Kiếm động cửu thiên

Chương 662: Bảo Bình Thuật không sứt mẻ

Ngô Khải là Nhật Diệu Vương 11 luân, đánh xuyên hàng rào cảnh giới, có được lực lượng cấp bậc Nhật Diệu Hoàng, ở môi trường đặc thù này, cho dù Thăng Hoa Đế cũng cảm thấy không bằng...! Mà Chu Hằng thì sao, mới chỉ là 10 vầng mặt trời, kém một vầng mặt trời, lực lượng ít nhất yếu hơn mấy vạn lần!

Lại nhìn Tiên khí, trường kiếm màu đen trong tay Ngô Khải vừa thấy là đã biết không phải phàm vật, mà đoạn kiếm màu đen trong tay Chu Hằng thì sao?

Mọi người đều là màu đen, nhừng mà một cái đã bị gãy.

Gãy nhiều như vậy, chỉ sợ trận văn khắc bên trong cũng bị phá hủy, nói cách khác, đoạn kiếm màu đen này trừ chất liệu là Tiên khí bậc cao ra, căn bản không thể phát huy ra diệu dụng của Tiên khí.

Lực không kịp, khí không kịp, còn liều mạng thế nào?

Tiên thuật sao?

Ngô Khải người ta được xưng Nhất Kiếm Phá Thiên, tiên thuật hắn nắm giữ bình thường sao?

Nhìn thế nào cũng thấy Chu Hằng không có phần thắng, hơn nữa còn bị giết chết trong nháy mắt đấy.

Nhưng mà hai người đại chiến, kết quả lại khiến người ra muốn rớt luôn tròng mắt, Chu Hằng và Ngô Khải đánh nhau có đánh có trả!

Sao vậy, không có khả năng!

Không có gì không có khả năng!

Chu Hằng thét dài, hắc kiếm mặc dù không có công năng gì thêm, nhưng thắng ở chỗ vô kiên bất tồi, bất kể kiếm khí Ngô Khải đánh ra đáng sợ cỡ nào, hắc kiếm vẫn có thể tự nhiên hóa giải!

Mà quyền trái hắn ngưng tụ 99 tiểu phù văn vỡ, đây mới là đại sát khí đáng sợ, lực phá hoại thậm chí vượt qua hắc kiếm!

Bởi vì hắc kiếm chỉ có vô kiên bất tồi, lại cần lực lượng bản thân hắn phát động, mà phù văn lại khác, tuy rằng cũng cần linh lực của hắn chống đỡ, nhưng cũng không dựa dẫm mạnh bằng hắc kiếm.

Đây chính là phù văn rút ra từ 1 bộ Thiên Kinh!

Thiên Kinh là gì. Đó là công pháp mà ngay cả Sáng Thế Đế cũng phải đỏ mắt đấy. Trong thần huy màu vàng oanh kích, hắc mãng đầy trời bị cuốn sạch, lực phá hoại của 99 mảnh vỡ phù văn này cho dù Nhật Diệu Đế cũng trực tiếp vỡ vụn.

- Làm sao có thể!

- Nhật Diệu Vương 10 luân lại có thể đánh ngang tay với Nhật Diệu Vương 11!

- Thật khó có thể tin! Không phải nói Nhật Diệu Vương 11 luân là có được lực lượng đánh xuyên hàng rào cảnh giới, có được lực lượng Nhật Diệu Hoàng sao?

- Hai người đều là thiên kiêu cấp bậc chí tôn, theo lý thuyết lực lượng của người mạnh hơn, như vậy sẽ đạt được thắng lợi! Huống chi hiện tại lực lượng của Ngô Khải cũng không phải cao hơn một bậc, mà là một cái cảnh giới nghiền ép!

- Vậy mà chỉ có thể đánh ngang tay, nếu Chu Hằng cũng đột phá đến 11 vầng mặt thì sao...

- Xít.

- Giết Ngô Khải như giết chó gà!

Cho ra kết luận như vậy, mọi người đều sợ ngây người!

