Kiếm động cửu thiên

Chương 431: Trở lại thế giới dưới đất

Ứng Thừa Ân trước mắt có phải Thiên Tôn yếu nhất trên lịch sử hay không, điều đó không thể chứng minh, nhưng khẳng định hắn là Thiên Tôn xui xẻo nhất từ trước tới nay!

Một ngày ba lần bại, coi như là phần mộ tổ tiên bốc khói, không hay ho càng thêm bi thảm!

Thua ở dưới tay Chu Hằng, thua ở trong tay Nguyệt Ảnh Thánh Nữ còn may mà nói: một người là man lực cấp bậc Thiên Tôn, hơn nữa thể chất cường hãn có thể so với pháp khí Hóa Thần Cảnh, bị bại trước người này cũng không oan uổng; còn Nguyệt Ảnh Thánh Nữ thì trình tự linh lực cao hơn hắn, thua cũng là chuyện bình thường.

Nhưng... nhưng sao hắn có thể bại bởi thiên nữ tuyệt thế mặc áo phấn hồng kia chứ?

Người ta bộ dạng tuyệt mỹ là một chuyện, nhưng xinh đẹp có thể trở thành chiến lực thực tế sao?

Một kích liền làm vỡ nát cánh tay của hắn, đây là thực lực loại nào? Chỉ sợ bốn chủ nhân đại tử địa khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, đích thân ra tay chẳng qua cũng thế thôi?

Nhưng có điều Ứng Thừa Ân dám vỗ ngực cam đoan thiên nữ tuyệt thế kia bất quá tu vi chỉ là Thần Anh Cảnh!

Thế giới này là thế nào?

Đầu tiên là có man lực cấp bậc Thiên Tôn, hơn nữa thân thể cường hãn đến mức có thể so sánh với pháp khí Hóa Thần Cảnh, hiện tại lại ra một thiên nữ tuyệt thế chỉ có tu vi Thần Anh Cảnh, mà dường như còn cường đại hơn so với Chuẩn Tiên, cái này còn có để cho người sống hay không chứ?

Võ đạo cuối thời, khó khăn lắm mới xuất ra mấy vị Thiên Tôn, không phải là tiết tấu Hóa Thần Cảnh quét ngang thiên hạ sao?

Cả người Ứng Thừa Ân đang trong trạng thái bị đánh bay, trong đầu lại là một mảng hỗn loạn, hoàn toàn phát mộng!

"Phịch!" Hắn đụng vào giữa một đỉnh núi ngoài thành, lúc này thế đi mới hết, hắn vội vàng vận chuyển linh lực trị liệu cánh tay phải. Nhưng hắn phát hiện bi kịch, hắn có thể cầm máu, nhưng không cách nào phục hồi mọc lại chi gãy!

Võ giả chỉ cần có huyết mạch lực, cho dù là ở Tụ Linh Cảnh đều có thể sống lại chi gãy, bởi vì huyết mạch lực là xuất xứ từ lão tổ tông ít nhất nửa bước tiên nhân. Đây là một loại lý giải võ đạo.

Mà sau khi đạt tới nửa bước tiên nhân, thì dù lúc đầu không có huyết mạch lực cũng không sao cả, bởi vì bản thân có thể kế thừa huyết mạch lực như vậy.

Như Ứng Thừa Ân đã đạt đến Hóa Thần Cảnh, huyết mạch lực đã sớm vượt qua tổ tiên ngày xưa, muốn sống lại chi gãy là chuyện rất dễ dàng, chỉ là phải tiêu hao một ít tinh huyết bản thân mà thôi.

Thế nhưng trong mơ hồ dường như có một lực lượng đang áp chế hắn, chỉ cần hắn vừa có ý niệm trong đầu làm sống lại chi gãy, thì miệng vết thương đó vốn đã khép sẽ một lần nữa nổ bể ra, khiến hắn thống khổ không chịu nổi!

Thiên nữ tuyệt thế áo phấn hồng kia đến tột cùng là ai, sao có thể khủng bố như vậy!

Ứng Thừa Ân mang theo khiếp sợ mãnh liệt, không cam lòng, biệt khuất và bi phẫn này trên đường trở về, trong đó kết thúc khuất nhục kia hoàn toàn không cách nào nói với người ngoài.

...

