Kiếm đạo độc tôn

Chương 397: Đơn đả độc đấu nàng không phải là đối thủ của ngươi

- Ừm, xác thực, một kiếm này tuy rằng cũng có thể đánh chết mười ba cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ, nhưng thuộc về nghiền áp thức, lúc đó hắn từ trong mười ba người đi qua, mười ba người toàn bộ bị một kiếm phong hầu, tuyệt đối là Khoái Kiếm trong Khoái Kiếm, cùng một kiếm này khác nhau.

- Lẽ nào hắn còn ẩn dấu thực lực?

- Đáng sợ, thực sự là một kiếm khách đáng sợ, nhìn qua mới hai mươi mốt tuổi đi sao! Nam Phương Vực Quần chúng ta, có mấy tuyệt đỉnh thiên tài trên dưới hai mươi mốt tuổi?

- Tuyệt đỉnh thiên tài rất nhiều, trong đó người nổi bật có Xích Thủy Tông đại đệ tử Xích Thủy Tiểu Chân Nhân, nhưng năm nay hai mươi tuổi, Phiêu Tuyết Điện đại sư huynh cũng đã hai mươi lăm tuổi, muốn tìm người hai mươi mốt tuổi, rất khó, bất quá hai người này đều là tuyệt đỉnh thiên tài trong đệ nhất thê đội, phỏng chừng Diệp Trần còn kém chút.

Trong mắt mọi người, Diệp Trần là cùng một đẳng cấp với Huyễn Nguyệt công tử cùng với Phượng Yên Nhu. Đương nhiên, bởi vì Diệp Trần mới thắng liên tiếp ba mươi trận, do đó hầu hết người tương đối xem trọng Huyễn Nguyệt công tử và Phượng Yên Nhu, chờ Diệp Trần thắng liên tiếp sáu mươi trận, thì mới có tư cách phong với hai người.

Hoàng Phá Sơn bị Diệp Trần bức hạ lôi đài, trên mặt xanh hồng hiện lên, sâu trong con mắt ẩn giấu vẻ hung ác, chỉ bất quá nghĩ đến uy thế một kiếm kia của Diệp Trần, lại lòng còn sợ hãi.

- Thủy Thú Ba Đào Quyền của ta tuy chỉ có một thành hỏa hậu, có thể đề thăng gấp ba quyền kình, nhưng quyền kình cũng không có hoàn mỹ kết hợp với nhau, rất dễ bị đánh tan, chân chính hiệu quả chỉ có gấp hai quyền kình, bằng không hắn tuyệt đối không thể phá vỡ.

- Bất quá ta cũng không phải không có thu hoạch, Thủy Thú Ba Đào Quyền gặp mạnh thì cường, chỉ có trong chiến đấu mới hoàn thiện, tiếp theo, ta muốn đòi ngươi cả vốn lần lời.

Không còn mặt mũi đứng trên bình địa bên cạnh lôi đài, thân hình Hoàng Phá Sơn chợt lóe, lướt vào phòng khách quý.

- Hình như rất mạnh, bất quá Phượng sư tỷ, ngươi hẳn là có nắm chắc áp chế sao!

Thanh Trúc nghiêng đầu nhìn về phía Phượng Yên Nhu.

Phượng Yên Nhu lắc đầu:

- Không nên xem thường hắn, một kiếm vừa rồi, hắn cố ý chậm nửa nhịp có thể thấy được, hắn có thể hoàn toàn nắm trong tay một kiếm này, phải biết rằng lấy tầng thứ của chúng ta mà nói, chân chính chung cực sát chiêu là chưa thể triệt để khống chế.

Phượng Yên Nhu là một kiếm khách, hơn nữa là một gã kiếm khách Tinh Cực Cảnh cực hạn, do đó có thể từ trên người Diệp Trần nhìn ra càng nhiều thứ.

Trên lôi đài, Diệp Trần thu kiếm vào vỏ.

- Hoàng Phá Sơn này miễn cưỡng được cho là cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn, nếu như ở ngoài lôi đài, trên người trang bị Trung phẩm phòng ngự bảo khí và công kích bảo khí tại cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn cũng thuộc về lớp giữa, so với Huyễn Nguyệt công tử và Phượng Yên Nhu muốn kém hơn chút. Đáng tiếc, cũng chỉ có thể bức ra tam thành thực lực của ta, ngũ thành thực lực của ta là có thể đơn giản áp chế cường giả Tinh Cực Cảnh vô địch, thiếu niên một đời, thậm chí trong thế hệ trước, còn chưa gặp qua kẻ có mang Thượng phẩm bảo khí, là có thể đạt được tồn tại vô địch, bất quá vẫn vô nghĩa.

