Kiếm động cửu thiên

Chương 1115: Tính sổ

Chu Hằng đưa tay nhấn một cái, nói: - Hiện tại thời gian quý giá, qua một giây hung thủ lại trốn xa Long Vực hơn. Các ngươi cứ xem, ta sẽ đưa hung thủ trở lại!

Hắn bây giờ có tu vi gì, thần thức chấn nhiếp, mọi người nhúc nhích ngón tay cũng không được.

Chu Hằng vận chuyển linh lực, rút ra linh tính cỏ cây xung quanh hình thành vài bức họa.

Cỏ cây có linh, bọn chúng cũng có thể thấy, cũng có thể nghe, cũng có thể cảm thụ, chỉ là không có cách nào nói chuyện, không thể biểu đạt, Chu Hằng hiện tại rút ra trí nhớ trong cỏ cây. Đương nhiên, cỏ cây cũng không phải sinh linh trí tuệ, trí nhớ của bọn chúng chỉ giữ được rất ngắn, hơn nữa, ít nhất phải là cường giả cấp Hắc Động mới có thể rút ra được.

Chính vì có hai chỗ khó như vậy, hung thủ kia mới không diệt khẩu đám cây cỏ chứng kiến này, hoặc là nói, hắn căn bản không nghĩ đến, hay hoặc là, hắn to gan lớn mật đến căn bản không thèm để ý.

Một cảnh tượng xuất hiện, chỉ thấy 1 người thanh niên áo trắng đại khai sát giới trong nhà, thị vệ An gia căn bản không địch lại! Mà thủ đoạn người này cũng cực kỳ tàn nhẫn, thị vệ hắn cũng giết, nô tỳ trốn chạy hắn cũng phải giết, dường như giết chóc khiến hắn hưng phấn hơn.

Cuối cùng, hắn đi vào phòng ở, tầm mắt cỏ cây bị chặn lại, chỉ còn có thi thể đầy đất, máu tươi đầy đất.

- Chính là hắn! Chu An tức giận nói, hắn tuy rằng thể chất mạnh mẽ, nhưng mà một cước kia vẫn rất đau.

Chu Hằng gật gật đầu, đột nhiên buông thần thức ra, bao phủ toàn bộ Vĩnh Hằng Long Tinh, nếu người nọ còn ở trên tinh cầu này, hắn dù đào ba xích đất cũng phải đánh chết người này!

Hắn theo bản năng tránh đi cung điện của lão Thanh Long. Bởi vì theo bản năng, hắn cho rằng người hành hung không có khả năng chạy vào đó. Miễn cho kinh động lão Thanh Long.

Vậy hẳn là một gã nhân loại, toàn thân không có một dấu hiệu nào của Long tộc... Tuy rằng Long tộc sanh ra đã là huyết mạch hoàn toàn phản tổ, hay hoặc là đạt tới Hắc Động Cảnh cũng có thể làm được, nhưng mà Chu Hằng thật sự không tin có Long tộc nào lại dám làm ác ở trước mặt lão Thanh Long như vậy!

Hắn đảo qua từng thành trấn, tốc độ rấtnhanh, thần thức của hắn mạnh mẽ, nhưng vẫn còn kém lão Thanh Long rất nhiều, nếu không đổi lại là lão Thanh Long thì chỉ cần đảo qua đã tìm được người nọ rồi.

- Hả? Hắn đột nhiên ngừng lại, hắn tìm được tên nhân loại áo trắng kia ở trong một tòa thành thị, tên kia không ngờ nhàn nhã ăn uống ở trong một tòa tửu lâu! Vừa ăn vừa dùng mắt quét đám tiểu cô nương, tức phụ bên dưới.

Khi thần thức Chu Hằng đảo qua hắn, hắn hơi hơi nhíu mi lại, nhưng bởi vì thần thức Chu Hằng quét qua rất nhanh, hắn cũng không coi ra gì. Tiếp tục ngắm gái.

Chu Hằng dắt tay của con trai, nói: - Chúng ta đi tìm tên khốn nạn đó tính sổ!

Tuệ Tinh Môn mở ra, thân hình hắn nhoáng lên một cái đã biến mất. Thanh niên áo trắng điên rồi sao?

Nơi này rõ ràng là Vĩnh Hằng Long Tinh, là địa bàn của lão Thanh Long, hắn lại dám chạy đến đây giết người gian dâm, làm xong còn nhàn nhã ăn uống no say. Dường như đang muốn chọn mục tiêu mới, tên này to gan lớn mật bực nào?

Chu Hằng cũng không có hứng thú muốn biết ý tưởng của một tên côn đồ, nếu đối phương động sát ý với con hắn, vậy hắn cũng không ngại vung đồ đao.

Hắn cực kỳ giận dữ!

- Cha, người rất giận hả? Chu An ngẩng đầu hỏi.

