Kiếm đạo độc thần

Chương 779: Nổi tiếng lừng lẫy, lại chém Nguyên Cực (Hạ)


Cuối cùng vẫn là một chiêu Trảm Nguyệt đánh tan tuyệt chiêu của đối phương, Sở Mộ đánh bại nhưng không giết đối thủ, bởi vì đây là khiêu chiến chứ không phải cuộc chiến sống chết.

Đại bại đối thủ rồi đệ nhất Khí Hải cảnh phủ Thiên Xuyên thuộc về Sở Mộ, hắn càng nổi tiếng hơn, lan truyền trong thời gian rất ngắn, Kiếm Giả nguyên phủ Thiên Xuyên đều biết sự tồn tại của hắn.

Thế là nhiều gia tộc phái người hành động, muốn mời Sở Mộ thành khách khanh của gia tộc mình.

Đi qua núi rừng Sở Mộ chính thức rời khỏi phủ Thiên Xuyên, vào phủ Tây Thành.

Quận Bình Dương thuộc về phủ Tây Thành, nơi đến đầu tiên của Sở Mộ là Lý gia quận Bình Dương.

Trước tiên hoàn thành lời nhờ và của tổng phủ chủ Kiếm phủ Lý Đạo Nguyên, rồi tiếp tục hướng tây đi Thông Thiên Kiếm tháp.

Sở Mộ chạy nhanh vào khu vực phủ Tây Thành, hắn dừng lại nghỉ ngơi giây lát.

Sở Mộ bỗng ngước lên nhìn trời, hơi cau mày, hắn có linh cảm bất an.

Sau ba giây một bóng đen xuất hiện trên bầu trời, nhanh chóng đến gần. Giây trước thân hình còn mơ hồ giây sau đã hiện rõ, giây tiếp theo Sở Mộ thấy rõ khuôn mặt đối phương.

Sở Mộ sửng sốt, biểu tình trầm trọng nhưng không rời đi:

- Là hắn!

Vì Sở Mộ biết bằng vào tốc độ của mình không thể trốn thoát khi bị Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đại thành đuổi theo. Tốc độ của Kiếm Giả Nguyên Cực đại thành quá nhanh, dù không thi triển bí pháp tăng tốc độ vẫn mau hơn Sở Mộ gấp mười lần trở lên.

Sở Mộ hít sâu, hắn cảm nhận Vẫn Tinh kiếm nguyên phát ra dao động khủng bố trong thế giới tinh thần, có lẽ lần này buộc phải sử dụng Vẫn Tinh kiếm nguyên.

Không biết sau khi dùng nó sẽ thiếu mất bao nhiêu.

Khí thế bàng bạc dày nặng như núi cao từ trên trời giáng xuống nghiền áp núi đá cỏ cây xung quanh phát ra tiếng ken két không chịu nổi. Sở Mộ cảm giác khí thế siêu đáng sợ đè ép mình, máu ngừng chảy, xương cốt sắp vỡ vụn.

Sở Mộ cắn chặt răng, hắn đứng thẳng người, bất khuất không tha, đất dưới chân vỡ nát, hai chân hắn lún xuống đất.

Trước mắt mơ hồ, Trình Nguyên Xuyên xuất hiện trên bầu trời cách Sở Mộ mấy chục thước, từ trên cao dùng ánh mắt giễu cợt nhìn xuống hắn.

Trình Nguyên Xuyên sắc mặt âm trầm nói:

- Không trốn? Xem ra ngươi cũng tự hiểu sức mình, biết thực lực của ngươi không có chút cơ hội chạy trốn khỏi mắt ta.

Thấy Sở Mộ làm Trình Nguyên Xuyên nhớ đến mình suýt phải chịu trừng phạt, gã vừa rợn tóc gáy vừa dâng trào lửa giận.

Sở Mộ cứng rắn chống lại khí thế từ đối phương, cảm nhận xương cốt cơ bắp run rẩy kêu cót két.

Sở Mộ lạnh lùng nói:

- Đối với ngươi thì chưa cần trốn.

Có át chủ bài Vẫn Tinh kiếm nguyên trong tay nên Sở Mộ chẳng sợ gì đối phương, huống chi trên cổ hắn đeo tiểu kiếm đỏ sậm, Tu La Kiếm Vương ở bên trong sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Vì Tu La Kiếm Vương còn cần Sở Mộ đưa về Tu La Kiếm Tông.

Nhưng chuyện có thể tự mình giải quyết thì Sở Mộ không muốn để khiến người khác nhúng tay vào.

Huống chi trong lòng Sở Mộ luôn có một suy nghĩ, hắn muốn thử uy lực Vẫn Tinh kiếm nguyên một lần. Từ khi có được Vẫn Tinh kiếm nguyên là Sở Mộ rất tò mò, hắn muốn được xem uy lực của Vẫn Tinh kiếm nguyên ra sao.

Nhưng Sở Mộ sẽ không ngốc lãng phí uy năng của Vẫn Tinh kiếm nguyên, xem tình huống hiện giờ thì buộc phải dùng nó, vừa lúc thỏa mãn tò mò trong lòng hắn.

