Kiếm đạo độc tôn

Chương 810: Chiểu Trạch Vương đánh không chết (thượng)

- Chỉ cần lại hút thêm huyết nhục của ba người nữa, dưới Sinh Tử Cảnh, không ai là đối thủ của ta cả.

Vèo!

Hắc khí cuồn cuộn thu nhỏ lại, Ám Ảnh Quỷ Bức Vương ẩn vào hư vô.

...

Mặt đất, bên cạnh cửa vào mộ địa, hơn mười người tụ tập chỗ này.

- Thiết Thủ Vương, thật trùng hợp a, lại gặp được ở chỗ này.

Nói chuyện chính là một bán yêu trên đầu có cặp sừng trâu dài, hắn là hắn là Bán bộ Yêu Vương trong Man Ngưu gia tộc - Hoắc Khắc, Man Ngưu gia tộc lấy lực lượng để trứ danh, coi như là lực lượng của Vương tộc Thiên Hổ nhất tộc cũng chưa chắc có thể hơn được bọn hắn.

Thiết Thủ Vương từng quen biết với Hoắc Khắc, cười nói:

- Nguyên lai là Hoắc Khắc, ta còn tưởng rằng Man Ngưu gia tộc ngươi không phái ngươi đến chứ.

Trong lỗ mũi Hoắc Khắc phun ra một cổ bạch khí

- Mộ địa của Tứ Cực Đại Đế xuất thế, Man Ngưu gia tộc ta sao có thể thờ ơ được, Thiết Thủ Vương, tình huống phía dưới còn không rõ, không bằng chúng ta liên thủ, sao hả?

- Việc này tự nhiên không gì tốt bằng rồi, nhưng trước khi liên thủ, chúng ta phải giải quyết chút phiền toái đã.

Thiết thủ Vương không có hảo ý nhìn về phía lão giả gầy gò và thanh niên mi tâm có lạc ân lưu ly phù văn.

- Không cần ngươi ra tay, mình Hoắc Khắc đủ giải quyết bọn hắn rồi.

Man Ngưu gia tộc làm việc toàn dựa vào cơ bắp, cuồng vọng tự đại, Hoắc Khắc cũng không ngoại lệ, kế thừa truyền thống tốt đẹp của Man Ngưu gia tộc.

- Không biết sống chết.

Thanh niên mặt không biểu tình, đạm mạc nói.

- Ngươi dám coi thường ta?

Hoắc Khắc cảm nhận được sự khinh thường của thanh niên, trong mũi phun ra bạch khí ngày càng nhiều, con mắt dần bắt đầu đỏ bừng, phảng phất hai điểm ánh sáng màu đỏ vậy.

- Phong lão, để ta chơi đùa với hắn, ngươi không nên nhúng tay vào.

Phù văn lưu ly trên mi tâm thanh niên lóe lên, liên hệ chặt chẽ với thiên địa.

- Man Ngưu Trùng Chàng!

Hoắc Khắc cũng mặc kệ thanh niên có lực lượng gì, chỉ cần khiến hắn khó chịu, hắn liền tiễn đối phương xuống địa ngục, toàn thân cơ bắp nổi lên, Hoắc Khắc đánh một quyền về phía thanh niên, hư ảnh cự ngưu hắc sắc cất vó chạy vội, há mồm phun ra một thanh âm cao vút.

- Ngũ Phù Chưởng!

Thanh niên chắp tai trái sau lưng, dựng thẳng chưởng đánh ra.

Oanh!

Năm đạo phù văn dán lên hư ảnh man ngưu, dẫn phát ra tiếng nổ tung kinh thiên động địa.

- Có chút thủ đoạn, bất quá vẫn chưa đủ.

Trong mũi Hoắc Khắc phun ra bạch khí vô cùn nóng rực, ẩn ẩn có hỏa tinh toát ra, hai tay hắn chấn động, cơ bắp trên người lần nữa bành trướng, cùng lúc đó, trong hư không phía sau lưng, ngưng kết ra một đầu ma ngưu hư ảnh, mắt nó như chuông đồng, trên người phát ra khí tức Duy Ngã Độc Tôn.

- Rống!

Ma ngưu hư ảnh ngưng kết, lực lượng của Hoắc Khắc tăng gấp đôi, toàn thân phảng phất như có khí lực dùng không hết vậy, hắn hét lớn một tiếng, Phong Vân biến sắc, Thiên địa mất tiếng.

- Chỉ đơn thuần lực lượng thôi là đủ rồi, nhưng người của Man Ngưu bộ tộc quá vụng về, căn bản không biết làm sao để vận dụng lực lượng của mình.

