Kiếm đạo độc thần

Chương 65: Kiếm qua ba viện. Ai dám tranh phong


- Hừ.

Sắc mặt Hà Khải Minh hơi đổi:

- Ngôn từ không ngờ lại rất sắc bén, hy vọng ngươi không chỉ có miệng lưỡi lợi hại.

- Sở Mộ, ngươi nghe thấy chưa? Người này chính là đại sư huynh Hà Khải Minh của Minh Lôi viện chúng ta, là đệ nhất nhân Minh Lôi viện, biết rõ cái gì là Đệ Nhất nhân không? Đó cũng không phải là đệ nhất kiếm thuật, mà là tu vi kiếm thuật, kiếm thuật đều đứng đầu a.

- Đúng vậy, Vương Phong ngay cả mười chiêu của Hà sư huynh cũng không tiếp được a.

Lúc này có hai đệ tử Minh Lôi viện nhảy ra, ngữ khí hung hăng càn quấy nói với Sở Mộ.

- Ồ? Đệ nhất Minh Lôi viện Hà sư huynh có gì chỉ giáo?

Vẻ mặt Sở Mộ không chút hoang mang, lạnh nhạt nói.

- Chỉ giáo thì không dám nhận, chỉ là nghe nói Sở Mộ sư đệ ngươi được xưng là đệ nhất nhân kiếm thuật ba viện, Hà mỗ tự nhận kiếm thuật cũng không tệ, nhất thời ngứa tay, muốn cùng sư đệ luận bàn một chút.

Lời của Hà Khải Minh tuy rằng nghe nho nhã lễ độ, nhưng mà lại có một loại ngạo khí.

- Mời.

Sở Mộ khẽ cười nói.

Vừa vặn hắn cũng rất ngứa tay, rất muốn biết hai thành Phong Chi ý cảnh dưới Thanh Phong kiếm thuật uy lực sẽ tới mức nào. Vừa vặn lại có một tên đối thủ dường như không tệ lắm đưa tới cửa.

Một tiếng xoẹt vang lên, Hà Khải Minh rút kiếm, kiếm quang óng ánh như điện, đệ tử vây xem chung quanh của ba viện nhanh chóng tự giác thối lui, nhường một khoảng đất trống cực lớn cho hai người.

- Rút kiếm đi.

Kiếm Hà Khải Minh chỉ thẳng vào Sở Mộ, ngữ khí bá đạo mà sắc bén, một cỗ khí tức mạnh mẽ như sấm sét phát ra, đập vào mặt.

Sở Mộ bình tĩnh rút kiếm, bộ dáng nhàn nhã không thôi, không chút gợn sóng, không chút sợ hãi.

- Ta sẽ dùng toàn lực, hy vọng ngươi sẽ không để cho ta thất vọng.

Hà Khải Minh quát lên một tiếng, không chút khách khí ra tay. Một kiếm chính là một đạo kiếm khí màu tím nhạt. Kiếm khí phá không bay vụt tới, kiếm khí chấn động cường đại làm cho cây cỏ trên mặt đất bị đứt gãy, bay tán loạn.

Sở Mộ cảm nhận khí lưu do kiếm khí phóng tới tạo thành, thân thể chỉ tùy ý lắc lư, kiếm khí màu tím nhạt cơ hồ xẹt qua sát thân thể hắn, làm cho người ta hít sâu một ngụm khí lạnh, mồ hôi lạnh ứa ra.

Chợt Hà Khải Minh chân đạp Lôi Quang bộ, hóa thành một đạo điện quang tới gần. Tay đâm ra một kiếm, như là lôi điện xé tời, phát ra tiếng nổ răng rắc. Một kiếm này không chỉ có uy lực mạnh mẽ, uy lực cường đại làm cho người ta khiếp sợ, trong mắt mọi người giống như là trên bầu trời đen kịt bỗng nhiên có một đạo lôi điện xẹt qua, muốn xé rách thiên địa vậy.

- Thật nhanh a.

Sở Mộ có chút kinh ngạc, Hà Khải Minh này quả nhiên lợi hại, một kiếm này so với Vương Phong kia còn càng thêm mạnh mẽ, sắc bén hơn.

Nếu như là bảy ngày trước, Sở Mộ sẽ cảm thấy khó giải quyết, nhưng hiện tại hắn lại bình tĩnh vô cùng.

Thân thể lắc lư giống như khiêu vũ trong gió, khí lưu rất nhỏ Sở Mộ cũng có thể nhẹ nhõm cảm giác được. Vì vậy thế kiếm mạnh mẽ của Hà Khải Minh đâm tới, Sở Mộ lại có thể đơn giản tránh đi.

Hắn giống như là nhàn nhãn thưởng hoa, chậm rãi mà tiêu sái, ưu nhã, y phục bồng bềnh, có một loại cảm giác phiêu dật không nói nên lời. Tùy ý để cho kiếm của Hà Khải Minh có nhanh hơn nữa, có mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể làm gì được tới hắn.

