Kiếm đạo độc tôn

Chương 144: Mộ huyệt (tt)

Cuối ngã rẽ là một đại sảnh hào hoa cổ kính, trên đỉnh đại sảnh đặt một ngọn đèn thủy tinh không bao giờ tắt, tỏa ra một thứ quang mang dịu dàng, mang lại cho hoàn cảnh cảm giác an toàn. Diệp Trần di chuyển ánh mắt xuống dưới, bên hông đại sảnh có ba cánh cửa, mỗi cánh cửa đều khắc một thứ khác nhau, lúc này, một đám đệ tử tông môn đang đánh nhau, đòi vào cửa trước.

- Đại sư huynh ta là Tiết Ngân, xếp hạng năm mươi bảy trên Tiềm long bảng, đắc tội với Vô Hình Tông ta chỉ có một con đường chết, còn không mau cút ra.

- Hừ, ta là Bạch Lộ Tông đệ tử, Đại sư huynh là Lục Chiêu, những người khác tránh ra.

- Thiên Mộng cổ địa, sinh tử tại trời, giết bọn chúng, ai biết là ai giết, đừng ngốc, giết hết cho ta.

Tiếng khí kình bạo liệt vang lên liên tiếp, làm cho chiếc đèn thủy tinh trên đỉnh đại sảnh cũng phải lắc lư, tựa hồ như muốn rơi xuống.

Diệp Trần vốn định khoanh chân ngồi xem hổ đấu, chỉ là sau lưng lại có thêm tiếng bước chân, cách chỗ hắn không còn xa nữa, nếu như là đệ tử tông môn bình thường, hắn chẳng quan tâm, giết là được, nhưng bước chân người này như có ma lực, mỗi bước đều nặng như núi, không nội liễm mà mang đến cho người ta cảm giác áp bách.

Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì!

Một ý nghĩa lóe lên trong đầu, Diệp Trần bước ra khỏi chỗ nấp, bước vào trong đại sảnh.

Xoạt!

Đám đông nhốn nháo nhất thời dừng lại, mọi ánh mắt đều dồn về phía Diệp Trần.

Thấy tay áo Diệp Trần có thêu hình đám mây, không ít người nhếch miệng cười gằn.

- Thiên Phong Quốc Lưu Vân Tông, đệ tử của một cửu phẩm tông môn mà cũng dám đến đây, quả nhiên không biết chữ tử viết như thế nào.

- Đệ tử Lưu Vân Tông ta chưa từng giết qua, mà mới chỉ giết một tên Đệ tử Bắc Tuyết Sơn Trang, thực sự quá dễ, không biết những kẻ đó tu luyện kiểu gì.

- Giết hắn trước rồi nói!

- Không sai!

Đám người này đã đánh nhau được một lúc lâu, căn bản không thể lập tức phân thắng bại, thấy Diệp Trần xuất hiện, nhất thời nảy sinh ý xấu, tựa hồ như đang xem người chết.

Diệp Trần cười lạnh, một đám người không biết sống chết, nếu như không phải sau lưng có người, hắn sớm đã giết hết bọn chúng, bây giờ cứ phải đợi trước đã.

- Chết!

Không đợi đám người kia kịp ra tay, từ trong ngã rẽ gió thổi mây phun, đột nhiên lao ra một bàn tay chân khí, bàn tay chân khí ngưng luyện vạn phần, vững như ngọn núi, mang theo tốc độ kinh nhân xuyên khắp toàn tràng.

Binh binh binh binh...

Một nửa số người bị quyền kình đánh chết, thi thể bắn sang hai bên, bàn tay chân khí vẫn chưa ngừng lại, đập nát một cột trụ lớn trong đại sảnh.

- Quyền kình cường mãnh quá!

Diệp Trần nhướng mày, những người có mặt ở đây không phải chuẩn công tử cấp thì cũng là công tử cấp, vậy mà một quyền cũng không đỡ được, tử thương một nửa.

- Á! Có cao thủ Tiềm long bảng vào!

- Quyền kình như sơn, người này là Lâm Nhạc, xếp hạng bảy mươi trên Tiềm long bảng.

- Mau chạy!

Trong mỗi chuyến đi đến Thiên Mộng cổ địa, hơn sáu phần đệ tử tông môn đều là bị Tiềm long bảng cao thủ giết chết, chỉ có một số ít người chết dưới sự săn đuổi của thượng cổ yêu thú, trong mắt đệ tử các tông môn, Tiềm long bảng cao thủ đều là sát tinh, gặp phải là chạy, nếu không chỉ có một con đường chết.

Không biết ai dẫn đầu, những người sống sót chạy tán loạn khắp nơi như chim vỡ tổ, rất nhanh, đại sảnh chỉ còn lại một mình Diệp Trần và bảy tám thi thể.

Xoạch, xoạch...

