Kiếm động cửu thiên

Chương 1110: Đê tiện thì vả mặt

Chuyện... chuyện gì thế này!

Thiên Ấn trưởng lão càng thêm tròn mắt, nếu nói Chu Hằng đắc tội Hoặc Thiên, làm sao hắn còn sống đi ra ngoài được? Đường đường cường giả đệ nhất thiên hạ chẳng lẽ còn không giữ được một Hắc Động Hoàng?

Nhưng vì sao mà ngay cả Hồng Nguyệt cũng một hơi khai trừ? Trong này có còn chuyện gì khác nữa không?

Thiên Ấn trưởng lão không dám nghĩ, có một số việc không thể dính dáng tới!

Tiếng nói của Hoặc Thiên chấn động toàn bộ Thái Hư tinh vực, Hỏa Tâm trưởng lão đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mừng rỡ, nhảy dựng lên.

Tiểu bối đáng chết kia, dám bảo hắn quỳ xuống trước mặt mọi người, lại còn phạt quỳ lâu như thế!

Bây giờ hay rồi, bị tông chủ đại nhân khai trừ khỏi tông môn!

Hừ! Thù này sao có thể không báo!

Hắn thả ra thần thức, cường giả 9 động, nhất là hắn sắp tiến vào Hỗn Độn Cảnh, thần thức mạnh mẽ cỡ nào, lập tức bắt được Chu Hằng ở trong không gian!

- Muốn chạy? Hắn hừ lạnh một tiếng, cũng thi triển thuấn di không gian, cất bước đuổi theo.

Thái Hư Tông chính là đi theo đại đạo không gian, tuy rằng Hỏa Tâm trưởng lão đến 9 động lại nghiên cứu đại đạo hỏa diễm, nhưng hắn vẫn đi ra 15 bước đại đạo không gian, thuấn di không gian tự nhiên chỉ là chuyện nhỏ.

Vù vù vù! Hắn điên cuồng đuổi theo, tuyệt đối không thể để Chu Hằng trốn thoát!

Mặc dù hắn nắm giữ pháp tắc không gian còn không bằng Chu Hằng, nhưng hơn ở linh lực hùng hồn rất nhiều, thuấn di mười mấy lần, hắn vẫn đuổi kịp Chu Hằng.

Cũng là bởi hiện tại Chu Hằng không phấn chấn tinh thần, bằng không với pháp tắc không gian 20 bước của hắn, ít nhất trước khi hao hết linh lực thì tuyệt đối không bị Hỏa Tâm trưởng lão đuổi kịp.

- Tiểu tử, còn muốn chạy đi đâu?

Hỏa Tâm trưởng lão quát to.

Hắn biết Chu Hằng am hiểu pháp tắc không gian, thậm chí còn cao hơn mình một bậc, cho nên vừa đi lên liền dùng pháp tắc hỏa diễm phong ấn không gian xung quanh, làm cho nơi này biến thành thiên hạ của lửa.

Chu Hằng không khỏi cười, nói: - Sao hả, trở mặt nhanh như thế, ngay cả tổ sư gia cũng không kêu nữa?

Thấy Chu Hằng còn dám trêu cợt mình, Hỏa Tâm trưởng lão càng thêm nổi giận, tiểu tử này đã bị tông chủ đại nhân khai trừ khỏi Thái Hư Tông, còn dám chiếm tiện nghi trên miệng, đúng là không biết chữ chết viết thế nào mà!

- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi không nghe được, tông chủ đại nhân đã khai trừ ngươi khỏi tông? Hắn quyết định muốn làm Chu Hằng tuyệt vọng.

- Nghe được! Chu Hằng gật đầu, hắn còn chưa rời Thái Hư tinh vực, làm sao không nghe được tiếng của Hoặc Thiên. Chính vì điều này mới làm cảm xúc của hắn tuột dốc, nhưng khi đối mặt với Hỏa Tâm trưởng lão, hắn tuyệt đối không thể biểu lộ ra tâm tình này, nói: - Vậy ngươi có nghe qua một câu, lòng của nữ nhân như kim đáy biển?