Diệp Trần đối với tình huống của bản thân rất rõ ràng, chiến lực của hắn là gấp hai cường giả Tinh Cực Cảnh vô địch, truyền ra, tuyệt đối làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm. Do đó, hắn không muốn quá mức khoe khoang, rừng gỗ tốt còn bị gió thổi bật rễ, đạo lý này rất chính xác, nếu như hắn bại lộ thực lực chân thực, sau đó cùng người kết thù kết oán, khó bảo toàn không có Linh Hải Cảnh cường giả truy sát hắn. Dù sao hắn còn chưa có thể cùng Linh Hải Cảnh tranh tài, đến một Linh Hải Cảnh bình thường cũng có thể dễ dàng đánh chết hắn.

Dở khóc dở cười là hắn đã áp chế đại bộ phận thực lực, người khác lại đều cho rằng bản thân quá phô trương. Nếu muốn phô trương, đến mười hai cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn cũng không đủ.

Hoàn thành thắng liên tiếp ba mươi trận cũng đại biểu so đấu hôm nay của Diệp Trần kết thúc.

Đã đến giờ buổi sáng ngày kế.

Mưu kế xa luân chiến nhằm vào Phượng Yên Nhu bắt đầu triển khai.

Bởi Huyễn Nguyệt công tử so đấu đã kết thúc, dừng lại tại thắng liên tiếp sáu mươi năm trận, toàn bộ cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn của Lam Sơn quốc tập trung tại luận võ tràng của Lam Loan Thành. Muốn lấy thực lực của mọi người kết thúc thành tích thắng liên tiếp của Phượng Yên Nhu, Lam Sơn quốc không cho phép có nhiều người đạt được thắng liên tiếp bảy mươi trận, cái này tương đương với điểm giới hạn của bọn họ.

Trên thính phòng, không ít người tự nhận là có thực lực căn bản không kịp đứng lên, đi khiêu chiến Phượng Yên Nhu. Đó là vì cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn của Lam Sơn quốc hầu như liên tiếp lên tràng, trung gian không chút dừng lại, ý nghĩa xa luân chiến ở chỗ không cho đối phương có thời gian nghỉ ngơi.

Phía trước ba trận, Phượng Yên Nhu thắng được tương đối dễ dàng, ngay cả Băng Tuyết Kiếm Vực cũng không có thi triển, trận thứ tư tiêu hao chiến lực quá nhiều, phải lấy Băng Tuyết Kiếm Vực hộ thể, để đối phương kích hạ đài. Nói tóm lại so với Huyễn Nguyệt công tử dễ dàng hơn chút.

Cái này cũng không phải nói Huyễn Nguyệt công tử thực lực kém Phượng Yên Nhu, chỉ là hắn so với Phượng Yên Nhu kém hơn chút. Võ học Huyễn Nguyệt các, đại thể tại một chữ huyễn, phong cách biến ảo, thủ đoạn biến ảo, để đối thủ không nắm được đặc điểm, do đó giai đoạn trước, Huyễn Nguyệt công tử so với Phượng Yên Nhu dễ dàng hơn, thắng được giòn giã hơn. Hậu kỳ, Phượng Yên Nhu lực áp một đầu của hắn, địch nhân càng mạnh, càng có thể thể hiện tính dai của võ học Phiêu Tuyết Điện. Nhất là Băng Tuyết Kiếm Vực, duy nhất tiêu hao chân nguyên nhìn như nhiều, nhưng một hồi so đấu kết thúc, dựa vào Băng Tuyết Kiếm Vực hoàn toàn có thể chống đối công kích của đối phương, không cần thi triển võ học khác, ngược lại tiết kiệm không ít chân nguyên.

- Hừ!

Mắt thấy Phượng Yên Nhu thắng được năm trận, sắc mặt Huyễn Nguyệt công tử có chút khó coi, mặc kệ trận tiếp Phượng Yên Nhu thắng hay thua, chắc chắn đạt được thắng liên tiếp sáu mươi năm trận, nếu như lại thắng tiếp, vị trí đệ nhất năm nay của hắn, tự nhiên muốn đổi chủ, điều này làm cho hắn rất mất hứng. Hắn đối với Phượng Yên Nhu không phải không có ý tứ, nhưng nguyên nhân chính vì có ý tứ, mới không cho phép đối phương đứng lên đầu hắn, đây là vấn đề tôn nghiêm giữa nam nữ.

Hoàng Phá Sơn cười một tiếng:

- Đơn đả độc đấu, nàng không phải đối thủ của ngươi.

- Cũng không có thể coi thường nàng, muốn công phá Băng Tuyết Kiếm Vực rất khó, bất quá phòng ngự cường thịnh trở lại, thân thể cũng có thừa thụ cực hạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.2 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status