Mặt Trình Nguyên Xuyên vặn vẹo, xoa ngón tay nói:

- Vậy sao? Ngươi rất có tự tin, ta cũng tin khi ngươi đột phá đến Nguyên Cực cảnh thì chưa chắc ta đánh lại ngươi. Tiếc rằng hiện tại ngươi ở trong mắt ta chỉ là một con kiến, dù có to khỏe cỡ nào cũng vẫn chỉ là kiến, một ngón tay của ta là bóp chết nhỏ yếu như nhà ngươi.

Sở Mộ không trả lời, hắn tập trung ý niệm bắt đầu điều động Vẫn Tinh kiếm nguyên trong thế giới tinh thần.

May mà điều động Vẫn Tinh kiếm nguyên chỉ cần tập trung ý niệm, không thì trong trạng thái bị kiếm áp của đối phương nghiền áp rất khó phản kích.

Vẫn Tinh kiếm nguyên ẩn chứa lực lượng khủng bố rung lên, uy lực kinh thiên động địa sắp phát ra.

Bên tai Sở Mộ vang giọng nói mờ ảo:

- Để ta đối phó với hắn được rồi.

Không đợi Sở Mộ phản ứng lại thì tiểu kiếm đỏ thẫm dưới lớp ngực áo tự động bay ra, ánh sáng bừng lên, một ảo ảnh toát ra từ thanh kiếm.

Tay vươn ra, tiểu kiếm đỏ thẫm biến lớn rơi vào tay, Tu La Kiếm Vương tái hiện.

Trình Nguyên Xuyên xoe tròn mắt, biểu tình ngạc nhiên nhìn Tu La Kiếm Vương đột nhiên xuất hiện. Kiếm áp khổng lồ nháy mắt biến mất như sương khói bị gió thổi tán đi, không thể tạo thành áp lực nào cho Sở Mộ.

Trình Nguyên Xuyên khó khăn phun ra mấy chữ:

- Ngươi... Ngươi... Ngươi là... ai?

Trình Nguyên Xuyên cảm nhận thứ khiến người gã rợn tóc gáy phát ra từ Tu La Kiếm Vương, gã không thể tưởng tượng, dù khi đối diện Trình gia chủ cũng không có cảm giác khủng khiếp này.

Chẳng lẽ người đột nhiên xuất hiện trước mắt mạnh hơn cả Trình gia chủ sao?

Tiếc rằng Tu La Kiếm Vương không nói một lời, không thèm nhìn Trình Nguyên Xuyên cái nào, chỉ tiện tay vung kiếm.

Kiếm kia làm bầu trời biến thành đỏ như máu, đây là sắc màu thế giới cuối cùng mà Trình Nguyên Xuyên trông thấy.

Phập!

Trình Nguyên Xuyên bị kiếm quang của Tu La Kiếm Vương chém thành hai khúc, hai nửa xác chết rơi hai bên trái phải, máu như trời đổ mưa to ánh đỏ bầu trời trong mắt Sở Mộ.

Năm xưa khi Tu La Kiếm Vương lần đầu tiên ra tay một kiếm diệt Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh nhập môn, hôm nay Tu La Kiếm Vương lại ra tay, vẫn là một kiếm diệt Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đại thành.

Uy Kiếm Vương mạnh đến thế là cùng!

Sở Mộ phát hiện khi Tu La Kiếm Vương chém một kiếm giết Trình Nguyên Xuyên thì thân hình dường như mờ chút.

Sở Mộ hành kiếm lễ:

- Đa tạ Kiếm Vương tiền bối.

Dù chưa được kiến thức uy lực của Vẫn Tinh kiếm nguyên nhưng Tu La Kiếm Vương chủ động ra tay giúp hắn tiết kiệm lực lượng Kiếm Vương.

- Không cần đa lễ.

Tu La Kiếm Vương xoay người nhìn Sở Mộ, ngữ điệu lạnh nhạt nói:

- Ta còn cần ngươi đưa ta về Tu La Kiếm Tông nên tất nhiên phải bảo vệ an nguy của ngươi.

Sở Mộ nghiêm túc nói:

- Kiếm Vương tiền bối yên tâm, ta sẽ nhanh chóng chạy đến Tu La Kiếm Tông.

Tu La Kiếm Vương gật đầu nói:

- Ngươi hãy thu không gian oản luân của Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh kia đi, sau đó tính tiếp.

Tu La Kiếm Vương hóa thành làn khói vào trong Tu La kiếm, Tu La kiếm lần thứ hai thu nhỏ thành hình dạng tiểu kiếm màu đỏ sậm, nó tự động bay lên treo trên cổ Sở Mộ.

Sở Mộ lắc người đến gần xác Trình Nguyên Xuyên, thu kiếm khí vương phẩm, không gian oản luân cực phẩm của gã, rồi đốt xác. Sở Mộ thi triển bí pháp Hoành Thiên Luyện Không nhanh chóng rời đi.

***
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status