Tiếng bước chân càng lúc càng rõ, thân ảnh hùng tráng từ từ xuất hiện trong thị tuyến Diệp Trần, đối phương thân cao trên hai mét, lực lưỡng như một ngọn núi, chính là Tượng Sơn Quốc thất phẩm tông môn Long Hổ Môn Đại đệ tử Lâm Nhạc, đồng thời cũng là cao thủ hạng bảy mươi của Tiềm long bảng.

Lâm Nhạc nhìn khắp một lượt những thi thể trên mặt đất, sau đó quay sang nhìn Diệp Trần, thoáng có vẻ kinh ngạc:

- Sao ngươi không chạy?

Trong mắt hắn, Diệp Trần chỉ là một Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì, đến Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong còn chưa đạt được, mặc dù có thể vào được Thiên Mộng cổ địa đều là đệ tử xuất sắc nhất của các tông môn, nhưng vẫn không đủ dùng, với tu vi Bão Nguyên Cảnh sơ kì của hắn, ai để ý đến một Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì chứ.

Diệp Trần bình thản cười cười,

- Ta cũng có hứng với bảo vật trong này, tại sao phải chạy?

- Ồ, xem ra ngươi rất tự tin, đáng tiếc thực lực không đủ, người nào tự tin quá thường chết rất sớm, không có ngày nổi danh thiên hạ.

Lâm Nhạc chắp tay sau lưng, căn bản không coi Diệp Trần ra gì, cũng không sợ đối phương đột nhiên đánh lén.

- Chưa thử sao biết?

Diệp Trần biết nói thêm cũng vô dụng mà phải dùng thực lực chứng minh, nếu không đối phương sẽ coi hắn như đồ chơi, muốn bắt nạt kiểu gì cũng được.

Lâm Nhạc mắt hiện lên dị sắc, đối phương biết rõ mình là cao thủ Tiềm long bảng vậy mà vẫn tràn đầy tự tin, hắn không hiểu, sự tự tin ấy đến từ đâu, không lẽ hắn tưởng đấu lại được mình, hoặc là kẻ đầu óc có vấn đề.

Phương án thứ hai có vẻ ít khả năng, tông môn đối phương sao lại để một kẻ đầu óc có vấn đề như vậy vào đây, không phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao?

Nghĩ đến đây, Lâm Nhạc bật cười ha hả.

- Được, có gan, nếu như đỡ được của ta một quyền, Lâm Nhạc ta sẽ không làm khó ngươi.

- Một quyền sao? Ta đồng ý.

Diệp Trần cũng không có ý định ngạng kháng, bởi vì hắn cũng không dám chắc mình có thể giết được đối phương, đương nhiên, đối phương muốn kích sát hắn cũng tương đối khó.

Keng!

Vân Ẩn Kiếm xuất vỏ, Diệp Trần khí thế biến, phong mang kinh nhân chi khí hội tụ, áp súc, thăng hoa, lột xác, cả người như một thanh thần kiếm vừa mới xuất vỏ, xuyên qua hư vô.

- Kiếm thế sắc bén quá, ồ? Không đúng, hình như là có kiếm ý, không lẽ người này đã lĩnh ngộ kiếm ý?

Lâm Kì không tin Diệp Trần lĩnh ngộ được kiếm ý, tưởng là tu luyện kiếm pháp đặc thù dẫn đến dị biến, miệng nhất thời quát lớn, một quyền đánh ra.

- Toái!

Quyền kình như sơn còn chưa chạm đất, mặt đất đã nứt ra theo hình mai rùa, bức tường gần đó kêu lên răng rắc, sụp xuống thành một đống.

Một quyền này, đủ để đánh chết một Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì, đánh gãy một tiểu sơn cao hơn trăm mét, uy thế vô lượng.

Tóc và y phục Diệp Trần tung bay phất phới, tựa hồ như lúc nào cũng có thể bị quyền phong thổi bay, bị quyền kình đánh vỡ.

Nhãn thần của hắn sắc bén, Vân ẩn kiếm xuất vỏ.

Xì xì!

Trong không khí xuất hiện một vết kiếm tinh tế, thẳng tắp kéo dài về phía quyên kình, khoảnh khắc đó, đèn thủy tinh trong đại sảnh như mất đi màu sắc, chỉ còn lại một kiếm này.

Bùm bùm!

Tiếng khí kình bạo liệt vang lên mấy trăm lần, tần suất cực nhanh tựa hồ xuyên thủng màng nhĩ, sau đó, kình lôi nổi lên, cả hai người bay ngược ra sau.

- Kiếm ý, quả nhiên là kiếm ý!

Ổn dịnh thân thể, Lâm Nhạc mặt đầy vẻ không tin.

Người còn trên đường bay ngược, Diệp Trần đã thuần thục thu kiếm vào vỏ, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, ngẩng đầu nói:

- Đa tạ.

Lâm Nhạc nói:

- Ta nói là sẽ giữ lời, không làm khó ngươi nữa, nhưng ngươi cũng đừng tưởng chỉ dựa vào kiếm ý là có thể tung hoành, cuộc thi Tiềm long bảng khóa trước, đệ tử các tông môn lĩnh ngộ kiếm ý cũng có mấy người, nhưng cuối cùng họ đều không phải đối thủ của những người khác.