- Có ý gì? Hỏa Tâm trưởng lão ngẩn ra.

- Chuyện giữa ta và sư tỷ, là chuyện giữa ta và Hoặc Thiên, ngươi đừng có mù quáng xen vào, bằng không tự chịu hậu quả! Chu Hằng cảnh cáo, tâm tình của hắn hiện giờ không tốt.

Trong lòng Hỏa Tâm trưởng lão sững sờ, lỡ như ngày sau Hoặc Thiên hối hận thì sao?

Hắn không khỏi chần chờ, nhưng nghĩ tới mình sống mấy kiếp, lại bị phạt quỳ trước mặt bao người, đây là chuyện nhục nhã cỡ nào? Vốn không có cách nào, ai bảo bối phận Chu Hằng cao hơn kia chứ?

Nhưng bây giờ Chu Hằng lại bị Hoặc Thiên đánh văng khỏi đài cao, đây chính là cơ hội báo thù tốt nhất!

Dù có là ngày sau Hoặc Thiên đổi ý, hắn cũng không sai mà, ai bảo là Hoặc Thiên đá Chu Hằng ra khỏi môn hạ trước? Hắn đối phó một người ngoài, làm thịt chặt chém, cắt thành mười bảy mười tám mảnh thì sao?

Nghĩ tới đây, sát niệm của hắn lại tuôn ra, hung tợn trừng Chu Hằng, một tay giơ lên, cao hơn đỉnh đầu.

Động tác của hắn rất chậm, chính là muốn làm Chu Hằng chậm rãi cảm nhận tử vong đến gần.

- Chu tiểu tử, tình huống của chúng ta không ổn! Con lừa đen kề gần Chu Hằng nói nhỏ.

- Chỉ có liều mạng thôi! Chu Hằng nói, có chút đau lòng nhìn bình "hoa" trong tay, bên trong chứa một giọt máu của Hoặc Thiên, đây là máu Thánh nhân, một khi mở ra, uy lực long trời lở đất!

Nhưng dùng xong sẽ không còn, hắn lại không thể nào mặt dày mày dạn đi xin Hoặc Thiên lần nữa, cho nên không đến bất đắc dĩ, hắn không muốn đi đến bước náy

- Ha ha ha ha! Nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Chu Hằng, Hỏa Tâm trưởng lão cảm giác cả người thoải mái, tâm tình sung sướng tột đỉnh!

Chu Hằng nắm chặt bình hoa, hắn có thể bóp vỡ cánh hoa bất cứ lúc nào, ném ra máu Thánh nhân.

- Chết!

Ánh mắt Hỏa Tâm trưởng lão chợt lóe hung dữ, bàn tay giơ cao liền muốn giáng xuống.

Oong!

Ngay lúc này, một đạo ý chí khủng bố tột đỉnh đột nhiên phủ xuống, dù cho Hỏa Tâm trưởng lão là Chuẩn Hỗn Độn Cảnh thì sao, lập tức lạnh run trước mặt cổ ý chí này, giống như con thỏ khi đối mặt với sư tử.

Bóng hình duyên dáng của Hoặc Thiên hiện ra, nàng liếc Hỏa Tâm trưởng lão, nói: - Cút!

- Vâng! Vâng! Vâng!

Hỏa Tâm trưởng lão vội vàng không ngừng gật đầu, tông chủ đại nhân cũng đích thân đến, điều này đại biểu cho cái gì? Giữa Chu Hằng và Hoặc Thiên.... có thể không chỉ đơn giản là sư tỷ đệ, vừa nãy khai trừ Chu Hằng khỏi tông, quay đầu lại tự mình ra cứu, cái này hoàn toàn là giận dỗi giữa "tình nhân" mà!

Hỏa Tâm trưởng lão khóc không ra nước mắt, sao mà hắn xui xẻo như thế chứ? Hắn giờ tay lên thật cao lại phải lúng túng hạ xuống vò đầu.

- Chờ đã! Đột nhiên Chu Hằng lên tiếng.

