Kiếm đạo độc tôn

Chương 227: Huyết Dương Hoa

Thấy thế, thần sắc lão giả càng thêm âm trầm:

- Ba người các ngươi cùng tiến lên, không được chủ quan.

- Vâng!

Lưu trưởng lão cùng với hai người thân hình vạm vỡ tạo thành vòng vây hình tam giác vây Diệp Trần vào giữa. Người xuất thủ trước tiên là Lưu Trưởng lão. Bản thân hắn là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ, thực lực cao minh hơn trung niên cơ bắp kia không chỉ một bậc. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng rất phong phú. Lưu trưởng lão giậm chân một cái, ám kình bộc phát cùng lúc đó hắn há miệng gào thét, tay phải xuất ra chân khí hội tụ thành một đầu rắn cực lớn. Đầu rắn này mở cái miệng rộng của mình, lưỡi thò ra thụt vào, răng nanh sắc bén.

- Vũ kỹ kỳ quái!

Diệp Trần nhíu mày quan sát một màn vừa rồi. Nhưng hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, thân hình loé lên né tránh ám kình của Lưu trưởng lão, đồng thời hắn cũng tung ra một quyền đối chọi với quyền kình của lão. Đầu rắn sụp đỏ, Lưu trưởng lão thổ ra một ngụm máu tươi, bất quá hắn cũng không có bay ngược ra sau. Thân thể hơi nghiêng sang một bên, sau mông hắn chẳng biết xuất hiện một cái đuôi rắn từ lúc nào. Đuôi rắn được hình thành từ chân khí cũng có lân phiến, nó uốn lượn như không ngừng, rồi vèo một tiếng đâm tới lồng ngực của Diệp Trần.

Diệp Trần không hề hoảng hốt bấn loạn. Ngón trỏ tay trai nâng lên hư không điểm một chỉ. Phanh! Đuôi rắn được tạo thành từ chân khí bạo liệt.

- Xà Lân Tí!

Nào có thể đoán được nắm đấm như đầu rắn, cánh tay như thân rắn có chút uốn éo lách sang một bên quấn lấy tay Diệp Trần. Thuận thế một quyền này của Lưu trưởng lão chính diện nện lên ngực của Diệp Trần.

- Quỷ dị, thật là quỷ dị. Giống như không hề có xương cốt.

Diệp Trần bị bức lui về phía sau một bước. Đồng thời tại lúc lực đạo của đối phương vừa hết thì hắn tay phải lại tung ra một quyền kình mang theo quang mang màu vàng đánh tới.

Rắc!

Đối phương vừa rồi khiến cho Diệp Trần cảm giác rằng hắn không có xương nhưng vừa rồi cánh tay của hắn lại phát ra thanh âm của tiếng xương cốt đứt gãy. Lưu trưởng lão kêu thảm một tiếng bắn ngược ra sau.

Trong ba người thì có một người đứng cách Diệp Trần khá xa, thân hình hắn khẽ cong, hai tay đè xuống đất rồi quát lên:

- Cuồng xà loạn vũ!

Ầm ầm! Dưới mặt đất có vô số đầu độc xà cực lớn phá đất chui lên, nếu như bị vây hãm trong xa triều chắc chắn chỉ có chết.

Khoé miệng Diệp Trần nở một nụ cười khinh thường. Ngũ Nhạc Thần Quyền của hắn ẩn chứa được tính thổ. Cho dù là Địa cấp cao giai võ học phát ra chân khí cũng chưa chắc đã hơn được Ngũ Nhạc Thần Quyền của hắn.

- Ngũ Nhạc Ngưng Hình, Phá.....!

Xoay người tung là một quyền, một quyền này của Diệp Trần hãm sâu xuống mặt đất.

Lần động tĩnh này so với tên trung niên vạm võ vừa rồi tạo ra còn lớn hơn. Trong phạm vi vài trăm mét giống như phát sinh động đất. Mặt đất kịch liệt rung chuyển, trời sập đất nứt, không khí cũng đục ngầu. Điều này khiến cho người ta sinh ra cảm giác thiên không phải là thiên, địa không phải là địa. Ảo giác thật là đáng sợ.

Mắt thường có thể thấy được một đạo quang mang màu vàng từ quyền kình của Diệp Trần bắn xa nhanh chóng hướng tới trung niên vạm vỡ công kích. Đối phương trúng đòn, cả người bắn ngược ra sau, ngửa mặt lên trời phun ra ba ngụm máu tươi.

- Thiếu hiệp coi chừng!

Đột nhiên Chu Bá lớn tiếng nhắc nhở Diệp Trần. Thanh âm dồn dập dị thường.

