Kiếm động cửu thiên

Chương 1007: Trùng quan nhất nộ!

Sau khi biết lai lịch của Diệp Cô Vũ cùng Lý Vân Thông, Chu Hằng liền đột nhiên mất đi lòng hiếu kỳ, trở lại Ngọ Dương Học Phủ cùng Liễu Thi Thi, về phần hoàng cung bị xâm lấn thì có liên quan gì tới hắn?

Nhưng đến buổi tối, hắn lại nhận được một tin tức xấu, ngũ đại Long Hoàng xế chiều sau khi đi đế đô dạo phố, đến hiện tại vẫn chưa về.

Phàm là nữ nhân đều thích mua đồ, đặc biệt là quần áo xinh đẹp, trang sức sáng long lanh, điểm ấy Chu Hằng đã có được chứng minh đầy đủ trên ngươi chung ái thê của hắn, một ngày đổi một bộ quần áo, một loại kiểu tóc, một bộ trang sức chính là việc không thể bình thường hơn, có đôi khi một ngày cũng thay đổi vài lần.

Như vậy đương nhiên phải có đầy đủ quần áo, trang sức mới có thể duy trì được, bởi vậy mua sắm là ham thích lớn nhất ngoài việc tu luyện của mỗi người đàn bà.

Chút tiền lẻ này đừng nói Chu Hằng sẽ không để ở trong lòng, chính là bất kỳ một võ giả Tinh Thần Cảnh nào đều có thể đảm nhiệm được rất tốt, dù sao đây cũng không phải tài nguyên tu luyện, đối với võ giả bậc cao quả thực tiện nghi tới kinh người.

Nhưng đến buổi tối vẫn chưa trở lại, cho dù chơi tới mệt cũng không thể!

Chu Hằng lập tức đi đế đô một lần nữa, mở thần thức ra, truy tìm khí tức mỏng manh mà ngũ đại Long Hoàng lưu lại.

Cuối cùng, mục tiêu nhắm thẳng vào Phủ nguyên soái!

Ngũ đại Long Hoàng đúng là bị Lâm gia nhốt?

Chết tiệt!

- Hồng Nguyệt! Hồng Nguyệt!

Hắn kêu lên ở trong lòng, hắn biết thần thức dao động mãnh liệt như vậy khẳng định sẽ kinh động Hồng Nguyệt.

- Có chuyện gì? Ầm ĩ muốn chết!

Quả nhiên thanh âm lười biếng của Hồng Nguyệt lập tức liền vang lên.

- Ta lại thiếu ngươi một nhân tình nữa, ta muốn càn quét Phủ nguyên soái này!

Chu Hằng nói ở trong lòng, hắn đã tạo thành con đường liên lạc cùng Hồng Nguyệt, đương nhiên đây là Hồng Nguyệt thành lập, cũng không phải hắn.

- Hai yêu cầu!

Hồng Nguyệt cò kè mặc cả.

- Được!

Chu Hằng cắn răng một cái, đáp ứng, hắn hiện tại giận không kềm được.

- Đồng ý giao dịch!

Hồng Nguyệt vui mừng cười duyên.

- Ngươi cứ ra tay, gặp được người ngươi xử không được, bản tôn liền giúp ngươi giải quyết!

Có những lời này là được rồi!

Chu Hằng mặt phủ sương lạnh, bước đi về Lâm gia.

- Đứng lại!

Tám gã thị vệ ở cửa đồng loạt rút lưỡi dao bên hông ra một nửa, phẫn nộ nhìn Chu Hằng.

Bọn họ đều là Thiên Hà Đế, phóng tới bất kỳ địa phương nào đều có thể được cho là hảo thủ, thậm chí chạy tới chỗ thật xa đủ để thành lập vương quốc của mình, hưởng thụ cảm giác chí cao vô thượng!

Nhưng bọn họ bây giờ cam tâm làm người giữ cửa! Bởi vì đây là phủ đệ của Hắc Động Hoàng!

Có tầng quan hệ này, ngày sau bọn họ cho dù là thoát khỏi Lâm gia cũng đều đủ để trở thành một loại tư bản, cái gọi là đánh chó phải nhìn mặt chủ, ai biết bọn họ có quan hệ hoặc xa hoặc gần cùng Lâm gia hay không. Vạn nhất chọc giận vị Hắc Động Hoàng kia thì sao?