Phù văn lưu ly ở mi tâm lập loè đến mức tận cùng, thanh niên vươn tay phải ra, phù văn vặn vẹo thành từng mảnh, tư hư sang thực, phiêu phù trên lòng bàng tay hắn,

- Lực lượng tuyệt đối chính là thực lực tuyệt đối, bất luận người nào xem thường Man Ngưu gia tộc ta, đều trả giá thật nhiều đấy.

Sừng trâu trên đầu Hoắc Khắc lập lòe hắc quang, PHỐC PHỐC hai tiếng, hai đạo hư ảnh sừng trâu bắn ra, phảng phất hai thanh đại chùy, lại phảng phất hai thanh tiêm thương.

- Phù thuẫn!

Thanh niên tay phải hư dẫn, phù văn vặn vẹo phân lưu phía trên tay trái, một bộ phận hội tụ đến trên tay phải thanh niên, ngưng tụ thành hình thuẫn, không thể phá vỡ.

Oanh! Oanh!

Phù Văn và hư ảnh sừng trâu đồng thời tan rả.

- Ngưu ma đạp thiên!

Cả người Hoắc Khắc đột ngột mọc lên từ mặt đất, hai tay đại trướng, chân trái cong lên, tay phải kéo dài thẳng tắp, như là một một cái móng trâu, hung hăng đạp về phía các thanh niên ở phía trước, theo hắn cái đạp mạnh này của hắn, lấy thanh niên làm trung tâm, một cái móng trâu cực lớn xuất hiện, không khí so với thủy ngân con nặng hơn.

- Bách Ấn Phù.

Thanh niên cũng không phải dễ trêu, hắn tay phải hắn vạch một vòng tròn trong hư không, mạnh mẽ đẩy lên, hơn mười đạo phù văn vặn vẹo tụ tập thành một cái ấn pháp cổ quái, đánh về phía Hoắc Khắc, ở giữa không trung, không khí trầm trọng như thủy ngân tiếp xúc với ấn tháp, lập tức bỏ trốn về phía bốn phương tám hướng.

Đông!

Như sao chổi va chạm đại địa, một hồi nổ mạnh bộc phát giữa hai người, Ngưu ma hư ảnh và vặn vẹo và phù vân xông tới, tạo nên một hình ảnh kinh tâm động phách.

- Đoạn Sơn Thiết Thủy

Nhưng vào lúc này, Thiết thủ Vương vẫn án binh bất động cũng bỗng nhiên xuất thủ, vừa ra tay đã là Thiết thủ chưởng pháp cực kỳ am hiểu của mình, hiện ra thiết thủ cực lớn sáng bóng như kim loại, một bả nắm hướng thanh niên, một khi nắm trúng, cho dù đối phương của là mình đồng gi sắt, cũng phải bị nắm thành bùn máu.

- Các hạ xem như ta không tồn tại sao.

Lão giả gầy gò giơ tay lên, Nguyệt nha do gió bão ngưng kết này xoẹt qua thiết thủ, cờ- rắc một tiếng, thiết thủ bị chém gãy năm ngón tay., trở thành một lão hổ không răng.

- Ân? Có ý tứ!

Thiết thủ Vương nhìn về phía lão giả gầy gò, trên mặt mang theo vẻ ngưng trọng và ngoài ý muốn.

- Ngưu ma đạp địa!

Hoắc Khắc vẫn còn tiếp tục chiến đầu với nhau, từng đợt sóng động phóng xạ ra, trên đất trải rộng bốn phía.

- Hoắc Khắc, dừng tay a!

Thiết thủ Vương nói với Hoắc Khắc.

- Chiên đấu vẫn còn chưa kết thúc, ta sẽ đánh bại hắn:

Con mắt Hoắc Khắc đỏ bừng, thở hổn hển, cứ như là một con trâu đang phẫn nộ vậy

- Ngươi quên mục đính đến đây là gì rồi sao.

Thiết thủ Vương biết rõ tính tình của mọi người bộ lạc Man Ngưu vốn rất bướng bỉnh, có khích lệ cũng là vô dụng, chỉ có thể cho hắn biết cái gì là nặng nhẹ thôi.

Quả nhiên, Hoắc Khắc lúc trước vẫn còn phẫn nộ hiếu chiến sau khi nghe được câu nói này, liền lộ vẻ do dự, hắn tự nhiên rõ mục đích tới đây của ta để làm gì, nếu như sự tình làm không xong, hắn trở về cũng không biết nói sao đây.

- Thiên Nhi!

Gầy lão giả cũng không muốn liều người chết ta sống với Thiết Thủ Vương và Hoắc Khắc, hiện tại vẫn chưa tới lúc.

- Vâng!

Thanh niên thu tay lại đứng lặng.

- Hai người các ngươi, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua, không biết tôn tính đại danh.

Vừa rồi gầy lão giả mặc dù không bộc phát ra nhiều đòn nguy hiểm, nhưng thiết thủ Vương có dự cảm, thực lực của người này, rất rất mạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.2 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status