Kiếm đạo độc tôn

Chương 612: Tạ Bách Đình coi trọng

Trong nhà gỗ, đám người Diệp Trần đang uống rượu, trò chuyện trên trời dưới đất.

- Diệp huynh, Khôi lỗi ốc lệ của ngươi thực sự hiếm lạ, hẳn là còn có phòng ngự tráo a.

Hải Vô Nhai đánh giá bên trong Khôi lỗi ốc lệ, không khỏi kinh ngạc than, Yến Phượng Phượng có độ không phi thuyền, Diệp Trần có Phi hành khôi lỗi, Khôi lỗi ốc lệ, là tác phẩm của Khôi Lỗi môn, có thể tưởng tượng lúc trước Diệp Trần có bao nhiêu quan hệ với Khôi Lỗi môn.

Tòa khôi lỗi ốc này là hắn lúc trước cùng nhị đệ tử Phiêu Tuyết Điện Phượng Yên Nhu xông vào di tích của khôi lỗi môn tìm được, dùng để phòng ngự chắc chắn không được, nhưng rất tiện lợi.

- Mộ Dung sư muội, khí tức trên người ngươi tựa hồ không giống với nhân ma.

Yến Phượng Phượng nhấp một ngụm trà, nói với Mộ Dung Khuynh Thành.

Nàng gọi Diệp trần là sư đệ, tự nhiên gọi Mộ Dung Khuynh Thành là sư muội.

Mộ Dung Khuynh Thành nói:

- Con đường ta đi khác với người thường, ta tu luyện ma lực.

- Thảo nào!

Yến Phượng Phượng không quá mức kinh ngạc, Mộ Dung Khuynh Thành là huyết mạch ma nhân hoàn mỹ, có hai con đường có thể lựa chọn, một là tu luyện chân nguyên, hai là ma lực, người thường có ma huyết chỉ có thể tu luyện chân nguyên, không thể tu luyện ma lực cường đại, nhưng ma lực cũng có chút không hay, ở chân linh đại lục ma lực rất thưa thớt, đan dược thích hợp với võ giả nhân loại cũng không thể dùng, đột phá tu vi tương đối khó khăn, đối phương hẳn là có kỳ ngộ gì đó, mới có thể tăng tới tu vi Linh Hải cảnh.

Đêm càng khuya, tất cả mọi người không ngủ, vừa trò chuyện vừa chờ trời sáng.

Một vòng sáng từ phía đông dần nổi lên, Cửu Long hồ bị nhuộm một màu đỏ vàng.

Một đêm không ngủ, hầu hết mọi người đều nổi lên chờ mong rạo rực.

- Hạ Hầu Tôn và Bạch Vô Tuyết ước chiến hôm nay, nhưng không biết còn bao lâu nữa, chờ đợi thật là khó chịu.

- Không vội, vài ngày còn đợi được, huống hồ là vài giờ.

- Hư Không Môn của Hạ Hầu Tôn tương đối gần Cửu Long Sơn, hẳn là Hạ Hầu Tôn tới trước a!

Có người dọn dẹp nhà nghỉ, Diệp Trần thu hồi khôi lỗi ốc, đừng sóng vai với Mộ Dung Khuynh thành, tắm rửa trong ánh dương buổi sáng.

- Tới rồi!

Mộ Dung Khuynh Thành nhãn lực cực tốt, dường như chỉ có bản thể Thanh Phượng là Yến Phượng Phượng mới có thể sánh vai với nàng.

- Là Bạch Vô Tuyết!

Diệp Trần phóng mắt nhìn lại, phía chân trời, một thân ảnh màu trắng tiêu sái bay tới đây.

Vù!

Bạch Vô Tuyết bay cực nhanh, vài lần hô hấp đã đáp xuống Cửu Long sơn, hạ xuống một ngọn núi hiểm trở, hắn mặc bạch y, trên bạch y thêu mai lan cúc trúc, tướng mạo tuấn nhã, pha chút táo bạo, giống như một cụm mây xa xăm.

- Bạch Vô Tuyết, không ngờ ngươi tới trước Hạ Hầu Tôn.

Đều là thanh niên cự đầu, Tiêu Sở Hà vẫn nhắm mắt chợt mở mắt ra mở miệng nói.

Bạch Vô Tuyết thản nhiên nói:

- Ta từ trước tới nay vẫn luôn tới sớm hơn đối thủ, để các ngươi đợi lâu rồi.

- Mong rằng ngươi và Hạ Hầu Tôn đánh một trận có thể mang tới cảm ngộ cho ta.

Nói hai câu xong hắn lại nhắm mắt lại một lần nữa.

Bạch Vô Tuyết thu hồi ánh mắt, liếc mắt với Kiếm chi tông Lục Thiếu Du, Lục Thiếu Du thần tình lạnh nhạt, cũng không nói gì.

