Kiếm động cửu thiên

Chương 227: Lai lịch Mao gia

Pháp khí tuyệt thế đúng làm một âm mưu!

Gần đây, tin tức này đột nhiên truyền ra, cái gọi là pháp khí tuyệt thế bất quá chỉ là âm mưu dẫn cao thủ võ đạo tới lòng đất để tàn sát, móc tim người sống.

Thời gian trước, mỗi nước lớn đều có võ giả Tụ Linh Cảnh trong nước bị giết, bởi vậy nói như thế cũng không vớ vẩn. Mà đại lượng võ giả gần Phong Hỏa Tử Hồ cũng đã chứng thật, cường giả Khai Thiên, Sơn Hà cảnh tiến vào hồ nước căn bản là một đi không trở lại!

Trong khoảng thời gian ngắn, thiên hạ quần chúng phẫn nộ, nhao nhao chĩa mũi mâu vào thế lực thần bí kia.

Việc này, thậm chí kinh động cường giả tuyệt thế Kết Thai Cảnh Hoàng triều tự tới, nhưng người trong huyệt động kia đã sớm đi. Tuy nhiên, võ giả cảnh giới cao thần thức cường đại, người sau khi bị giết có sát khí lưu lại, đặc biệt lại còn bị móc tim, oán khí lại giống như thực chất.

Theo vị lão tổ Kết Thai Cảnh kia nói, trong huyệt động có lượng lớn oán khí, tuyệt không chỉ chết mười mấy, 20 người đơn giản như vậy, số lượng ít nhất trên trăm!

Như vậy đã xác nhận lời đồn kia! ...

- Mao gia? Ở một góc đầm lầy Dã Hỏa, sau khi Hàn Diệc Dao nghe xong Chu Hằng kể lại, lập tức nhíu mày, vô cùng khiếp sợ.

- Sao vậy, ngươi cũng biết gia tộc này? Chu Hằng hỏi.

- Biết! Hàn Diệc Dao sắc mặt nghiêm nghị, gật gật đầu.

Chu Hằng có loại kích động đánh mông nàng, biết thì sao còn không nói, còn úp úp mở mở cái gì!

- Trên đời này mặc dù có rất nhiều gia tộc họ Mao, có còn gia tộc khá bất phàm, nhưng có cường giả cấp bậc Linh Hải Cảnh cũng chỉ có một! Hàn Diệc Dao hít một hơi thật sâu: - Mao gia Thiên Long Đế triều, một trong bảy đại gia tộc mạnh nhất!

Cái gì, Thiên Long Đế triều! Hơn nữa còn là một trong bảy đại gia tộc mạnh nhất! Nói như thế, chẳng phải Mao gia có Thần Anh Cảnh lão tổ tọa trấn sao?

- Đúng vậy, Mao gia lão tổ chính là cường giả tuyệt thế Thần Anh Cảnh! Hàn Diệc Dao gật gật đầu, cũng khó trách nàng thận trọng như vậy ! Bọn họ phá hủy kế hoạch của Mao gia, coi như là đại địch của Mao gia!

Đừng nói bọn họ hiện tại chỉ là tiểu tốt Sơn Hà Cảnh, Khai Thiên Cảnh, cho dù lão tổ tam đại hào môn Lãng Nguyệt Quốc biết được cũng phải nhíu chặt mày. Cân nhắc có nên giải tán gia tộc hay không, trốn vào núi rừng tránh lửa giận của Mao gia!

Toàn bộ Huyền Càn đại lục đã không có Hóa Thần Cảnh Đại đế, Thiên Tôn, lão tổ Thần Anh Cảnh chính là mạnh nhất thiên hạ, cùng mạnh nhất thiên hạ là địch, ai mà không khẩn trương chứ?

May mắn là, hai người, một lừa bọn họ cũng chưa tiết lộ thân phận thật.

- Xì. Chỉ là lão quỷ Thần Anh Cảnh có gì phải sợ! Con lừa đen bĩu môi.

- Con lừa thối, vậy ngươi biến cho ta vài tên Thần Anh Cảnh lão quỷ ra đi! Chu Hằng trừng mắt một cái nói.