- Ha ha! Muộn rồi, bị Xà Vương quấn lấy thì cho dù ngươi có thủ đoạn thông thiên đến mấy cũng bị nó biến thành thịt vụn, hài cốt cũng không còn.

Lão giả một mực bất động từ đầu đến giờ cũng không nhịn được mà động thủ.

Hư không gợn sóng, một đạo chân khí bàng bạc, âm lãnh vây xung quanh Diệp Trần ngưng tụ thành một đầu Hắc Lân Cự Xà. Cự Xà có hai đầu. Nửa trên thân thể nhô cao lên không trung, còn nửa dưới thì ẩn dưới mặt đất. Thân thể Cự Xà quấn thành một vòng rồi lại một vòng xung quanh Diệp Trần. Lúc này thân thể Cự Xà bắt đầu thu hẹp lại nhằm quấn chặt lấy Diệp Trần.

Sắc mặt Chu Bá trắng bệch, bất kể là mãng xà bình thường hay là yêu xà đi chăng nữa thì thủ đoạn lợi hại nhất của nó chính là quấn chết đối thủ. Mặc kệ ngươi có lực lượng cường đại cỡ nào, chỉ cần bị nó quấn lấy thì mười thành khí lực cũng chỉ có thể phát huy được hai ba thành. Căn bản là không có sức hoàn thủ.

Thiếu niên áo đen cũng lo lắng nhìn Diệp Trần.

- Thật có lỗi! Vừa rồi chỉ chơi đùa cùng các ngươi mà thôi1

Tinh Ngấn Kiếm rời vỏ, kiếm ý gia trì lên thân kiếm. Diệp Trần chém xuống thân thể Cự Xà một kiếm. Phốc phốc!

Chân khí hình thành Hắc Lân Cự Xà bị chặt đứt. Diệp Trần không nhanh không chậm vừa đi vừa cười nhìn lão giả áo đen.

- Cái gì? Quấn lấy cho ta!

Sắc mặt lão giả đại biến, hai tay cuồng loạn nhảy múa. Hắc Lân Cự Xà bị chia thành hai nửa lại biến thành hai đầu Hắc Lân Cự Xà khác tiếp tục quấn lấy Diệp Trần.

- Trảm!

Diệp Trần cũng không thèm nhìn Hắc Lân Cự Xà mà tuỳ ý đâm một kiếm về phía lão giả. Thân hình lão giả bất động, một khắc sau thì phân thành hai nửa, huyết thuỷ cùng thịt vụn văng tung toé khắp mặt đất.

- Chạy!

Lưu trưởng lão cùng hai trung niên vạm vỡ bất chấp tất cả chạy trốn. Ngay cả lão giả có thực lực mạnh nhất trong đám người cũng bị giết chết. Còn không chạy mau thì chỉ có đường chết. Chỉ cần trở về Tinh Vực Hồ thì chắc chắn có cơ hội diệt trừ bọn hắn.

Diệp Trần lắc đầu, mấy người này cũng không phải hạng người tốt lành gì, lưu lại cũng chỉ là tai hoạ. Ba người chưa chạy được bao xa thì bị kiếm quang xẹt qua người, thân thể chia thành hai nửa.

Chu Bá sững sờ một hồi lâu mới tỉnh lại được, lúc này hắn vội vội vàng vàng lôi thiếu niên áo đen đi tới cung kính nói:

- Đa tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp. Ta cùng Xà Nhi thiếu gia vô cùng cảm kích.

Thu hồi Tinh Ngấn Kiếm, Diệp Trần nói:

- Cảm kích thì không cần! Ta cũng chỉ nhất thời hào hứng thôi.

- Thiếu hiệp nhất thời hào hứng cứu ta cùng Xà Nhi một mạng. Chu mỗ không có gì báo đáp, kính xin thiếu hiệp nhận lấy cái này.

Chu Bá lấy trừ trong Trữ Vật Linh Giới ra một đoá hoa. Đoá hoa này hình quạt, có tất cả ba cánh hoa màu vàng.

- Huyết Dương Hoa!

Diệp Trần tính cự tuyệt nhưng thấy bộ dạng của đoá hoa thì trong lòng khẽ động. Huyết Dương hoa là một lại linh hoa không quá quý hiếm nhưng nó bình sinh sinh trưởng ở nơi thuần dương chân khí nồng đậm. Công hiệu lớn nhất cũng chỉ là bổ máu dưỡng thân, đền bù khí huyết. Đoá Huyết Dương Hoa này khá lớn, cánh hoa màu vàng cũng đã xuất hiện những chấm đỏ phía dưới. Huyết Dương Hoa này ít nhất cũng phải có tới ba trăm năm hoả hầu. Mà ngàn năm hoả hầu thì cánh hoa sẽ hoá đỏ hoàn toàn, tựa như hồng ngọc vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.2 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status