Chu Hằng cũng chỉ là chậm một bước, khi hắn trở lại Triệu gia liền nhìn thấy Nguyệt Ảnh Thánh Nữ một bộ dáng thất hồn lạc phách, khiếp sợ đến hai mắt đờ đẫn.

- Kia... người kia đến tột cùng là ai? Bị khí tức cường đại của Chu Hằng làm bừng tỉnh, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ phục hồi tinh thần lại, liền hỏi Chu Hằng.

Nàng chính mắt nhìn thấy một màn Ứng Thừa Ân bị đánh bay ra ngoài, uy thế kinh khủng đến không cách nào hình dung kia khiến cho nàng thật lâu không thể suy nghĩ bình thường. Tuy rằng nàng có thể thắng dễ dàng Ứng Thừa Ân, nhưng khẳng định không thể đánh bại đối thủ thoải mái như vậy, thế mà cố tình một nữ nhân mới là Thần Anh Cảnh lại làm được.

Chuyện hoang đường này thực giống như một giấc mộng.

Chu Hằng theo ngón tay của nàng nhìn thấy Hoặc Thiên, không khỏi cười thầm, biết chắc là Ứng Thừa Ân chọc sai đối tượng rồi! Nên biết rằng lúc trước ngay cả Độc Miểu Thiên Tôn còn bị nhiều thua thiệt, huống chi là Ứng Thừa Ân loại mặt hàng cấp tốc đạt thành này?

- Phu nhân ta! Hắn nói mặt không đỏ, hơi thở không gấp: - Thế nào. Xinh đẹp chứ!

Ở đâu lại có người khoe ra vợ mình như vậy!

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ rất xấu hổ thay da mặt dầy trơ tráo của Chu Hằng, nhưng sau khi nhìn đến khí chất vô thượng, dung nhan tuyệt mỹ của Hoặc Thiên kia, dù nàng là người tâm cao khí ngạo đều không thể không tự thừa nhận mình không bằng!

Nếu chỉ là chênh lệch một chút xíu, nàng còn có dũng khí so sánh, nhưng chênh lệch này cũng không phải là nhỏ tí tẹo, mà là cả một lạch trời!

Căn bản không so sánh được!

Thế gian sao có thể có nữ nhân hoàn mỹ như vậy?

- Đúng rồi! Hiện giờ nếu cô nương đã khôi phục thực lực, thì có thể đi, tạm biệt không tiễn... đừng quên món nhân tình kia, ta không ngại hàng năm cô nương đưa tới một vạn 80 cân linh thạch thượng phẩm để cảm kích ta! Chu Hằng cười nói, đồng thời làm một thế tay tiễn khách.

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cắn chặt hàm răng: nàng rơi vào thảm trạng như vậy nếu truy cứu đầu sỏ gây nên còn không phải là Chu Hằng sao!

Tên này còn nói ngược, đã lừa nàng một cây linh thảo tuyệt thế, lại muốn một mối nhân tình: mối nhân tình của Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh nha, hàng năm còn muốn xấp xỉ một vạn linh thạch thượng phẩm?

Linh thạch này là loại hình tài nguyên tiêu hao, chỉ sẽ càng ngày càng ít, nhiều năm qua như vậy nàng còn lại đâu có bao nhiêu linh thạch thượng phẩm? Một vạn 80 cân, hắn còn nói được ra miệng!

- Thế nào, tiên tử! Một tiếng kêu to quái dị, con lừa đen cũng chạy tới, chảy nước miếng nhìn chằm chằm vào Nguyệt Ảnh Thánh Nữ.

- Con lừa đê tiện! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đầy bụng lửa giận kia lập tức trút hết trên đầu con lừa đen, chính là một chưởng đánh tới nó, sau đó cấp tốc xoay người rời đi.

Ở chỗ này đợi một tháng, nàng sớm nên trở về Đông Linh Tiên Trì.

- A... Con lừa đen kêu thảm một tiếng, nó cũng không phải có được thể chất Hóa Thần Cảnh như Chu Hằng, lập tức bị trấn áp sát đất, cả thân lừa đều ngập trong đất bùn, đợi sau khi nó chui ra, trên mặt đất liền nhiều thêm một cái hố hình con lừa.

- Tiểu cô nương này, bổn tọa thu chắc nàng! Con lừa đen vừa phun bùn đất phèo phèo vừa nói.