- Nhớ lại hồi đó lão quỷ Thần Anh Cảnh chỉ để đấm lưng cho bổn tọa mà thôi, bổn tọa còn không thèm để ý đó! Con lừa đen vô cùng phách lối nói.

Chu Hằng cùng Hàn Diệc Dao chỉ cười ha hả, ai cũng sẽ không đem một đầu và lừa đê tiện hồ ngôn loạn ngữ để ở trong lòng. Kế tiếp, hai người đi con đường nào đâu? Phía trước bởi vì pháp khí tuyệt thế quan hệ, mục tiêu hai người giống nhau. Nhưng bây giờ đã biết rõ âm mưu, theo lý mà nói, bọn họ cũng nên mỗi người đi một ngả, mỗi người một đạo.

Nhưng mà vì Đồng Tâm Kết, hai người không thể cách nhau quá trăm trượng, như vậy khiến bọn họ đành phải ở một chỗ.

Như vậy, ai đi với ai?

- Tự nhiên là nghe ta! Hàn Diệc Dao dẫn đầu nói.

- Hừ! Chu Hằng chỉ hừ lạnh một tiếng.

- Ngươi có ý gì? Hàn Diệc Dao không vui hỏi.

- Ý tứ của hắn chính là. Nữ nhân tóc dài kiến thức ngắn, ngoan ngoãn nghe lời là được rồi! Con lừa đen chen miệng vào nói: - Bổn tọa nói một đạo lý, nữ nhân thôi, tác dụng lớn nhất chỉ là lên giường.

- Roẹt! Một đạo kiếm quang xẹt qua, Hàn Diệc Dao tế xuất Bạch Sương Kiếm hung hăng chém tới con lừa đen.

- Lòng tốt mà không được báo đáp! Con lừa đen quát to một tiếng, cả người dựng lên. Hai chân sau đạp bộ pháp huyền diệu, bịch bịch bịch liên tiếp thối lui trên trăm trượng: - Chu tiểu tử, bà nương này của ngươi rất dữ, mau dạy dỗ nàng ngoan một chút, bổn tọa đi trước, ngày sau gặp lại nhớ kêu nàng xin lỗi bổn tọa.

Nói hươu nói vượn. Con lừa đê tiện này đã đi xa hơn mười dặm.

Hàn Diệc Dao suy sụp dừng lại, thứ nhất nàng chưa chắc đuổi kịp, thứ hai Chu Hằng không nhúc nhích, nàng làm sao mà đuổi?

- Con lừa kia tuy rằng đê tiện. Nhưng không nói sai chút nào. Chu Hằng mỉm cười, nhìn Hàn Diệc Dao nói: - Ngươi quả thật cần dạy dỗ.

- Hồ ngôn loạn ngữ! Hàn Diệc Dao giận dữ, lời này nghe như thế nào cũng không được tự nhiên.

- Thế giới của võ giả, nói đến cùng là thực lực xưng vương!

- Vậy chiến một trận!

Hai người chiến đấu kịch liệt, bọn họ đều là người có chủ kiến, tự nhiên không muốn bị người còn lại làm chủ, ai cũng phát huy chiến lực tới mức tận cùng.

Hàn Diệc Dao coi như là thiên tài trong thiên tài, hơn nữa có đại kỳ ngộ, cho nên trẻ tuổi như vậy đã đạt tới Sơn Hà Cảnh, cho nên vì vậy mới bị Ứng Thừa Ân chọn trúng, trở thành vợ chưa cưới của hắn.

Nàng có được tiềm chất cùng giai vô địch!

Đáng tiếc, Chu Hằng lại càng yêu nghiệt! Hắn cũng không phải cùng giai vô địch đơn giản như vậy, mà có thể chiến đấu vượt đại cảnh giới!

Chỉ riêng thể chất có thể so được với pháp khí Sơn Hà Cảnh đã đủ để hắn sống yên ổn, Hàn Diệc Dao chỉ có tế dùng Bạch Sương Kiếm mới có thể tạo thành một tia uy hiếp với Chu Hằng, nhưng mà tốc độ lại bị tụt xuống, làm cho nàng liên tục rơi vào thế bị động.