Nhất Kiếm Phá Thiên chính là chí tôn trong Nhật Diệu Vương a. Hắn có thể tùy tiện giết người cũng giai như giết chó giết gà! Này này này, như vậy khi Chu Hằng trở thành Sáng Thế Đế, trên đời này còn ai xứng làm đối thủ của hắn đây?

Vạn Cổ Tà Tôn năm đó yêu nghiệt vô cùng, đánh cho thiên tài cùng giai ảm đạm thất sắc, về sau quậy Tuyệt Tiên Thành gà bay chó sủa! Nhưng mà yêu nghiệt như vậy năm đó cũng không giết được cùng giai dễ dàng như thế à.

Vạn Cổ Tà Tôn nhất mạch... Đều là biến thái như thế sao?

- Thúi lắm, chủ nhân nhà ta thần uy vô địch, Chu Hằng dựa vào cái gì mà đòi đánh đồng với chủ nhân nhà ta.

- Đây chỉ là chủ nhân nhà ta chưa toàn lực ra tay mà thôi.

- Ai còn dám nói lung tung. Lão tử làm thịt kẻ đó!

Đám tùy tung Vũ tộc mỹ nữ nhao nhao kêu lên, bọn họ không thể chịu đựng được thiên thần trong lòng mình bị người ta dìm hàng, mỗi một người đều trợn mắt, giận tím mặt.

Bọn họ căn bản là Nhật Diệu Vương vượt qua cực hạn, ở trong này cũng coi như là chiến lực đỉnh phong, hơn nữa số người không ít. Cỗ lực lượng này, không người nào nguyện dễ dàng trêu chọc, đặc biệt Nhật Diệu Đế, Thăng Hoa Vương, đánh thắng bọn họ cũng không có chỗ tốt gì, nhưng mà nếu bị thua thì sao?

Chích là một đám chó điên thôi, nhìn thấy người là cắn!

Ngô Khải sắc mặt khó coi. Những lời gièm pha kia giống như đang tát lên mặt hắn.

Chỉ có đánh giết Chu Hằng mới dẹp được những lời gièm pha này!

Sự thật là phản bác tốt nhất! Ông! Phía sau Ngô Khải lại nổi lên một vầng mặt trời đỏ!

Nhật Diệu Vương 12 luân!

Xít. Tên này còn ẩn dấu!

Mọi người đều đại chấn kinh, Nhật Diệu Vương 12 luân, trên lịch sử Tiên giới sử đã bao nhiêu năm chưa thấy qua rồi?

Trừ vầng mặt trời thứ tám, 11 ra, cứ tăng một vầng mặt trời là lực lượng có thể tăng lên gấp mười! Chu Hằng trước đó có thể đánh với Ngô Khải khó phân cao thấp, nhưng bây giờ thì sao? Đối mặt với Ngô Khải lực lượng tăng mười lần, hắn lấy cái gì để ngăn cản?

Chỉ sợ, Chu Hằng phải thua a!

Quá đáng tiếc, đây là một thiên tài còn yêu nghiệt hơn Ngô Khải đấy, nhưng quá nhiều thiên tài vẫn ngã xuống trong quá trình trưởng thành.

Ngô Khải cắt ra một kiếm, tuy rằng hắn tin chắc tất thắng, nhưng trong lòng lại không có nửa điểm đắc ý.

Hắn vốn muốn ẩn giấu thực lực đi chiến Hàn Sương công tử, Thứ Huyết Mân Côi, bởi vì hắn có kỳ ngộ, những đối thủ cạnh tranh kia cũng rất có thể có phúc duyên như vậy, khác biệt ở chỗ không sâu như hắn thôi.

Đột nhiên bộc phát ra lực lượng gấp mười lần, hắn tin nắm chắc thắng lợi, một lần hành động bình định đối thủ, lên ngôi vương!

Nhưng bây giờ không ngờ bị Chu Hằng ép phải xuất ra.

