Kiếm động cửu thiên

Chương 158: Cuồng dẹt

- Cái gì!

Ứng Băng Phong phát ra một tiếng thét kinh hãi, như thế nào cũng không nghĩ tới chiến lực Chu Hằng không ngờ không nhận được chút suy yếu, nên biết rằng tuy rằng tu vi hắn không đủ phát huy toàn bộ uy lực Tử Linh Đang, nhưng cường giả Khai Thiên Cảnh cũng phải chịu ảnh hưởng!

Khi hắn kinh ngạc, Chu Hằng đã giết lại đây, một kiếm đâm thẳng tới cổ của hắn.

Ông!

Đoạn kiếm hoa rơi, trên người của Ứng Băng Phong lại đột nhiên xuất hiện một màn hào quang màu vàng nhạt, sinh sôi chặn một kiếm Chu Hằng!

Chu Hằng cũng không kỳ quái, ngay cả trên thân Nhạc Hổ đều có cấm khí bảo mệnh, Ứng Băng Phong sao lại không có, loại bảo vật này bởi vì có số lần sử dụng hạn chế, chỉ có khi gặp được sinh tử nguy hiểm mới có thể phát động, bởi vậy tuy rằng lúc trước Ứng Băng Phong bị hắn đập đến vỡ đầu chảy máu nhưng không phát động cấm chế.

Hắn bỗng nhiên thu kiếm, tay phải gập lại, đoạt Tử Linh Đang trong tay Ứng Băng Phong, trực tiếp thu vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.

Chu Hằng không sợ bại lộ chuyện hắn có pháp khí không gian, chỉ cần đừng cho bí mật nghịch thiên có thể cất chứa vật còn sống hấp thụ ánh sáng thì được.

Ứng Băng Phong thần tình hoảng sợ, nếu phát động cấm chế, điều này nói rõ vừa rồi hắn đã đi qua 1 vòng ở trước quỷ môn quan! Chu Hằng... thật sự dám giết hắn! Hắn lập tức giận đến cực hạn, một cái dân đen lại dám giết hắn, hơn nữa còn dám hạ thủ!

Nhưng lần này hắn đi ra ngoài là vì theo đuổi Mai Di Hương, bên cạnh chỉ có vài cái người hầu, thực lực đều chỉ tại Sơ Phân Cảnh mà thôi, hiện tại tức giận thì như thế nào? Con bài chưa lật ra hết. Tử Linh Đang, huyết mạch lực, pháp khí, ai cũng bị giảm ở trước mặt Chu Hằng. Còn có thể làm sao?

Không tốt, Tử Linh Đang!

Ứng Băng Phong căng thẳng thần sắc, nói: - Chu Hằng, đưa ta Ma Âm Linh, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ!

Món bảo vật này cũng không phải của hắn, mà thuộc Ứng Thừa Ân - một nhân tài gia tộc... khác mới xuất hiện, tuổi gần như cùng hắn, nhưng thiên phú lại mạnh hơn một mảng lớn. Chính là Thiên linh thể khiến người ta ghen tị đỏ mắt, thiên kiêu chân chính!

Người này chẳng những thiên phú cao, hơn nữa còn là sủng nhi được trời cao yêu tha thiết, vận khí tốt đến nghịch thiên, ra ngoài đường, ngồi xuống nghỉ ngơi ở ven đường đều gặp được ngàn năm linh thảo, mà vào cái sơn động ngủ một đêm cũng có thể phát hiện pháp khí, công pháp linh tinh đủ các loại!

Lục lạc màu tím chính là Ứng Thừa Ân phát hiện ngoài ý muốn ở trong đáy hồ một cái thủy động. Thời điểm lấy được ít đi một góc, đến nỗi uy lực tổn hại lớn, nhưng vẫn là bảo vật cường đại đến cực hạn!

Lần này Ứng Băng Phong xuất môn, còn có một chuyện khác, chính là thay Ứng Thừa Ân tìm kiếm một vị ẩn cư Chú Khí sư, chữa trị Tử Linh Đang. Nhưng bây giờ Chú Khí sư còn không tìm được. Lục lạc màu tím bị Chu Hằng đoạt đi, làm sao bây giờ?

Hắn là người trọng yếu của Ứng gia, nhưng so cùng Ứng Thừa Ân thì chính là cỏ cây ! Ở trước mặt Ứng Thừa Ân, hắn ngoan tựa như con chó, tuy rằng mơ ước Tử Linh Đang nhưng lá gan to gấp trăm lần cũng không dám nuốt.

Nếu không đoạt lại Tử Linh Đang, hắn sẽ vô cùng thảm.

Vừa nghĩ tới khuôn mặt tuấn tú của Ứng Thừa Ân luôn mang theo nụ cười vô hại. Ứng Băng Phong lập tức phát ra hàn ý từ trong thâm tâm, hắn vô cùng sợ hãi người trẻ tuổi này, thậm chí vượt qua lão tổ gia tộc!

Nhất định phải cướp về!