Nàng rất nhanh thua trận, thua không còn lời nào để nói.

Kỳ thật Hàn Diệc Dao cũng biết mình không phải là đối thủ của Chu Hằng, nhưng mà rõ ràng một tháng trước, nàng một tay có thể trấn áp Chu Hằng, lúc này mới qua bao lâu, Chu Hằng đã nghiễm nhiên trở thành tồn tại nàng chỉ có thể ngưỡng mộ, tâm lý chênh lệch quá lớn này chẳng khác nào dòng sông và mặt biển!

Lại nói tiếp, nàng cũng rất bội phục Chu Hằng.

[CHARGE=3]

Nàng mặc dù chưa thấy Ứng Thừa Ân biểu hiện như thế nào khi có tu vi này, nhưng tin tưởng tuyệt đối không yêu nghiệt được như Chu Hằng. Tiểu tử này nếu như có không gian trưởng thành đầy đủ, nói không chừng thành tựu ngày còn lớn hơn Ứng Thừa Ân!

- Hả? Sau khi trong đầu dấy lên suy nghĩ này, lúc này mới ý thức được mình không ngờ xem trọng tiềm lực Chu Hằng như thế!

Người thua tự nhiên đi với người thắng, bảy ngày sau hai người rời khỏi đầm lầy Dã Hỏa, tiến về Hàn Thương Quốc.

Chu Hằng có chút khó chịu.

Lúc trước chưa có chuyện phân tâm như vậy, tuy rằng hắn bị thân thể Hàn Diệc Dao hấp dẫn, nhưng có thể đè xuống, nhưng bây giờ ra khỏi đầm lầy Dã Hỏa, tất cả áp lực đều biến mất, hắn không cần lo lắng âm mưu gì, cũng không cần suy nghĩ bảo vật gì, mà như vậy tâm thần tự nhiên bị Hàn Diệc Dao hấp dẫn.

Cô gái này thật là đẹp! Dáng người thon dài, nhưng cũng không có vẻ gầy yếu, bộ ngực đầy đặn, mông tròn vểnh, eo thon nhỏ hai tay có thể nắm hết, vô cùng khêu gợi , mê hoặc.

Chu Hằng hai mắt tỏa ánh sáng, vội vàng thu lại tâm thần, hắn cũng không phải chưa nhìn thấy mỹ nữ, dung mạo, dáng người Mai Di Hương không kém chút nào, cũng không để hắn động tâm, vì sao cố tình liếc Hàn Diệc Dao lại khó có thể tự kiềm chế!

Kỳ quái!

- Ngươi có phải tu luyện qua mị công gì hay không? Hắn rốt cuộc không kìm nổi hỏi.

- Ngươi mới tu luyện mị công! Hàn Diệc Dao giận dữ, đừng tưởng rằng bây giờ thực lực hắn mạnh hơn liền có thể nhục mạ mình!

Tên sắc lang này quả nhiên cái nết đánh chết không chừa!

Chu Hằng bất đắc dĩ cười cười, hắn và Hàn Diệc Dao ở chung sao lại khó khăn như vậy chứ?

Hai người một đường xuyên qua muôn sông nghìn núi, sớm chiều ở chung, Chu Hằng phát hiện năng lực tự kiềm chế của hắn càng ngày càng kém, luôn có ý nghĩ kỳ quái với thân thể Hàn Diệc Dao! Trong lòng hắn nín lửa, nhưng mà lại không dám tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp vật lộn với hai nàng Tiêu Họa Thủy.

Bởi vì hắn cũng không biết sau khi bảo tháp ngăn cách không gian, hắn và Hàn Diệc Dao có thể đều bị Đồng Tâm Kết mạt sát hay không?

Nguy hiểm như vậy hắn không dám mạo hiểm!

Trên người Hàn Diệc Dao có đồ vật hấp dẫn nhục dục, khiến Chu Hằng chỉ có thể áp chế, không thể khu trừ, càng tích lũy càng nhiều, sẽ có một ngày bộc phát ra!

Đúng như vậy, Hàn Diệc Dao nhìn về phía ánh mắt hắn cũng là lạ, chỉ cảm thấy tiểu tử này như sói đói, ánh mắt dường như muốn một ngụm nuốt trọn mình, khiến nàng không khỏi lạnh lẽo.