Như vậy thắng Chu Hằng thì thế nào, mang cho hắn vinh quang gì sao? Hắn là Nhật Diệu Vương 12 luân, vốn nên nhẹ nhàng nghiền ép Chu Hằng!

Nhưng bị buộc đến mức này, hắn không chiến cũng phải chiến!

Kiếm khí linh hoạt, sắc bén cắt qua không gian, đâu chỉ gấp trăm lần?

Chu Hằng cười ha ha, thân hình chuyển động, phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ đến mức tận cùng, hắn thiệt nhiều về lực lượng, đánh bừa là không khôn ngoan. Hắn chỉ đành vận chuyển thân pháp, nhìn ra còn linh động hơn cá trong nước, tự nhiên qua lại trong kiếm khí.

Tuy rằng kiếm khí Ngô Khải kinh thiên, nhưng mà đánh không trúng người thì có ích gì, nhìn về ngoài giống như chiếm thượng phong tuyệt đối, nhưng mà lại không chút uy hiếp được Chu Hằng.

- Bọn chuột nhắt, dám chính diện giao phong với chủ nhân nhà ta không? Đám tùy tùng Vũ tộc mỹ nữ nhao nhao kêu lên.

- Ngươi không phải rất cuồng ngạo sao?

- Không dám sao?

Chu Hằng nhướng mày, những người này đúng là phiền!

- Câm miệng! Hắn hừ nhẹ một tiếng, võ khí tức trong Vương giả thổi quét, thình thịch thình thịch thình thịch. Hơn mười người kia giống như dính đòn nghiêm trọng, mỗi một người sắc mặt tái nhợt, cả người uể oải.

Quá lợi hại a!

Cùng Ngô Khải đại chiến còn dư lực ra tay, nên biết rằng này hơn mười người này đều là Nhật Diệu Vương vượt qua cực hạn a, vậy mà ngay cả khí thế của Chu Hằng cũng không chịu nổi!

Đây mới thật sự là chí tôn!

- Lớn mật! Ngô Khải giận dữ, hắn đã ra toàn lực, theo lý mà nói Chu Hằng ngay cả thở mạnh cũng không thở được, nhưng bây giờ còn rảnh đi trấn áp tùy tùng của hắn, chuyện này chẳng khác nào không tát mà đau.

- Cho ngươi chạy! Hắn hừ lạnh một tiếng, Thần chích trồi lên đỉnh đầu. Không ngờ cũng là một người hình!

Đây là một tiểu nhân màu đen, vừa xuất hiện giơ cao, ông, một cỗ lực lượng huyền ảo bắt đầu khởi động, tạo thành một cái bình ngọc bán trong suốt trên đỉnh đầu hắn, miệng bình hướng về Chu Hằng.

Bảo Bình Thuật!

Bảo Bình Thuật không sứt mẻ, đủ để luyện hóa đối thủ cao hơn một cảnh giới! - Hút cho ta! Ngô Khải quát chói tai. Trong nháy mắt Bảo bình phóng đại, sinh ra một lực hút mạnh mẽ.

Thời gian dường như đọng lại, tốc độ Chu Hằng lập tức chậm lại vô số lần, hắn bị Bảo Bình Thuật ảnh hưởng, nếu thân thể không thể di chuyển được nữa thì sẽ bị bảo bình hút vào.

- Đây mới là Bảo Bình Thuật thật!

- Năm đó không biết tạo ra bao nhiêu sát nghiệt!

- Hiện giờ lại hiện thế!

Mọi người cả kinh kêu lên. Ngô Khải tuyệt đối là người có được đại cơ duyên, ngay cả loại bảo thuật thất truyền mấy chục vạn năm này cũng để hắn chiếm được! Kể từ đó, đại cục xem ra đã định rồi, môn bảo thuật này quá kinh khủng, năm đó đại năng Tuyệt Tiên Thành xuất động mới trấn áp được Khổ Đầu Đà!

Cùng giai chiến đấu, môn bảo thuật này có sức mạnh hiếm có thứ sánh bằng.