Hỏa Tâm trưởng lão vội vàng dừng chân, bây giờ Chu Hằng đã bị khai trừ khỏi tông, nhưng nói địa vị thì lại cao hơn trước cả đoạn, hắn không dám không nghe!

Bốp!

Chu Hằng vung tay giáng xuống, một cái tát đánh thẳng vào mặt Hỏa Tâm trưởng lão, nhếch mép cười, nói: - Bây giờ ngươi đi được rồi!

Hắn không phải hạng người dễ tính, trước đó tuy rằng Hỏa Tâm trưởng lão hùng hổ bức ép, nhưng còn có thể nói là bảo vệ tôn nghiêm Thái Hư Tông. Nhưng vừa rồi triển khai đuổi giết hắn, vậy chỉ có thể nói là lão già này tâm tính hẹp hòi, trừng mắt tất báo!

Ngươi muốn giết ta, ta chỉ đánh ngươi một cái tát, vậy đã là nhân từ rồi!

Hỏa Tâm trưởng lão không dám rên một tiếng, thậm chí còn không dám phát ra lòng căm hận, đây là vị hôn phu tương lai của tông chủ đại nhân, hắn có mấy lá gan mà ghi hận trong lòng?

Đợi Hỏa Tâm trưởng lão thuấn di rời đi, Chu Hằng lại mỉm cười, nói: - Ta biết nàng sẽ không ngồi xem mà!

Con lừa đen ở bên cạnh trợn trắng, tiểu tử này đúng là biết nói bậy bạ, vừa rồi đã sắp liều mạng cá chết lưới rách!

- Hừ! Ta chỉ là không muốn để máu Thánh của ta lãng phí không công mà thôi! Hoặc Thiên nói, chắp tay đứng thẳng, váy dài bay bay, chân trần như ngọc, tỏa ra vầng sáng mê người.

Chu Hằng biết nàng cứng miệng mềm lòng, có thể xuất hiện giúp hắn giải quyết nguy cơ, nói rõ thần ý của Hoặc Thiên luôn luôn chú ý hắn. Chỉ là chuyện Hồng Nguyệt mang thai kích thích thật sự quá lớn, làm nàng nhất thời tuyệt đối không thể tha thứ Chu Hằng.

- Cút đi! Hoặc Thiên phất tay, thân hình lóe lên, đã không thấy bóng.

Chu Hằng nhìn Thái Hư Tinh đằng xa, có xúc động muốn lập tức chạy về gặp lại Hoặc Thiên, kể ra hắn tưởng nhớ nàng thế nào. Nhưng hắn mạnh mẽ kiềm xuóng, hiện tại đi qua sẽ chỉ bị đóng cửa không đón!

Trước tiên đi một vòng quanh tinh vực bốn đại thần thú, lấy đủ chủ dược thuốc dưỡng thai này, sau đó một lòng tu luyện, mau chóng đạt tới 9 động, nghĩ cách hình thành hố đen thứ 10, đột phá Hỗn Độn Cảnh!

Thiên Mệnh Chân Quân sống lại làm hắn xuất hiện nguy cơ mãnh liệt, người bình thường bị Thánh nhân giết còn có thể sống lại hay sao?

- Con lừa, ngươi nói ngươi có một loại cảm giác chán ghét cùng sợ hãi đối với Lý Tử Thanh? Đột nhiên Chu Hằng nhớ tới con lừa đen đánh giá Lý Tử Thanh lúc trước.

- Ừm! Con lừa đen gật đầu, nhưng lập tức lại lắc đầu, phì phì phì nói. - Bổn tọa mới không sợ cái tên kia, chỉ là chán ghét! Chán ghét!

Tại sao lại thế?

Trước đó rõ ràng con lừa đen chưa từng gặp qua Lý Tử Thanh, nếu nói năng lực cảm giác của con lừa đen mạnh hơn cả Chu Hằng, điểm này thì Chu Hằng tuyệt đối không tin!

Không đúng!

Đột nhiên Chu Hằng chợt lóe linh quang, tuy rằng con lừa đen vừa gặp Lý Tử Thanh, nhưng đừng quên con lừa đen đã ăn một trái Thiên Địa Quả!