Ánh mắt này nàng đã gặp qua, lúc nàng 13, 14 tuổi, trong gia tộc có một vài quái thúc thúc thường xuyên nhìn chằm chằm nàng như vậy, tuy nhiên càng thêm đáng khinh, càng thêm ghê tởm.

Nàng rùng mình, cuối cùng hiểu được Chu Hằng đang suy nghĩ cái gì.

Nếu Chu Hằng thật sự dùng sức mạnh với nàng... Nàng tuyệt không chống lại được!

Tuyệt không thể chuyện phát sinh như vậy.

Nàng lập tức suy nghĩ, trong đầu hiện lên một chủ ý.

- Đi theo ta! Nàng nói vơi Chu Hằng.

Hai người đồng hành, Chu Hằng đắn đo phóng khoáng, nhưng Hàn Diệc Dao cũng chỉ đưa ra được một ít ý kiến nhỏ, chẳng hạn như dừng ở đâu ăn một bữa, ở thêm một lúc, bởi vậy Chu Hằng cũng không để ở trong lòng, theo nàng đi trên đường cái phồn hoa.

Đây là một tòa thành lớn, lúc này là sau giờ Ngọ, trên đường cái rất đông người.

Hàn Diệc Dao mang theo hắn đi tới trước một tòa kiến trúc dị thường hoa lệ, sau đó nói: - Đi vào đó đi, một giờ!

Chu Hằng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nghiến răng nghiến lợi! Xuân Phương Lâu, kỹ viện, thanh lâu!

Nữ nhân này có ý gì!

- Chao ôi, đại gia, ngài tới thật sớm nha! Một Quy Công lập tức tiến lên đón, thời điểm nhìn thấy Hàn Diệc Dao không khỏi sửng sốt, tuy rằng nàng che mặt bằng lụa trắng, nhưng mà vừa thấy dáng người đã biết là nữ nhân, hơn nữa còn là mỹ nữ nóng bỏng gợi cảm vô cùng.

Người này mang theo nữ nhân tới thanh lâu là có ý gì?

Cổ quái!

Chẳng nhẽ hăng hái quá sao? (Ý nói muốn chơi tập thể, tìm cảm giác mới)

Là một Quy Công, hắn cũng không để ý khách nhân có sở thích đặc thù gì, chỉ cần sảng khoái trả tiền là được.

- Gia, ngươi muốn thân mật sao? Quy Công kia nhiệt tình hỏi.

Chu Hằng áp chế tức giận, ngược lại cười, nói: - Sắp xếp cho ta hai người.

Hai người? Vị đại gia này quả nhiên uy mãnh, người mình dẫn theo còn không nói, lại còn muốn thêm hai người nữa!

- Mời, tiểu nhân đi sắp xếp cho ngài! Quy Công làm tư thế mời.

Chu Hằng cười hắc hắc, vung tay chộp một cái, nắm chặt một tay Hàn Diệc Dao, đi theo phía sau Quy Công.

- Buông ta ra! Ngươi làm gì thế! Hàn Diệc Dao sợ tới mức cả người nổi da gà, nàng chưa từng tiến vào nơi này.

- Đương nhiên là cùng tiến cùng thối ! Chu Hằng nào buông tay, kéo nàng bước lên cầu thang.

Hàn Diệc Dao sởn tóc gáy, tuy rằng đã sau giờ Ngọ, nhưng đối với thanh lâu hoạt động kịch liệt buổi tối mà nói, đây mới là thời điểm vừa mới rời giường, nơi nơi có thể nhìn thấy bộ dáng nữ nhân quần áo xộc xệch, biếng nhác đi tới đi lui.

Nàng vốn có ý khơi thông dục hỏa của Chu Hằng một chút, miễn cho dục hỏa này đốt lan tới mình, cho nên mới kéo hắn đi tìm thanh lâu, không nghĩ tới lại bị Chu Hằng lôi theo vào!

Không ngờ lại tự đặt bẫy mình! Nàng hối hận không kịp! Chu Hằng tên khốn nạn ngươi! ----------oOo----------
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status