Chu Hằng hừ nhẹ một tiếng, tay trái vung lên. Ném ra một tảng đá, đúng là Hỏa Tinh Thạch! Bụp, tảng đá đánh trung giữa mặt Ngô Khải, đánh cho hắn máu mũi chảy ròng.

Bị xuất kỳ bất ý như vậy, cho dù tâm thần Ngô Khải cũng hơi thất thủ, Bảo Bình Thuật lập tức gián đoạn, trong nháy mắt Chu Hằng thoát khốn.

- Ngươi... đáng ghét! Ngô Khải đay nghiến, tuy rằng mũi bị vỡ, nhưng thương thế cũng không nặng, chỉ là có chút khó coi, rất tổn hại hình tượng hắn! Thần chích dương động, lại tế xuất Bảo Bình Thuật, lần này hắn liều mạng cũng phải trấn chết Chu Hằng!

Bảo bình tái hiện, lập tức phong tỏa Chu Hằng, tản phát ra một cỗ lực hút không thể kháng cự.

Đây là tự nhiên, lực lượng Ngô Khải không biết mạnh hơn Chu Hằng bao nhiêu lần!

Chu Hằng lại ném ra Hỏa Tinh Thạch, đồ chơi này là tinh hoa do một gã Sáng Thế Đế ngưng ra, tuy rằng dị hỏa trong đó đã bị Hỏa Thần Lô cắn nuốt sạch sẽ, nhưng vẫn không thể khinh thường, tuyệt đối không phải Ngô Khải có thể phòng được!

Bốp! Bốp! Bốp!

Ngô Khải mặt tung tóe máu tươi, khuôn mặt vốn thần tuấn cũng vỡ nát.

Tin tốt duy nhất là, Hỏa Tinh Thạch này cũng không phải Tiên khí, chích có được năng lực xuyên phá lực lượng phong tỏa, cũng không tạo thành lực phá hoại quá lướn. Bởi vậy, đánh cho Ngô Khải mặt đầy máu đã là cực hạn, cũng không thể đánh hắn trọng thương.

Nhưng mà người khác lại thấy khác xa, Nhất Kiếm Phá Thiên không ngờ bị người đánh cho vỡ mặt, hơn nữa còn không phải bị đánh cho vơ bình thường, cả khuôn mặt cũng không còn nhìn rõ!

Cho dù thắng trận này, Ngô Khải cũng mất sạch mặt mũi! Đương nhiên, nếu như không thắng, vậy còn mất mặt hơn.

- Trân cho ta! Trấn! Trấn! Ngô Khải mặt đầy máu, vẻ mặt dữ tợn vô cùng, hắn cũng không quản được nhiều như vậy, hắn nhất định phải trấn chết Chu Hằng!

Hưu, bởi vì lực lượng tuyệt đối áp chế, cộng thêm Bảo Bình Thuật cường đại, Chu Hằng lần này lại không có lực kháng cự, mạnh mẽ bị hút vào bảo bình.

- Ha ha ha! Đám người Vũ tộc mỹ nữ đều hoan hô, chủ nhân rốt cục thắng lợi! Đinh đinh!

Đúng lúc này, một tiếng thanh thúy truyền tới, bảo bình khổng lồ kia không ngờ hóa thành vô số mảnh vỡ trong suốt.

Chu Hằng đánh ra, hắc kiếm vũ động, chém thẳng cổ Ngô Khải! Cái gì! Làm sao có thể!

Mọi người đều kinh hãi, bị hút vào trong bảo bình còn có thể đánh ra ngoài?

Bọn họ kinh, Ngô Khải tự nhiên càng kinh, nhưng hắn căn bản không rảnh quản tại sao phát sinh chuyện như vậy, tay phải nâng lên, giơ kiếm lên chắn! Choang! 1 tiếng thanh thúy vang lên, đoạn kiếm màu đen chém xuống, Hắc Xà Kiếm giống như đậu hủ vậy, không hề có lực kháng cự bị chém đứt!

Đoạn kiếm chém xuống, thế không thể chắn! - - - - - oOo- - - - -
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status