- Ha ha! Chu Hằng sờ sờ đầu con trai. Cất bước đi ra, trong nháy mắt đã tới trên vùng trời thành trấn mục tiêu. Hiện tại hắn cũng không vội. Trừ phi là cường giả Hỗn Độn Cảnh, nếu không ai không thể chạy trốn được dưới tầm mắt của hắn.

- Lư bá bá nói, hai chữ ha ha này rất đả thương người! Chu An nói.

- Đừng nghe con lừa đê tiện kia! Chu Hằng rất đau đầu, con trai mình rất có thể bị con lừa đê tiện kia làm hư.

Hắn dắt tay con trai, chậm rãi đi trên đường phố, tiến thẳng vào tửu lâu.

Đừng nhìn Chu An còn nhỏ, nhưng mà hắn sinh ra chính là Tinh Thần Cảnh, mà tốc độ tu luyện lại khủng bố, một lần ngoại lệ còn được tổ trì thanh tẩy, bốn loại thể chất đều đã đạt đến Tuệ Tinh Cảnh, linh lực chỉ kém một chút, nhưng cũng là Thiên Hà Cảnh đỉnh phong, tốc độ tu luyện như vậy cho dù Chu Hằng cũng phải ghen tị!

Hai cha con cho dù lửng thửng đi dạo trong sân nhà, nhưng mà tốc độ vẫn nhanh tới kinh người, vẻn vẹn chỉ vài phút sau, bọn họ đã tới cửa tửu lâu kia.

- Cha, tên khốn kiếp kia ở trong đó? Chu An khí thế hung hăng nói, còn sắn tay áo như muốn đánh.

- Ngươi chỉ cần nhìn là được rồi!

Chu Hằng nói, hắn cũng không muốn con trai nhỏ như vậy đã đánh đánh giết giết.

- Nhưng như vậy rất không đã ghiền. Chu An chu mỏ.

- Yên tâm, nhất định để ngươi xem mà ghiền! Chu Hằng an ủi, dắt tay con trai đi tới lầu hai, lập tức đi về phía người áo trắng kia.

Thần thức thanh niên áo trắng cũng khá cường đại, hắn lập tức đặt ly rượu xuống, sau khi ánh mắt đảo qua Chu Hằng, lộ ra vẻ nghi hoặc, sau khi nhìn về phía Chu An, lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Đánh nhỏ lớn đến!

Chỉ là một cước kia của hắn rõ ràng có thể đạp chết Tuệ Tinh Đế, sao tiểu tử này lại còn sống, hơn nữa giống như còn rất vui vẻ, không giống bị thương gì.

Hắn tự nhiên không biết, trên người Chu An đồng thời có thể chất bốn đại thần thú, hơn nữa còn có một giọt máu thánh lưu chuyển!

Hơn nữa, đây chính là lão Chu gia dòng độc đinh hạt giống, lại là con trai của Hồng Nguyệt, trên người lại thiếu bảo bối sao? Cho dù Chu An không có thể chất kinh khủng như vậy, hắn cũng có phù văn hộ thân, chỉ là sợ con trai quấy rối, cho nên phù văn này cũng chỉ hoàn toàn thủ hộ thôi, chỉ bảo đảm hắn không chết, cũng không bị trọng thương.

Chu Hằng ngồi ở đối diện thanh niên áo trắng, Chu An lại đàng hoàng đứng ở sau lưng phụ thân, lại nói hắn rất kính sợ người cha ruột này, chỉ cần Chu Hằng nghiêm túc, hắn giống như chuột thấy mèo.

- Thế nào, muốn đòi nợ? Thanh niên áo trắng cười khinh thường.

- Không được sao? Chu Hằng không vội vã ra tay.

- Ngươi, không đủ tư cách! Thanh niên áo trắng vươn một ngón tay ra lắc lắc.

- Người có tư cách?

- Long tộc không được, cho dù lão Thanh Long kia đến đây, cũng không dám làm gì bản thiếu đâu! Thanh niên áo trắng ngạo nghễ nói: - Đừng nói chỉ giết vài người, cho dù bản thiếu giết chết một nửa Long tộc, lão Thanh Long kia cũng chỉ biết quặp đuôi thôi!

Oanh!

Lời này nói xong, tất cả mọi người đều phẫn nộ!

Thanh niên nói cũng không nhỏ, mà Long tộc phần lớn đều là người mạnh, bởi vậy có rất nhiều người nghe được. Tên này lại dám công nhiên sỉ nhục lão tổ tông bọn họ, ai nhịn được chứ?

Người ngồi ăn cơm đều đứng lên, vẻ mặt đầy phẫn nộ và sát khí nhìn về phía thanh niên áo trắng. - Ha ha ha ha, một đống rác rưởi! Thanh niên áo trắng cười lạnh: - Bản thiếu chính là Hắc Động Vương, các ngươi muốn tới đây chịu chết sao?