- Bạch Vô Tuyết tới rồi, Hạ Hầu Tôn cũng rất nhanh sẽ tới, nhưng thanh niên cự đầu không phải còn thiếu một người sao? Thế nào còn chưa tới?

Ở đây, năm cự đầu bao gồm Bạch Vô Tuyết, kiếm chi tông Lục Thiếu Du, Tiêu Sở Hà, hơn nữa còn Hạ Hầu Tôn tổng cộng bốn người, còn thiếu một người.

- Hơn nữa, ta hình như còn chưa thấy qua vị này, có người nói là một nữ tử.

- Chúng ta sao có thể gặp mặt chứ, thanh niên cự đầu cuối cùng là được bốn vị kia thừa nhận, không phục cũng không được, bằng không bốn vị thanh niên cự đầu vì sao thừa nhận nàng.

- Đúng, có thể được bốn vị cự đầu thừa nhân chắc chắn là kẻ thực lực đứng đầu năm cự đầu thanh niên.

Diệp Trần hỏi Yến Phượng Phượng:

- Yến sư tỷ, ngươi cũng biết thanh niên cự đầu thứ năm?

Yến Phượng Phượng lắc đầu:

- Gặp qua thì không, cũng chẳng biết lai lịch, chỉ biết nàng gọi là Thần Sa công chủ, nếu như ta đoán không sai, nàng hắn là một yêu thú nhân.

Thần Sa công chủ?

Diệp Trần lắc đầu, đúng là thần bí.

Đợi nửa ngày, phương xa rút cuộc xuất hiện một đạo thân ảnh kim sắc, người chưa tới, một cỗ báo đạo nghịch thiên đã trùng kích tới.

- Hạ Hầu Tôn tới.

- Rút cuộc tới rồi!

- Khí thế này, quả thực khiến người ta không sinh ra ý niệm phản kháng trong đầu.

- Khí phách ngoại phóng, Hạ Hầu Tôn đúng là Hạ Hầu Tôn.

Bầu không khí bỗng nhiên dường như bị nung nóng, lan tràn khắp toàn bộ Cửu Long Hồ.

Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành liếc mắt nhìn nhau, bọn họ dường như thấy được bầu trời ép tới, đây là khí thế của Hạ Hầu Tôn, dù sao người ta cũng là một trong những thanh niên cự đầu, thanh danh lan xa ở Phía Nam vực.

- Bạch Vô Tuyết, ngươi vẫn bộ dạng như ông già vậy.

Hạ Hầu Tôn cười ha ha vài tiếng, kim quang chợt lóe, trực tiếp đứng ở trung ương lòng hồ, trên người tỏa ra khí thế dũy ngã độc tôn, trung tâm lòng hồ lấy hắn làm trung tâm, phát tán ra bốn phương tám hướng, dường như hắn là trung tâm trời đất.

Hạ Hầu Tôn thân hình vô cùng cao, trên người mặc kim y chói mắt, đầu đội kim quan, lông mi rất dài, chỉa thẳng lên trời, đôi mắt như sao băng giữa trời đêm, phát ra ánh sáng lập lòe, khí phách hiên ngang.

- Không biết Sở Trung Thiên tới đây, có cảm nhận gì nhỉ.

Mộ Dung Khuynh Thành nhịn không được nói.

- Không nên xem thường Sở Trung Thiên, hắn dù thế nào cũng là thân có cương linh thể, một ngày hắn đuổi kịp tu vi, không ai dám nói có thể thắng hắn.

Diệp Trần chưa bao giờ coi thường Sở Trung Thiên, luận thiên phú thân thể hắn còn không thấy ai ưu việt hơn đối phương, ngay cả người ngang bằng cũng không có, về phần sau này có gặp không thì là chuyện tình khó đoán.

Trên ngọn núi hiểm trở, Bạch Vô Tuyết nói:

- Bộ dạng ngươi cũng thế thôi.

- Bớt lời thừa đi, lại đây đại chiến ba trăm hiệp trước đi.

- Hạ Hầu Tôn không đợi Bạch Vô Tuyết tới, ngón trở dựng thẳng, một chỉ điểm qua.

- Ầm!

Bạch Vô Tuyết đạp nứt ngọn núi, trông như thiên nữ dải hoa, chợt vô số tảng đá khổng lồ lấy Bạch Vô Tuyết làm trung tâm mạnh mẽ đánh tới, dường như xung quanh người Bạch Vô Tuyết có một lực hấp dẫn cực lớn.

- Phá!

Bạch Vô Tuyết giương tay phải lên, những hòn đá phía trước biến thành bột phấn, sau đó bay tới trước người Hạ Hầu Tôn, hóa thành chưởng đánh tới.

Ầm!

Một chưởng như cự linh thần chưởng, trên mặt hồ Cửu Long xuất hiện một vết chưởng ấn lớn, kinh khủng nhất là nước Cửu Long Hồ như bị đọng lại, dấu vết chưởng ấn xuất hiện rõ ràng trên mặt hồ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.2 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status