- Nếu ngươi không chăm chú tu luyện, chỉ sẽ bị bỏ rơi càng ngày càng xa! Chu Hằng nói đả kích nó.

Con lừa đen lập tức ủ rũ, trước kia nó tiến cảnh rất nhanh chính vì bản thân nó vốn chính là Kết Thai Cảnh, chỉ là cảnh giới bị cưỡng ép đánh giảm, nhưng từ đó trở đi nó phải đi bước một dựa vào chính mình từ từ tích lũy, lĩnh ngộ.

Nửa bước tiên nhân muốn tiến lên là khó khăn như thế nào!

- Bổn tọa sao có thể không bằng tiểu tử ngươi, nhất định sẽ thành tiên trước ngươi! Con lừa đen khoác lác.

Chu Hằng bĩu môi, cũng lười vạch trần loại lời nói vô vị không có ý nghĩa này.

Ở Triệu gia đợi một ngày, Chu Hằng lại đi một chuyến Thiên Bảo Các, nhưng vẫn không có nhận được tin tức của lão lừa đảo hoặc là Tinh Môn, hắn quyết định không đợi nữa, mà một thân một mình đi tới Hàn Thương Quốc, đi thế giới dưới lòng đất nơi trấn áp Khổng Ngạo Côn trước kia.

Ở dưới phẫn nộ của thiên nhiên, dãy núi nơi này đã vỡ nát; hàn đàm, sơn cốc ngày xưa đã hoàn toàn biến mất; thông đạo tự nhiên ngày trước sớm đã không còn tồn tại. Tuy nhiên, đối với Chu Hằng hiện nay mà nói, hết thảy đều là chút chuyện nhỏ! Hắn tính toán một chút vị trí, sau đó trực tiếp tung một quyền phá mở mặt đất, nhanh chóng bước vào đi xuống dưới lòng đất.

Hắn cũng không cần lo vấn đề bùn đất đào lên, cứ trực tiếp dùng bạo lực đè ép, bùn đất tảng đá lớn bằng một gian phòng như vậy bị hắn mạnh mẽ bóp lại chỉ còn lớn bằng cỡ nắm tay, sau đó giống như mũi tên từ trong động bay ra.

Vẻn vẹn chỉ nửa giờ sau, dưới chân đột nhiên nhẹ hẫng, Chu Hằng liền rơi vào trong thế giới dưới lòng đất kia.

Xa xa đã nhìn thấy mảng quầng sáng ngay trước mắt.

Chu Hằng cũng không có tế ra hắc kiếm, mà chỉ dùng thân thể đi tới, muốn thử xem thực lực của mình hiện giờ có thể chống cự lại tà khí kia xâm nhập hay không.

Biến hóa thực rõ ràng, vẻn vẹn chỉ nửa phút sau, trong lòng hắn liền dâng lên một ý cuồng bạo mãnh liệt, khát vọng giết chóc, khao khát máu tươi, hai mắt vô tình đã biến đổi đến đỏ bừng.

Hắn giật mình cả kinh, giơ hai tay lên, liền thấy trên da đã chui ra một lớp lông đỏ, tản ra khí tức vô cùng tà ác!

Chu Hằng vội vàng vận chuyển linh lực tiến hành chống cự lại, nhưng không có công dụng, lông đỏ kia mọc càng lúc càng nhanh, mà ý cuồng bạo trong lòng hắn cũng càng ngày càng mãnh liệt, vô cùng khát vọng giết chóc!

Đúng là chống đỡ không được!

Chu Hằng vội vàng tế ra hắc kiếm, tức thì trào ra sát khí lạnh thấu xương, tà khí kia lập tức giống như tuyết cho vào nước sôi, biến mất sạch sẽ. Hắn không khỏi hoảng sợ, thân thể của mình chính là Thiên Tôn thứ thiệt, vậy mà không có tư cách chống cự lại tà khí này!

Hơn nữa, tầng màn trời kia vốn là có tác dụng phòng ngự che phủ cường đại, cách một tầng đã kinh khủng như vậy, nếu như ở bên trong đó chẳng phải là nói ngay cả tiên nhân đều phải chịu ảnh hưởng sao?

Khổng Ngạo Côn, ngày xưa ở Tiên giới đến tột cùng là một nhân vật như thế nào?

Nếu như nói hắn là đại ma đầu, vì sao không dứt khoát giết chết hắn chứ?