Thiên Địa Quả, là cường giả sau khi chết biến thành, ẩn chứa lĩnh ngộ cả đời của vị cường giả kia. Bên trong đó... có thể còn sót lại một tia ý chí, tình cảm với bạn cũ, căm hận với kẻ địch, cùng với.... sợ hãi đối với cường giả cao hơn!

Nhưng Hồng Nguyệt có nói, con lừa đen ăn Thiên Địa Quả chính là cấp bậc Hỗn Độn Cảnh, muốn làm một vị cường giả Hỗn Độn Cảnh phát ra lòng sợ hãi, vậy ít nhất cũng phải là một vị Hỗn Độn Cảnh hùng mạnh, thậm chí phải là Thánh nhân!

Thiên Mệnh Chân Quân bởi vì căn cơ không vững, vĩnh viễn chỉ có thể dừng lại ở 8 động - tuy rằng hắn nghĩ ra bí pháp cắn nuốt, nhưng ít nhất lúc Hoặc Thiên xử lý hắn thì vẫn là 8 động, điểm này không thể nào che giấu được Hoặc Thiên!

Chỉ vẻn vẹn là 8 động, vậy làm sao khiến một vị cường giả Hỗn Độn Cảnh sợ hãi kia chứ?

Điều này hoàn toàn không hợp lý!

Chu Hằng càng nghĩ càng đau đầu, căn bản không đưa ra được kết luận hoàn toàn giải thích rõ ràng.

- Mặc kệ nó! Cuối cùng, hắn cưỡng ép làm mình không nghĩ mấy vấn đề này nữa. - Ta chỉ cần tăng lên thực lực của mình, đạt đến mức không ai địch nổi, vậy thì mặc kệ hắn là gì, ta cứ một kiếm chém ra, một quyền đánh tan!

- Trước tiên đi Vĩnh Hằng Long Tinh, ít nhất còn quen biết với lão Thanh Long! Chu Hằng mở ra Tuệ Tinh Môn, toàn lực chạy đi.

Suốt 7 tháng sau, hắn đi tới Long Vực.

Nhìn mảnh tinh vực quen thuộc trước mắt, Chu Hằng dừng một lúc, chủ động tuôn ra lực lượng, ý bảo mình đã đến.

Vù! Một chiếc tinh thuyền lập tức bay tới, trên sàn tàu có hai binh sĩ Long tộc cầm mâu, bọn họ nhìn chằm chằm Chu Hằng, như gặp đại địch. Đó là tự nhiên, bọn họ có thể cảm ứng được khí tức của Chu Hằng mạnh mẽ đến đáng sợ, vượt xa bọn họ.

- Tại hạ Chu Hằng, có chuyện quan trọng cầu kiến Tổ Long đại nhân! Chu Hằng chắp tay nói, hắn có bảy phần kính ý với lão Thanh Long, bởi vì Long tộc nhiều đời trấn thủ Ma Hải, đồng thời cũng có ba phần buồn cười, bởi vì lão Thanh Long lớn tuổi như thế còn làm ra một mạng người, đúng là người già nhưng lòng không già mà.

Hai binh sĩ Long tộc kia vừa muốn nói, một cỗ ý chí hùng mạnh đột nhiên phủ xuống, tiếng nói của lão Thanh Long vang lên: - Dẫn vị tiểu hữu này đến Vĩnh Hằng Long Tinh!

Lão tổ tông cũng đã phủ xuống!

Hai binh sĩ kia vừa mừng vừa sợ, bọn họ không ngờ lại có thể thấy được Long tổ phủ xuống, đối với mỗi một Long tộc, như vậy đều là vinh quang chí cao vô thượng! Chỉ là người trẻ tuổi trước mặt rốt cuộc có thân phận gì, lại lập tức dẫn tới lão tổ tông phủ xuống, còn gọi một tiếng tiểu hữu!

Chu Hằng, có chút quen tai!

- Khách quý, mời lên thuyền! Hai binh sĩ Long tộc này cung kính thưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status