Kiếm đạo độc thần

Chương 74: Diệu Nhật tranh cãi! Tô Hóa Long lại bại (2)


Sở Mộ chạy nhanh tới, làm kiếm lễ với Lâm trưởng lão.

- Ngươi chính là Sở Mộ. Thấy bản trưởng lão, vì sao ngươi không làm kiếm lễ. Lẽ nào, Thanh Phong Kiếm Phái chính là giáo dục ngươi như thế? Chẳng phân biệt được tôn ti?

Hai mắt Diệu Nhật trưởng lão bắn ra ánh sáng đỏ đậm, ánh mắt nóng bỏng giống như mặt trời chói chang, như kiếm khí bắn về phía Sở Mộ. Loại khí thế ánh mắt này dường như muốn nung nóng Sở Mộ vậy.

Tô Khải Lai ở bên cạnh thấy vậy bị dọa giật mình, theo bản năng lui về phía sau hai bước. Các đệ tử bên cạnh Sở Mộ, sắc mặt càng đại biến, không chịu nổi đều lui về phía sau tản ra. Lâm trưởng lão biến sắc. Thời khắc hắn đang muốn có động tác, chợt nghe thấy:

- Nếu như người đáng để tôn kính, ta tự nhiên sẽ làm kiếm lễ.

Sở Mộ không kiêu ngạo không siểm nịnh không nhanh không chậm, nói. Ánh mắt tuy Diệu Nhật trưởng lão rằng sắc bén, cũng mang đến cho Sở Mộ áp lực nặng nề. Nhưng đối với Sở Mộ đã thể nghiệm qua kiếm thế của trưởng lão kiếm các mà nói, vẫn không cách nào khiến cho Sở Mộ lui bước được.

- Nói rất hay.

Trong lòng Lâm Trường Lão khoan khoái, giống như giữa trời nắng nóng, uống nước ô mai ướp lạnh, lớn tiếng nói.

Diệu Nhật trưởng lão tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng. Lửa giận dâng lên, hắn thiếu chút nữa thìn không nhịn được ra tay phế bỏ Sở Mộ. Sở Mộ nói như vậy, không phải là ám chỉ hắn không đáng tôn kính sao?

- Được, quả nhiên là răng sắc, lưỡi trơn. Hi vọng kiếm thuật của ngươi cũng có thể sắc bén như vậy.

Ra sức thở dốc vài cái, Diệu Nhật trưởng lão đè ép được lửa giận xuống, giọng nói rét lạnh, trong mắt lộ ra sát khí nghiêm nghị:

- Hóa Long, không cần nương tay.

- Vâng, sư phụ.

Tô Hóa Long nghe ra ẩn ý trong lời nói của Diệu Nhật trưởng lão, đó chính là phế bỏ Sở Mộ. Sở Mộ chống đối, hoàn toàn chọc giận Diệu Nhật trưởng lão.

- Sở Mộ, ta còn tưởng rằng ngươi không dám tới.

Tô Hóa Long nhìn thẳng vào Sở Mộ, ánh mắt hắn sắc bén như lưỡi kiếm, tinh quang bắn ra bốn phía, giọng nói lạnh như băng:

- Hôm nay, ta phải trả lại một kiếm của ngươi, rửa sạch nỗi nhục trước đó.

- Ta hiểu rồi. Hóa ra Tô Hóa Long này là người đã từng thua ở trong tay của Sở sư huynh.

- Các người không biết sao? Sở sư huynh thời điểm vẫn còn ở ngoại môn, đã từng một kiếm đánh bại Tô Hóa Long.

- A, thảo nào.

- Hắn lại còn muốn rửa sạch nỗi nhục trước đó sao? Nói cho ngươi biết, đây là chuyện không có khả năng. Đấu kiếm với Sở sư huynh, chỉ có thể rước lấy nhục nhã mà thôi.

Những lời đám đệ tử ba viện nói, thiếu chút nữa khiến Tô Hóa Long tức giận thổ huyết, trong lòng căm hận.

- Ta chỉ ra một kiếm.

Sở Mộ nói. Tô Hóa Long vừa nghe xong, liền cảm thấy lời này sao lại quen tai như vậy! Nhất thời trong đầu hắn hiện ra cảnh tượng hơn một tháng trước. Búng máu vừa được đè ép xuống lại dâng lên đến cổ họng, thiếu chút nữa phun ra.

Một lúc lâu, Tô Hóa Long mới ép được búng máu này trở lại. Mắt hắn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, Bách Luyện Kiếm bắn ra phong quang ép người, lạnh lùng nói:

- Sở Mộ, hiện tại, ta đã không phải là ta của trước đây nữa. Ta không chỉ có tu vi kiếm khí mạnh hơn rất nhiều lần, trình độ kiếm thuật cũng đã nâng cao hơn rất nhiều. Ta cho ngươi biết, ngươi tốt nhất hiện tại quỳ xuống chịu thua. Bằng không, kiếm của ta không có mắt. Đến lúc đó, bị lăng nhục, thì không nên hối hận.

- Xuất kiếm.

