn năm là chuyện khó tưởng tượng nổi.

Giang gia thật sự không thể xem thường.

Nhưng thế thì thế nào, có thể dọa Sở Mộ sợ hay sao?

Đừng nói là Giang gia, Sở Mộ cũng không khuất phục dưới uy hiếp của bốn đại thiên môn.

Kỳ quái là, Tương Thanh Vân cũng không có mở miệng châm chọc Giang Tử Ngọc, các thiên tài tuyệt thế cũng giữ im lặng, bộ dạng xem náo nhiệt.

Dù sao bọn họ không quen Sở Mộ, cũng chẳng có giao tình gì cả, cho nên cũng không có giúp hắn để đắc tội với Giang Tử Ngọc.

Tuy trong lòng bọn họ xem thường Giang Tử Ngọc nhưng không thể phủ nhận, thiên phú và thực lực của Giang Tử Ngọc rất mạnh. Thực lực Giang gia cũng rất mạnh. Không ai là đồ ngu, cũng không bởi vì bản thân xem thường người ta là cứ nhắm vào đó, sở dĩ Tương Thanh Vân trước đó nhắm vào Giang Tử Ngọc, đó là bởi vì hắn có mâu thuẫn với Giang Tử Ngọc từ trước.

- Cánh cửa Giang gia quá cao, ta không vào nổi.

Sở Mộ nói một câu cự tuyệt Giang Tử Ngọc.

- Hai lúa, có câu nói gọi là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, xem ra ngươi vẫn lựa chọn đắc tội Giang Tử Ngọc và Giang gia ta rồi.

Giang Tử Ngọc nói chuyện trở nên bén nhọn và ẩn chứa tức giận, Tương Thanh Vân chống đối mình cũng thôi, dù sao thực lực hai người không kém gì nhau, mười mấy năm trước cũng có mâu thuẫn, hiện một tên thiên tài từ bên ngoài có tu vi Niết Bàn bát trọng thiên lại dám lần lượt cự tuyệt mình, đúng là không muốn sống.

- Nghe nói mỗi một thiên tài tuyệt thế đều có chỗ hơn người.

Giọng nói của Sở Mộ lạnh hơn vài phần, tượng đất cũng có ba phần nóng tính chứ nói gì tới hắn.

- Giang Tử Ngọc, chắc hẳn chỗ hơn người của ngươi chính là không có da mặt đúng không?

- Ngươi...

Trong sương phòng. Giang Tử Ngọc như bị người ta đâm một kiếm, sắc mặt đỏ rực, hắn đứng lên, sát ý bộc phát như sóng biển vô tận, sát khí bao phủ sương phòng của Sở Mộ.

Nếu là thiên tài tuyệt thế cấp Vạn Cổ nhất trọng thiên thì có thể ngăn cản được khí thế của Vạn Cổ Nhị trọng thiên, cho dù là thiên tài tuyệt thế Niết Bàn cửu trọng thiên cũng khó có thể đối kháng.

- Không thể không nói, gia hỏa từ ngoại vực tới có can đảm không nhỏ nhưng tâm tính không được, đánh giá mình quá cao.

- Đâu chỉ can đảm không nhỏ, có thể dùng to gan lớn mật để hình dung, chỉ là Niết Bàn bát trọng thiên, lại từ ngoại vực tới, công nhiên hai lần cự tuyệt Giang Tử Ngọc cũng bỏ đi, không ngờ dám mở miệng châm chọc hắn, bốn chữ to gan lớn mật còn chưa đủ hình dung hắn đâu.

- Nói thật ta rất thưởng thức hắn, Giang Tử Ngọc thật sự là kẻ không cần mặt mũi, hắn nói ra tiếng lòng của mọi người nhưng hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

- Ta đoán ở ngay trong ngoại vực hắn sống rất có thanh danh và địa vị, có thói quen được nâng lên cao, lại đây còn cho rằng mình vi tôn, tâm tính không theo kịp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status