Đối với cường giả, đánh bại một đối thủ cùng cảnh giới, tương đối mà nói là đơn giản nhất; tiếp theo là đánh chết đối thủ; còn khó hơn nữa chính là bắt giữ, trong lúc ra tay đó sẽ gặp rất nhiều cố kỵ, có khả năng ngược lại sẽ chết ở trong tay đối thủ thực lực không bằng mình!

Chu Hằng mang theo những khó hiểu này đi tới phía trước màn trời, hắn lại thử một chút, với man lực của hắn bây giờ vẫn như trước không có cách nào phá mở tầng bình chướng này, chỉ có thể dùng hắc kiếm rạch ra một lỗ hổng đi vào.

Nơi này, không có mảy may bị ảnh hưởng của thiên tai, nơi nơi vẫn là dây mây đỏ máu đầy khắp núi đồi, sinh trưởng vô cùng tươi tốt.

Chu Hằng thậm chí hoài nghi, dù là cả Huyền Càn Tinh bị hủy diệt, nơi này cũng sẽ không bị ảnh hưởng chút nào, mà dưới bảo vệ của tầng màn trời bên ngoài này, sẽ trôi đi ở trong vũ trụ rộng lớn tối tăm, lạnh như băng kia.

Hắn đi nhanh tới trước, rất nhanh liền đi tới chỗ hồ nước lúc trước, một ao suối phun thẳng lên màn trời.

Thời gian không đúng lúc, Khổng Ngạo Côn còn chưa có xuất hiện, Chu Hằng thuận tay chụp một cái, một mảng lớn nước hồ bị lực lượng vô hình khống chế, lơ lửng giữa không trung.

Nước hồ này cực kỳ giá lạnh, lần trước Chu Hằng cũng không dám chạm vào, không biết lần này như thế nào.

Hắn vươn tay thò vào trong nước hồ, bắt đầu hết thảy không hề có biến hóa, nhưng khi ngón tay còn cách nước hồ khoảng một tấc, một luồng hơi lạnh đột nhiên đánh úp lại, chỗ ngón tay của hắn lập tức hiện lên một lớp băng mỏng.

Tạm được, có thể chịu đựng được!

Chu Hằng thầm gật đầu, thò ngón tay ra tiếp, chìm vào trong nước hồ kia.

Lập tức cảm giác lạnh cả người ào ào cuốn tới, vô cùng băng giá, "tạp tạp tạp", trên cổ tay của hắn lập tức kết một tầng hàn băng, nhanh chóng từ chỗ cổ tay bắt đầu kéo dài, đến cánh tay, vai, cho đến nửa thân mình.

Giống như một pho tượng băng!

Chu Hằng rung thân mình một cái, "thương thương thương", tầng băng này lập tức vỡ vụn rơi xuống, cả người hắn tản phát ra huyết khí vô cùng tràn đầy, chống lại hàn ý kinh người kia.

Hắn là thể chất cấp bậc Thiên Tôn, nói về khí huyết tràn đầy hẳn là cường đại nhất khắp Huyền Càn Tinh, hàn khí như vậy đối với bất kỳ một vị Thiên Tôn nào mà nói đều là phiền toái cực lớn, nhưng đối với Chu Hằng tuy rằng còn chưa nói tới chút chuyện nhỏ, nhưng cũng đủ để đối kháng.

Chu Hằng vốn chỉ muốn thử một chút rốt cuộc nước hồ này giá lạnh đến mức nào, khi đã biết tự nhiên cũng thu tay về, nhưng đột nhiên hắn phát hiện, nước hồ này lạnh thì lạnh nhưng lại ẩn chứa linh khí rất mãnh liệt!

Tuy rằng còn không có đạt tới trình độ linh hạch, nhưng cũng vượt hơn xa linh thạch thượng phẩm!

Hắn không khỏi sửng sốt, nhưng lập tức liền hiểu được.

Khổng Ngạo Côn chính là tiên nhân, trình tự của hắn vượt qua xa Phàm giới, khi dưới săn sóc ân cần của hắn cái hồ này cũng biến thành bảo trì!

Chỉ là, có nên xuống phía dưới hay không đây? Chu Hằng có hơi phân vân, bởi vì nơi này tương đương với nước tắm của Khổng Ngạo Côn!

- - - - - oOo- - - - -
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status