Hơn nữa, đừng tưởng rằng làm người giữ cửa rất mất mặt, trên thực tế hoàn toàn ngược lại! Công việc này có thể nói là phi thường phong cách, bởi vì bất kể là đại thần trong triều, hay cường giả cấp Tuệ Tinh, chạy tới nơi này cũng phải đàng hoàng chờ, khách khí xưng bọn họ một tiếng lão đệ!

Đối với cường giả cấp Tuệ Tinh, bọn họ tự nhiên phải dùng khuôn mặt tươi cười đón chào, nhưng bản thân thực lực cũng không chênh lệch lắm với bọn họ, vậy bọn họ cũng không cần phải để ở trong lòng!

Bởi vì đây là phủ của Đại nguyên soái, một trong người mạnh nhất ở toàn bộ Bách Long Tinh.

Đúng là như vậy, nhìn thấy một Thiên Hà Đế bước đi đến, thật sự lạ mặt, khẳng định không phải thiếu gia tiểu thư của Lâm gia, như vậy tự nhiên không cần khách khí.

Tám người khí thế mãnh liệt, cường giả cấp Tuệ Tinh tới, bọn họ sẽ thông báo trước tiên, những người khác thì cần đưa cho bọn họ một ít lợi ích, đây cũng là phúc lợi khi làm người gác cửa.

- Bảo Lâm Hiến Dương lăn ra đây gặp ta!

Chu Hằng nhàn nhạt nói, giọng điệu càng ngày càng bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm lại là lộ ra hàn ý.

- Hắc, ha ha ha ha!

Tám gã thị vệ liếc nhìn nhau, nhao nhao cất tiếng cười to. Từ sau khi Lâm Vô Bệnh cường thế trở về, bọn họ còn chưa từng thấy qua có người dám đến quý phủ của Đại nguyên soái làm càn, chính là vài Tuệ Tinh Đế của hoàng thất cũng phải cung kính đưa bái thiếp ra, đàng hoàng chờ nghe truyền ở đây!

Thiên Hà Đế này là tên điên sao? Chẳng lẽ hắn cho rằng mình giống như hai vị Tuệ Tinh Đế tới ban ngày, có được thân phận lớn lao sao?

Bành! Bành!

Chu Hằng không nói nhảm, trực tiếp đánh ra hai quyền. Hai thủ vệ ngăn ở trước mặt hắn lập tức nổ tung đầu, thi thể không đầu cuồng phún máu tươi, lại lảo đảo vung loạn hai tay, một lát sau mới ầm ầm ngã xuống.

Tu vi cảnh giới Đại viên mãn, bên trong cùng giai người nào có thể địch lại?

- Ngươi, ngươi thật to gan!

Sáu gã hộ vệ còn sót lại đều là run giọng nói, vừa giận vừa sợ.

Tức giận là Chu Hằng lại dám giết người ở trước phủ đệ của Hắc Động Hoàng, cả kinh là bọn họ cũng có thể bước lên con đường của hai người đồng bạn trước mặt a!

Bành! Bành! Bành! Bành!

Chu Hằng không nói gì, hai đấm huy động liên tục, lại là 4 thi thể không đầu ngã xuống.

Hắn hiện tại giận đến cực hạn rồi, tràn đầy khát vọng giết chóc.

Hai gã thủ vệ cuối cùng toàn thân phát run, bọn họ tuy rằng đồng dạng là Thiên Hà Đế, nhưng thời điểm đối mặt với Chu Hằng ngay cả nhúc nhích một ngón tay cũng làm không được, liền giống như một con thỏ bị mãnh hổ theo dõi, đó là bản năng sợ hãi khi đối mặt với thiên địch.

Hiện giờ phủ Đại nguyên soái cũng không như hoàng cung a, mỗi ngày người người tiến tới dâng lòng trung thành, chỉ là trong đại đa số bọn hắn ngay cả tư cách gặp Lâm Hiến Dương cũng không có, huống chi là bái kiến Lâm Vô Bệnh.