- Ngu ngốc, ngươi thật nghĩ toàn bộ thiên hạ đều là nhà của ngươi? Chu Hằng lắc lắc đầu: - Ân oán giữa chúng ta cũng không thể xóa bỏ đơn giản như vậy!

- Trước mắt bao người, ngươi chẳng lẽ còn dám giết ta? Ứng Băng Phong không kìm nổi nói câu vô nghĩa, phía trước nếu không phải trên người hắn có chứa cấm khí đã chết qua một lần! Nhưng hắn đến bây giờ còn không cách nào nhận, hắn chính là đại thiếu gia một trong ba nhà quyền thế đỉnh cấp Lãng Nguyệt Quốc, Chu Hằng làm sao dám!

Hắn hành hung ở trong này, khẳng định không thể bảo trụ bí mật diệt khẩu, như vậy Chu Hằng sao chống nổi Ứng gia trả thù?

Đây là điều Ứng Băng Phong thủy chung không nghĩ ra!

Thân pháp Chu Hằng quả thật rất nhanh, nhưng gặp được cường giả Sơn Hà Cảnh, Linh Hải Cảnh, người ta một cái ý niệm có thể giam cầm người, ngay cả cơ hội triển khai thân pháp cũng không có! Chẳng lẽ tiểu tử này quá cuồng ngạo, tự đại có thể bằng vào thân pháp tung hoành thiên hạ?

Nếu thật sự là như thế, vậy hắn chết ở trong tay một cái mãng phu không phải cực kỳ oan uổng!

- Chu tiểu tử, người này có thể giáo huấn, nhưng phải lưu một cái mạng! Chu Hằng đang định ra tay, bên tai lại vang lên lời nói nhỏ nhẹ, rõ ràng quanh mình không có một bóng người, nhưng thanh âm này lại gần trong gang tấc.

Người này, thực lực cường đại!

Ánh mắt Chu Hằng không khỏi hướng tới lão nhân bên Mai Di Hương, toàn trường cũng chỉ có người này có được tu vi cao thâm khó lường như vậy.

Quả nhiên, lão giả kia hướng hắn mỉm cười, cũng gật gật đầu.

Chu Hằng hiểu được, tuy rằng Mai Di Hương xem Ứng Băng Phong không vừa mắt, nhưng hai đại gia tộc đều là nhà quyền thế đỉnh cấp Lãng Nguyệt hoàng triều, luôn có chút quan hệ cá nhân, nếu Mai Di Hương ngồi xem Ứng Băng Phong bị giết, Mai gia sẽ rất khó bàn giao cho Ứng gia.

Hắn quyết định cho Mai Di Hương một cái mặt mũi, dù sao cầm người ta không ít thứ.

Người không giết, nhưng phải bị phế!

[CHARGE=3]

- Chu Hằng, nhận lấy cái chết! Nam Cung Trường Không cùng Lưu Thanh Huyền đồng thời tập kích, bọn họ tuyệt đối không thể xem Chu Hằng giết Ứng Băng Phong, nếuquả thật phát sinh chuyện như vậy, Ứng gia trả thù cũng không phải bọn họ có thể thừa nhận.

- Hai người các ngươi còn có xấu hổ hay không ? Mai Di Hương hét lớn: - Phúc bá, vả miệng cho ta!

- Vâng, tiểu thư! Lão nhân bên cạnh nàng nhoáng lên thân hình một cái, hai tay dò ra, cũng không thấy hắn dùng ra chiêu thức cao minh, nhưng Nam Cung Trường Không cùng Lưu Thanh Huyền lại căn bản không tránh được, lập tức bị hắn đè xuống, ngạnh sinh ngừng lại.

Bốp! Bốp! Ba!

Phúc bá làm nhiều việc cùng lúc, chém ra từng đạo chưởng kình, gương mặt hai người Nam Cung Trường Không lập tức sưng đỏ lên, máu mũi chảy đầm đìa, bộ dáng vô cùng thê thảm.

Mọi người đều xem ra trong lòng phát lạnh, Nam Cung Trường Không cùng Lưu Thanh Huyền tu vi bực nào, ở Hàn Thương Quốc chính là bá chủ tuyệt đối vô địch, cao cao tại thượng đã có mấy trăm năm , nhưng bây giờ là bị người ta vả trước mặt mọi người, đây là loại nhục nhã nào?

Đây là thực tế tàn khốc!

Bọn họ là Khai Thiên Cảnh, có thể tùy ý khi dễ Chu Hằng, lại nhiều lần ra tay muốn đẩy hắn vào chỗ chết, khi đó bọn họ sao để ý Chu Hằng cảm thụ? Hiện tại gặp được Mai gia càng cường đại hơn, bọn họ như cùng chó chết không còn sức đánh trả chút nào.

Hai người Nam Cung Trường Không thảm như vậy còn không phải bởi vì phía trước bọn họ quá kiêu ngạo , nghĩ khi dễ Chu Hằng, không nghĩ tới Mai Di Hương không ngờ coi trọng Chu Hằng như thế, không tiếc để cường giả bên người ra tay bảo vệ!