Đệ tử ba viện vây xem chung quanh há hốc mồm, trợn mắt lớn lên, cơ hồ không thể tin được một màn trước mắt này.

Hà Khải Minh cơ hồ muốn phun máu, Bôn Lôi kiếm thuật là một môn kiếm thuật trung giai truy cầu tốc độ và lực phá hoại. Hắn thi triển Bôn Lôi kiếm thuật, từng kiếm so với kiếm trước còn nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, hơn nữa tu vi kiếm khí toàn thân đều được điều động, trên thân kiếm càng có một đạo kiếm khí màu tím nhạt bám vào.

Nhưng mà Sở Mộ lại có thể quỷ dị di chuyển dưới thân kiếm hắn, thường thường sẽ đúng lúc hắn có cảm giác mình sẽ đâm trúng thì Sở Mộ này lại mạo hiểm thoát đi, giống như khiêu vũ với mũi kiếm của hắn vậy.

- Đây là thân pháp gì? Quả thực vừa phiêu dật vừa ưu nhã a.

- Dường như so với bảy ngày trước Sở sư huynh còn lợi hại hơn nha.

Đệ tử nội môn Lăng Phong viện âm thầm nói.

- Chẳng lẽ ngươi chỉ biết tránh né sao?

Hà Khải Minh đột nhiên thu kiếm không công kích, cả giận nói, sắc mặt tái nhợt.

Hắn đem chín thức của Bôn Lôi kiếm thuật thi triển toàn bộ, nhưng mà ngay cả chéo áo Sở Mộ cũng không có đụng phải, chuyện này khiến cho trong lòng hắn vô cùng uể oải.

- Ta đã biết rõ tu vi kiếm thuật của ngươi, có tiếp tục cũng không còn quan trọng nữa.

Sở Mộ không nhanh không chậm nói:

- Ta sắp thi triển sát chiêu cuối cùng trong Thanh Phong kiếm thuật trung giai có tên là Thanh Phong Tuyệt Sát, ngươi cũng thi triển sát chiêu mạnh nhất của ngươi đi, một chiêu định thắng bại.

- Một chiêu định thắng bại? Được, sát chiêu mạnh nhất của ta cũng là sát chiêu cuối cùng của Bôn Lôi kiếm thuật trung giai, gọi là Bôn Lôi phá không.

Hà Khải Minh nói, tràn ngập tự tin, sát chiêu Bôn Lôi kiếm thuật của hắn uy lực thập phần cường đại, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn những chiêu bình thường nhiều.

Chợt, kiếm khí toàn thân Hà Khải Minh đều được điều động, quanh thân hắn phát ra một tầng quang điện màu tím nhạt, không ngừng nhảy lên, rung động khiến cho da dầu mọi người run lên. Uy thế này so với Vương Phong ngày đó còn mạnh hơn rất nhiều.

- Hà sư huynh thực là lợi hại a.

- Uy lực một chiêu này nhất định sẽ rất kinh người.

- Hà sư huynh là mạnh nhất.

Khí thế của Hà Khải Minh làm cho đệ tử nội viện ba viện nhìn vào rung động không thôi, trong nháy mắt này bọn họ cảm thấy, giống như có lôi kiếm thần nhập vào thân thể Hà Khải Minh vậy.

Tiếp theo Hà Khải Minh chậm rãi vung kiếm về phía trước, tốc độ đâm ra nhìn như rất chậm, kỳ thực tốc độ đã cực nhanh, làm cho mắt xuất hiện ảo giác, nhưng mà cũng không thoát khỏi Thị kiếm của Sở Mộ. Vô số hồ quang điện toàn bộ tập trung vào Bách Luyện kiếm hóa thành một đạo kiếm qunag màu tím nhạt được vô số hồ quang điện quấn quanh, giống như một tia chớp xé rách bầu trời hắc ám, dùng tư thế hủy diệt hàng lâm, bắn về phía Sở Mộ.

- Bôn Lôi phá không.

Đệ tử ba viện toàn thân chấn động, chỉ cảm thấy hai mắt dường như không chịu nổi ánh sáng chói mắt này, nhao nhao nheo mắt lại.

- Thanh Phong Tuyệt Sát.

Trái lại, Sở Mộ lại nhẹ nhàng tiện tay chém ra một kiếm, trong thoáng chốc một đạo phong nhận màu xanh da trời dài chừng hơn một trượng ngưng tụ, chém ra, cùng va chạm với đạo kiếm quang màu tím nhạt đang phá không bay tới kia.

Lập tức phong nhận phóng ra sự sắc bén không gì cản nổi, không ngờ lại xé đôi kiếm quang ra, bắn thẳng về phía Hà Khải Minh.

- Không có khả năng.

Toàn thân Hà Khải Minh chấn động, sắc mặt đại biến, không thể nào tin nổi. Một sát chiêu mạnh nhất của hắn lại bị đối phương xé ra, chuyện này không hợp lý chút nào, quả thực như là giấc mộng a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status