Nhưng hai vị trọng yếu nhất của Lâm gia không thấy được, có thể gặp họ hàng của Lâm gia a, cái gì Thất biểu đệ Bát biểu ca, Tam Cô nãi nãi Tứ đại di, chỉ cần nhấc lên một tia quan hệ cùng Lâm gia là được rồi.

Tám gã thủ vệ không nhận ra Chu Hằng, cũng không đại biểu những người này cũng không nhận ra được!

- Hắn, hắn là Chu Hằng!

- Vị hôn phu của Hồng Nguyệt đại nhân!

- Ahhh, làm sao hắn đánh tới Lâm phủ?

- Chẳng lẽ hai vị đại nhân phải đại chiến!

- Xảy ra đại sự! Xảy ra đại sự!

Có vài người lập tức vội vã chạy đi, chạy về gia tộc báo tin. Đây thật là đại sự a, hai vị cường giả cấp Hắc Động nếu thật sự đánh nhau, vậy nhất định sẽ khiến cho đế quốc hỗn loạn lớn, vô số người lại phải lựa chọn phe lần nữa.

Mà hai người gác cửa cuối cùng toàn thân run rẩy nhìn Chu Hằng, bọn họ rốt cuộc biết thân phận của Chu Hằng, lập tức áp lực cực lớn tạo thành ở trong lòng, trầm trọng đến mức làm cho bọn họ hoàn toàn không thở nổi.

- Hằng thiếu, chúng ta mắt chó không biết, ngươi bỏ qua cho chúng ta a!

Hai người kia nước mắt nước mũi giàn giụa, thực là sợ đến vỡ mật.

Bành! Bành!

Chu Hằng không có thủ hạ lưu tình, lại đánh giết hai người cuối cùng kia.

Nếu Lâm gia muốn chiến tranh, vậy cho bọn hắn chiến tranh!

Thế giới này không có đúng sai, quả đấm của người nào lớn hơn thì người đó chính là có lý!

Hắn bước vào phủ đệ của Lâm gia, đây mới thực là xâm lấn.

- Thật to gan! Dám xông xáo phủ đệ của Lâm gia ta!

Sưu sưu sưu, chỉ là trong nháy mắt, liền có ít nhất mấy chục người bay vụt lại đây, thực lực cao thấp đều có, thấp thì chỉ có Tinh Thần Cảnh, cao lại đạt tới cấp Tuệ Tinh.

Chu Hằng nhếch miệng cười, nụ cười lại là lạnh lẽo tới mức làm người phải sợ hãi, hắn thản nhiên nói:

- Hôm nay Lâm gia nhất định máu chảy thành sông!

- Chu Hằng, ngươi đây là ý gì?

Lâm Hiến Dương rốt cục xuất hiện, khí tức cấp Tuệ Tinh cuồn cuộn lay động, lại phối hợp với khí thế của bá chủ Vương giả trong võ, đủ để cho bất kỳ Thiên Hà Đế đều tan vỡ trước mặt bọn họ trong nháy mắt.

Đáng tiếc, người hắn đối mặt là Chu Hằng, không sợ nhâts chính là uy áp về thần thức.

- Có ý tứ gì?

Chu Hằng tiện tay đánh ra một quyền, giết chết ý đồ đánh lén hắn sau lưng của một gã Thiên Hà Đế, hắn cũng không quay đầu lại, nói:

- Giao năm nữ nhân các ngươi bắt được hôm nay ra đây, sau đó tập thể tự sát, ta có thể để tộc nhân không đủ mười tuổi của Lâm gia sống sót!

Lời vừa nói ra, mọi người của Lâm gia thiếu chút nữa cũng giận điên lên!

Lại muốn bọn họ tự sát tập thể!

Trong số này thậm chí còn bao gồm Hắc Động Hoàng là Lâm Vô Bệnh!

Đúng là điên!

Cho dù Hồng Nguyệt đồng dạng là Hắc Động Hoàng cũng không có tư cách như vậy!

- Chu Hằng, ta cũng không biết sự tình về năm cô gái kia, tuy nhiên, ta có thể cho ngươi hỏi một chút!