- Cái này ta đương nhiên biết.

Diệp Trần không ngốc đến mức nghĩ kiếm ý là tất cả, có thể dễ dàng kích sát Lâm Nhạc, phải viết ba ngàn đại đạo, kiếm đạo chỉ là một trong số đó, kiếm ý cũng chỉ là thăng hoa trong kiếm đạo, không có nghĩa mình có tư cách coi thường thiên hạ, dù sao nhưng kẻ coi thường thiên hạ, kẻ nào cũng tu vi vang dội cổ kim, nhưng chưa ai vượt qua được đại cảnh giới, hoàn thiện mình.

Xoạch, xoạch, xoạch...

Hai người không có ý tiếp tục giao thủ nữa, đang định mở hai trong ba cánh cửa thì có tiếng bước chân khe khẽ vang lên, truyền đến từ một ngã rẽ khác.

Tiếng bước chân này rất có quy luật, vang lên rồi kết thúc rồi lại vang lên, thời gian đều như nhau, không lệch một giây nào, tựa hồ như cố ý làm thế, lại tựa hồ như bẩm sinh đã vậy. Nếu như phải dùng một từ để miêu tả thì đó là phục chế, không sai, chỉ có phục chế mới có thể giải thích đúng quy luật của bước chân này.

Mặc dù vẫn chưa nhìn thấy người, nhưng Diệp Trần và Lâm Nhạc đều biến sắc.

- Người này rất lợi hại, tiếng bước chân này ta thấy rất quen.

Lâm Nhạc nhíu mày, nỗ lực hồi tưởng.

Một khắc sau!

Lâm Nhạc hô khẽ,

- Là "Ma công tử" Doãn Vô Tình!

"Ma công tử" Doãn Vô Tình!

Trong đầu Diệp Trần rất nhanh xuất hiện thông tin đối phương, Thiên Xà Quốc thất phẩm tông môn Man Ma Tông đại đệ tử, xếp hạng bốn mươi lăm Tiềm long bảng khóa trước, một trong hai người vẫn chưa đột phá Bão Nguyên Cảnh trong ba mươi Tiềm long bảng của chín quốc gia.

- Người này không phải vẫn chưa đột phá Bão Nguyên Cảnh sao?

Diệp Trần sớm đã nghi vấn, La Hàn Sơn nói, ngũ cường0 Tiềm long bảng trên cơ bản đều là Bão Nguyên Cảnh, Doãn Vô Tình này sao lại lọt được vài ngũ cường0, phải biết đó là việc của một năm rưỡi trước.

Lâm Nhạc nói:

- Không lẽ ngươi vẫn chưa biết danh hiệu "Ma công tử" của Doãn Vô Tình sao? Đến Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì cũng phải sợ hắn, "Nhất đao vô huyết" Cưu Vô Huyết và "Sát nhân ưng" đều không dám tùy ý xung đột chính diện với hắn.

Diệp Trần lắc lắc đầu, hắn mới đến thế giới này chưa lâu, tin tức bên ngoài không được linh thông cho lắm, có lẽ tứ đại công tử Thiên Phong Quốc sẽ biết nhiều hơn hắn.

- Man Ma Tông cũng giống như Tà Huyết Tông, đều là Ma đạo tông môn, đệ tử trong môn tu luyện là Ma đạo võ học, võ học mà Doãn Vô Tình tu luyện càng độc đáo, tên gọi "Địa ma tôi thể quyết", chuyên tu thân thể, đem thân thể toái luyện như kim thiết, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, ngoài ra, người tu luyện môn võ học này tu vi tiến triển rất chậm, nhưng mỗi bước đề thăng, thực lực đều đại trướng, đáng sợ vô cùng, dựa vào Ma tôi thể quyết. hắn chen được lên Tiềm long vảng, đánh bại mấy Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì, giành được hạng bốn mươi lăm, bây giờ chúng ta mặc dù đều bước vào Bão Nguyên Cảnh, nhưng không ai dám coi thường hắn.

Diệp Trần hỏi:

- Không biết Địa ma tôi thể quyết phẩm cấp nào?

Lâm Nhạc nói:

- Nghe nói là địa cấp trung giai.

- Địa cấp trung giai võ học, khó trách, so với Toái ngọc cường thân quyết của mình còn cao hơn một phẩm cấp, hình như tông chủ La Hành Liệt tu luyện cũng chỉ là Địa cấp trung giai.

Trong lòng Diệp Trần thầm nghĩ.

Tiếng bước chân dừng lại, một thân ảnh thanh niên xuất hiện trong thị tuyến hai người, đối phương không cao không thấp, thân thể thon dài, nếu chỉ nhìn riêng thể hình, thậm chí có chút gầy yếu, chỉ là trong mắt Diệp Trần và Lâm Nhạc thì không giống thế, người này chỉ đứng một chỗ mà đã mang đến cho người ta cảm giác vô kiên bất toái, tựa hồ như bản thân hắn là một món vũ khí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.2 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status