Sát khí xung quanh không giảm, Hắc Động Vương thì thế nào? bọn họ chết thì chết, cho dù chết, cũng phải bảo vệ tôn nghiêm Long tộc, bảo vệ tôn nghiêm của lão tổ tông! Mà Chấp pháp đội không lâu sau sẽ đuổi tới, tên côn đồ này đừng nghĩ thoát thân!

- Ha ha ha ha, vậy cái thân phận này là thế nào? Thanh niên áo trắng dùng một ngón tay chỉ vào mình: - Bản thiếu Âu Dương Đình, xuất thân Bạch Cốt Tông, gia sư chính là tân Thánh nhân, Thạch Dương Thánh nhân!

Thánh nhân!

Long tộc rất mạnh, mạnh đến nổi gần như vô địch! Nhưng mà cũng chỉ là gần như, có mấy người hoặc là thế lực nào có thể áp đảo được Long tộc, tỷ như Hồng Nguyệt, tỷ như 5 đại Thánh nhân... Mặc dù bây giờ mới xuất hiện 4 tôn thôi. Thạch Dương Thánh nhân!

Tuy rằng vị tân Thánh nhân này chính là một chuyện tiếu lâm, lần đầu tiên muốn nổi bật đã bị Hoặc Thiên tát cho một trận, nhưng mà đủ khả năng chê cười hắn cũng chỉ có ba vị tân Thánh nhân mà thôi, những người khác có tư cách sao? Thánh nhân vô địch!

Thạch Dương là thủy hóa Thánh nhân, nhưng cũng ở trong cái vòng Thánh nhân à, phóng ra ngoài vẫn là vô địch!

Đồ đệ của Thánh nhân, ai dám động? Đây không chỉ là dũng khí, vừa động vào sẽ bị Thánh nhân trả thù, cho dù lão tổ tông cũng phải chạy ra bồi tội, đến lúc đó bị càng nhục hơn.

- Ha ha ha! Một đống rác rưởi, cho các ngươi 100 lá gan thì thế nào, dám đụng đến một sợi lông của ta sao? Âu Dương Đình kiêu ngạo vô cùng, chỉ từng người một nói: - Bản thiếu đứng im ở đây, các ngươi ai đám động vào bản thiếu.

- Đến đi, đánh ta đi, đã rắn thối vô dụng các ngươi.

- Chờ bản thiếu ăn uống no đủ, lại đi tìm vài tên Long tộc giết giết, vài nữ nhân Long tộc xinh đẹp vui đùa một chút!

- Ha ha ha...

Bốp! Chu Hằng một tát quất tới, giòn tan vang dội, đánh cho Âu Dương Đình dúi đầu xuống sàn nhà, cái đầu trực tiếp thò qua tầng dưới.

Bởi vì một cái tát này quá đột ngột, vừa nhanh lại vừa mạnh, khi đầu Âu Dương Đình từ sàn nhà xuyên ra, thậm chí hắn còn đang cười.

Phốc! Dưới lầu, có không ít người phun rượu ra ngoài, tên này ở đâu ra vậy?

Đầu từ lầu hai vỗ xuyên qua lâu một, ngươi còn cười vui vẻ như vậy, đúng là cảnh giới cao à.

Trong thời gian ngắn, tiếng cười to không dứt. Âu Dương Đình lắc lắc đầu, lúc này hắn mới tỉnh táo lại.

Mình vừa bị đánh một bạt tai.

Thình thịch!

Âu Dương Đình hai tay chống trên sàn nhà, rút đầu ra, mặt đầy hung dữ! Lại dám tát mìn! Rất đáng ghét! - Ngươi thật to gan! Âu Dương Đình nhảy dựng lên, tay chỉ Chu Hằng: - Ngươi lại dám đánh ta... Bốp!

Lại một cái tát nữa, Âu Dương Đình một lần nữa bị đánh dúi xuống sàn, cái mông chổng lên, cái đầu xuyên qua sàn nhà.

Trước lạ sau quen, lần này đám người lầu dưới phản ứng tốt hơn một chút, cũng không phun rượu ra ngoài nữa, nhưng nhìn cái đầu này, nhìn Âu Dương Đình cắn răng nghiến lợi, không khỏi cảm thấy vui vẻ.

- Hỗn đản! Âu Dương Đình lần thứ hai đầu rút ra, chỉ vào Chu Hằng nói: - Ngươi thật lớn mật! Thật to gan! Hắn chỉ cảm thấy vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, hắn đường đường là đồ đệ của Thánh nhân không ngờ hai lần bị người ta đánh dúi đầu vào sàn nhà, đúng là vô cùng nhục nhã!

Thình thịch!

Lời vừa mới dứt, mặt của hắn lần thứ ba ở dưới lầu. - - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status