Xứng đáng!

Chu Hằng chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, hết giận là hết giận, đáng tiếc cũng không phải lực lượng bản thân hắn, mà hắn cũng không vui, một màn này chỉ kích thích hắn càng thêm khát vọng cường đại.

- Ứng Băng Phong, chúng ta nên tính toán! Chu Hằng đánh ra một quyền.

- Đáng ghét! Ứng Băng Phong nổi giận gầm lên một tiếng, tay phải gọi ra một thanh trường kiếm, pháp khí thêm vào, lực lượng lập tức tăng vọt bảy thành, nhanh chém về hướng Chu Hằng.

Kim hóa!

Tay phải Chu Hằng lập tức biến thành một mảnh màu vàng, keng một tiếng đỡ trường kiếm, tay trái tiếp tục đẩy dời đi, lực đóng băng cuốn lên, hình thành một thanh băng trùy, bắn nhanh hướng về Ứng Băng Phong.

- A Ứng Băng Phong phát ra một tiếng hét thảm, lực phòng ngự hắn cũng không yếu, nhưng gặp được võ kỹ huyết mạch này lại gần như đã không có hiệu quả, thân thể lập tức bị 7 cây băng trùy đâm thủng, máu tươi phun ầm ầm.

- Phong bế cho ta! Hắn vội vàng vận chuyển huyết mạch lực, muốn cầm máu chữa thương, nhưng một kích này của Chu Hằng dùng võ kỹ huyết mạch đẩy dời đi , ở miệng vết thương để lại lực đóng băng cường đại.

Nếu cho Ứng Băng Phong đầy đủ thời gian, hắn khẳng định có thể đuổi đi những lực lượng dị chủng này, nhưng mấu chốt hắn hiện tại thiếu nhất chính là thời gian!

Quyền phải Chu Hằng đã huy đến, dưới Thế Cảnh, không thể chắn, không thể trốn!

Thình thịch!

Trên mặt Ứng Băng Phong lập tức nặng nề trúng một quyền, thân thể không thể chịu được bay thẳng, nhưng vừa mới đứng dậy đã bị Chu Hằng chộp lôi trở về, thình thịch, trên mặt của hắn lại bị đánh một quyền.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Chu Hằng ra quyền như gió, đối với Ứng Băng Phong chính là một trận loạn đả.

Ứng Băng Phong bắt đầu còn có thể chống đỡ vài cái, nhưng đối mặt với kẻ có được Thế Cảnh, hơn nữa lực lượng cường đại hơn hắn lại lập tức thua trận, chỉ có thể mặc cho Chu Hằng đánh thống khoái.

Chu Hằng sử lực lượng rất đúng mực, nếu có thể để cho Ứng Băng Phong cảm thấy đau, nhưng lại không thương đến tính mạng của hắn, bởi vậy cấm chế trên người hắn luôn luôn không phát động, hắn đau đến kêu thảm thiết liên tục.

Mọi người đều không nói gì, Chu Hằng cũng quá cường thế, ngay cả thiếu gia Ứng gia cũng dám đánh!

Cuộc hôn lễ này đúng là một chuyện tiếu lâm, tân nương cam tâm tình nguyện bị đoạt, chú rể thì bị kẻ cướp cô dâu tẩn vỡ đầu, nhưng mọi người lại xem rất đã nghiền. Đại bộ phận nơi này là người đế đô, đối với thiếu gia Ứng gia cao cao tại thượng tự nhiên không có hảo cảm gì, ở trong lòng thiên về Chu Hằng .

Cộng thêm lúc trước Ứng Băng Phong không quản tới hết thảy tế xuất Tử Linh Đang, căn bản không coi tánh mạng mọi người ra gì, tự nhiên khiến hắn trở thành công địch, nếu không kiêng kỵ thân phận thiếu gia Ứng gia, mọi người đã sớm chém chết hắn.

Nhìn Chu Hằng tẩn Ứng Băng Phong, không ít người đều âm thầm kêu thích ở trong lòng!

Ứng Băng Phong rất nhanh mất đi ý thức, Chu Hằng tiện tay ném hắn qua một bên, trong lòng thầm nghĩ trước mặt mọi người quả thật không thích hợp giết người, nhưng hắn cùng Ứng Băng Phong tuyệt đối là tử thù , như thế nào hắn cũng phải tìm một cơ hội vụng trộm làm thịt tên này!

- Tiểu nam nhân, dẫn ta đi! Tiêu Họa Thủy hai tay quấn ở trên cổ Chu Hằng, cả người dính vào trong ngực của hắn không chịu rời đi, mị nhãn như nước, mê người vô cùng.

Chu Hằng gật gật đầu, cũng không để ý tới bất luận kẻ nào, thân hình bắn ra, triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, trong nháy mắt trốn xa hơn mười dặm, sau đó mới tìm khách sạn ở, cũng không thể luôn luôn mang theo vưu vật tuyệt sắc này loạn chuyển nơi nơi.

- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status