So với lời uy hiếp bừa bãi của Tô Hóa Long, Sở Mộ có vẻ rất bình tĩnh, giống như nước tĩnh chảy sâu. Hai bên tương phản cực lớn, khiến người ta cảm thấy Tô Hóa Long giống như một tên hề nhảy nhót trong vở hài kịch.

Kiếm khí màu hồng nhạt lưu chuyển. Kiếm khí bám trên lưỡi kiếm, sóng nhiệt cuồn cuộn. Kiếm chám ra, giống như một ngọn lửa chuyển động, muốn tất cả hơi nước xung quanh đều phải bốc hơi lên, đem tất cả sức sống đều sấy khô vậy.

Kiếm thuật trung giai: Lưu Hỏa Kiếm Thuật!

Từng kiếm từng kiếm, hóa thành từng luồng lửa nóng tập kích đến. Nhiệt độ không khí tăng nhanh, khiến người ta cảm thấy oi bức, miệng khô lưỡi khô. Giống như từ một buổi chiều tháng mười một chuyển đến giữa trưa tháng bảy. Mỗi người đều vô cùng sợ hãi.

Ánh mắt Lâm trưởng lão thoáng tập trung. Diệu Nhật trưởng lão lại lộ ra một thần sắc vênh váo tự đắc, âm thầm gật đầu, hình như đang khẳng định kiếm thuật của Tô Hóa Long.

Ánh mắt Sở Mộ lợi hại, mỗi kiếm đều nhìn thấy rõ rằng. Bước chân theo thân chuyển động, lướt nhẹ đi. Trong lúc đó, hắn tránh được một kiếm lại một kiếm. Mỗi kiếm mang theo hơi nóng, lại hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào đối với Sở Mộ.

Bí pháp kiếm khí hộ thể tầng thứ nhất tuy rằng không ngăn cản được Bách Luyện Kiếm trực tiếp công kích, nhưng lại có thể ngăn cản được hơi nóng này. Bởi vậy hắn không bị ảnh hưởng chút nào.

- Không có khả năng!

Tô Hóa Long không thể tin được, hét lên.

Lưu Hỏa Kiếm Thuật chính là do Diệu Nhật trưởng lão tận tâm chỉ điểm, dạy cho hắn, đồng thời khiến hắn ở trong vòng một tháng đã sắp đại thành. Đặc điểm của Lưu Hỏa Kiếm Thuật chính là mỗi kiếm giống như một luồng lửa nóng. Cho dù không đánh trúng mục tiêu, cũng sẽ khiến nhiệt độ không khí không ngừng lên cao, khiến người ta cảm thấy nóng rực mệt mỏi, tâm phiền tức giận nóng nảy, do đó lộ ra sở hở.

Nhưng nhìn Sở Mộ hiện tại, hắn không bị ảnh hưởng chút nào, trái lại giống như đang tắm trong gió mát vậy, thần sắc thản nhiên.

- Thân pháp của tên Sở Mộ này không ngờ lại cao thâm như vậy.

Diệu Nhật trưởng lão nhướng mày.

- Kiếm thuật của ngươi, so sánh với hơn một tháng trước, chính xác là đã tăng lên không ít. Nhưng đối với ta mà nói, còn chưa đủ, vẫn quá yếu.

Sở Mộ vừa né tránh kiếm lửa của Tô Hóa Long, vừa nhẹ giọng nói. Tô Hóa Long nghe thấy càng thêm tức giận nóng nảy. Bất chợt, Sở Mộ rút kiếm ra.

Keng một tiếng, giống như thần âm của kim loại thiên ngoại, du dương vang vọng trong trời đất. Một luồng ánh sáng như tuyết ở dưới hoàng hôn bắn ra sắc bén, giống như cực quang xé trời, giống như có một làn gió hư vô làn tập kích tới. Hai mắt Tô Hóa Long không tự chủ được, híp lại một cái, tay cũng thoáng dừng lại một chút. Hắn liền cảm thấy kiếm của mình bị đẩy ra, cảm thấy yết hầu truyền ra cảm giác đau đớn do bị đâm trúng.

Kiếm của Sở Mộ đã để ở trên cổ họng Tô Hóa Long. Hai tay Tô Hóa Long không tự chủ mở ra. Gió thổi qua, tóc đen lay động. Cảnh tượng như vậy, dường như in vào trong gió.

Trời đã tối, gió thổi tới, khiến người ta cảm thấy lạnh giá. Nhưng trong lòng Tô Hóa Long càng lạnh hơn. Lạnh đến mức hắn run lên lập cập, giống như sắp đóng thành băng. Một bóng ma đang sinh sôi ở sâu trong nội tâm của hắn, nhanh chóng mở rộng lan tràn, biến thành nản lòng thoái chí.

Khổ luyện hơn một tháng, tu vi tăng mạnh, kiếm thuật tiến nhanh, muốn rửa sạch nỗi nhục trước đó. Nhưng không chỉ có không rửa được nỗi nhục, mà lại thất bại. Vẫn bị một kiếm đánh bại. Dồng dạng, vẫn là yết hầu một điểm hồng.

-------
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status