Lâm Hiến Dương hiển nhiên mạnh mẽ nhịn lửa giận xuống, hai đấm vì vậy mà kịch liệt rung động.

Chu Hằng nhìn Lâm Hiến Dương, bộ dáng của đối phương không giống giả bộ, có lẽ hành vi bắt người là những người khác của Lâm gia làm. Tuy nhiên, bây giờ trọng điểm là tìm về ngũ đại Long Hoàng trước. Về phần nên xử lý Lâm gia như thế nào, chuyện này có thể để sau khi nhìn thấy ngũ đại Long Hoàng mới quyết định.

Hắn từ chối cho ý kiến, Lâm Hiến Dương lại là lập tức động, hắn nói nhỏ vài câu với người hai bên trái phải, toàn bộ Lâm gia lập tức vận chuyển tốc độ cao. Mà trong quá trình này, người của Lâm gia đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Chu Hằng.

Lâm gia có đầy đủ lý do hận Chu Hằng, là hắn phá hủy kế hoạch Lâm gia lợi dụng Liễu Duẫn Nhi để cướp đoạt hoàng quyền.

Tuy rằng Lâm Vô Bệnh bất cứ lúc nào cũng đều có thể bằng vào lực lượng của chính mình để lên đài, nhưng đó dù sao cũng sẽ làm hắn lưu lại tiếng xấu, rất nhiều người không quan tâm, nhưng Lâm Vô Bệnh làm Nguyên soái của Đại Tần Quốc nhiều năm như vậy, ở phương diên thanh danh hắn rất coi trọng.

Người Lâm gia cho rằng, Chu Hằng thật sự là bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác. Ngươi không cưới Liễu Duẫn Nhi, chiếm hầm cầu cũng không để cho người khác đi, nào có người như vậy a!

Ánh mắt Chu Hằng đảo qua, phát hiện trong đó có một Tuệ Tinh Vương oán hận hắn nhất, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm hận không thể ăn Chu Hằng! Trước đó, Chu Hằng có thể cam đoan cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp người này.

Trong đầu hắn xoay nhanh, đột nhiên nói với người kia:

- Lâm Vô Nguyệt?

Người nọ hơi hơi sửng sốt, trong ánh mắt không kìm nổi hiện lên một tia sáng kỳ dị, lại không để ý đến Chu Hằng.

Quả nhiên là hắn!

Trách không được hắn có hận ý lớn như vậy, bởi vì Triệu Lạc Nhạn mà hắn coi trọng lại bị Chu Hằng mang về Ngọ Dương Học Phủ, để mộng đẹp của hắn hóa thành bọt nước.

Chỉ cần nam nhân gặp Triệu Lạc Nhạn, không có một người nào không muốn thu nàng lên giường!

Lâm Vô Nguyệt vốn chắc chắc có thể ăn mỹ nhân này, lại không ngờ Chu Hằng ngang trời đánh ra, mấy ngày này hắn không biết hận đến cỡ nào, lại ảo não lúc trước vì cái gì không trực tiếp mang Triệu Lạc Nhạn về Lâm gia, liền có thể mỗi ngày ôm tuyệt sắc vưu vật mà sung sướng.

Bây giờ thấy khổ chủ, hắn tự nhiên khó nén nỗi hận trong lòng, chỉ là Lâm Vô Bệnh có nghiêm lệnh, không được trêu chọc Chu Hằng, bởi vậy hắn cũng chỉ có thể để những hận ý này ở trong lòng, nhưng trên mặt lại là hận ý không che giấu được.

Ai bảo Triệu Lạc Nhạn thật sự rất mê người, ngay cả Tuệ Tinh Vương như hắn cũng lâm vào nỗi tương tư, hắn luôn có nỗi kích động muốn tới Ngọ Dương Học Phủ bắt người!

Chỉ là nghĩ đến tu vi của Triệu Lạc Nhạn không yếu hơn so với hắn, chính là muốn mạnh mẽ bắt nàng đều là không có khả năng, cũng chỉ có thể bỏ qua.

Cũng không lâu lắm, liền có người trở lại bên cạnh Lâm Hiến Dương hồi báo tin tức, mà sau khi nghe xong, Lâm Hiến Dương không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status