Kiếm động cửu thiên

Chương 888: Trước mặt có sói, sau lưng có hổ

Cuối cùng biết được vị trí Thanh Phong Hạp, Chu Hằng bắt đầu tiến về phía chính xác.

Trên thực tế, mấy ngày trước hắn hoàn toàn đi ngược hướng, chẳng những không đến gần Thanh Phong Hạp, ngược lại càng đi càng xa.

Cũng may, chỉ là đi thêm ba bốn ngày lộ trình mà thôi.

Chu Hằng không dám sơ ý, trên đường dù phải đi xuyên qua rất nhiều lãnh địa các yêu thú hùng mạnh, dù cũng chỉ là Tinh Thần Vương, hiện giờ hắn cũng không chống lại được, đành phải lựa chọn đi vòng--- Thực ra, hắn tế ra Lăng Thiên Cửu Thức thì quả thật có khả năng chém giết yêu thú cấp bậc Tinh Thần Vương, hắn cũng có khả năng cùng chết chung!

Hơn nữa khả năng này cực cao, bản năng của yêu thú là giết chóc, tuyệt đối không có sơ sẩy khinh thường như loài người. Thương nói sư tử vồ thỏ còn dùng toàn lực, yêu thú không có những ý tưởng lộn xộn như loài người, những chiêu thức thủ đoạn càng khó hiệu quả đối với chúng.

Thêm nữa dù là một kiếm của hắn lập công, nhưng đẩy bản thân vào trạng thái hao hết linh lực, lỡ như lúc này đột nhiên lại chạy ra một con yêu thú cấp bậc Tinh Thần Vương thì làm sao đây?

Không đến lúc liều mạng, tự nhiên không nên tùy tiện đẩy mình vào nguy hiểm.

Chu Hằng đi một đường, đi một chút dừng một lát, vòng vèo qua lại, qua bảy tám ngày sau, hắn chỉ còn cách Thanh Phong Hạp có 2 ngày đi đường.

Chỉ mong chỗ đó có tồn tại Đông Tinh Thảo, bằng không hắn đành phải mạo hiểm đi săn yêu thú cấp bậc Tinh Thần Vương! Mặc kệ thế nào, lần này hắn trở về nhất định phải đột phá Tinh Thần Cảnh!

Nửa ngày sau, Chu Hằng đột nhiên sinh ra cảnh báo!

Ầm!

Một chuỗi tinh tú từ trên trời giáng xuống, điên cuồng oanh tạc hắn, mỗi một tinh tú đều tỏa ra hào quang màu đỏ, tốc độ nhanh quá mức!

May mắn trước đó Chu Hằng đã sinh ra cảnh báo, bằng không ít nhất hiện tại hắn đã không kịp tế ra Hỗn Độn Thiên Kinh. Nhưng nếu hắn có chuẩn bị tâm lý, động ý niệm là Hỗn Độn Thiên Kinh đã hiện ra tên đỉnh đầu, tỏa ra hào quang năm màu, bao bọc bảo vệ hắn.

Ầm!

Một tầng Ngũ Hành Phù Văn căn bản không đủ ngăn cản tinh tú bắn phá, chỉ rung lên là hào quang năm màu vỡ thành mảnh vụn bắn ra khắp nơi. Còn các tinh tú tiến tới cũng thoáng ngừng trệ, nhưng vẫn cuồng bạo oanh tạc Chu Hằng.

Chu Hằng xiết chặt hai nắm tay, thần quang màu vàng sáng chói, đánh ra Ngũ Hành Phù Văn tầng hai.

Ầm! Ầm! Ầm!

Tinh tú đầy trời cuối cùng bị hắn chặn thế rơi xuống, mỗi cái lơ lửng trên đầu Chu Hằng, ánh sáng rũ xuống tôn hắn nổi bật như thần nhân, một mình chống đỡ cả bầu trời sao!

- Tiểu tử, cuối cũng ta đã tìm được ngươi! Trong tiếng quát lớn, một bóng người bay vụt tới, hơn 40 tuổi, khí tức Tinh Thần Vương ép không khí xung quanh ngưng tụ như sắt thép, ngay cả Minh Tiên 99 tướng cũng bị ép thành bánh thịt.

Người này, chính là hộ vệ của đệ tử họ Trương Thanh Dương Học Phủ!

Thiếu chủ bị người ta làm thịt ngay trước mắt, nếu hắn không thể chém giết Chu Hằng, làm sao còn dám về Trương gia? Như vậy rời khỏi Trương gia gia nhập vào hào môn khác? Trừ khi hắn nỡ bỏ lại bảy thê thiếp cộng thêm một cặp con trai sinh đôi! Hơn nữa, người ta sẽ thu nhận một tên phản đồ hay sao?

Nếu như hắn chết trận bên ngoài, người nhà nhất định được Trương gia chăm sóc thích đáng, nhưng nếu hắn lựa chọn phản bội Trương gia, như vậy người nhà của hắn sẽ có kết cục vô cùng thê thảm!

Cho nên, hắn nhất định phải tìm được Chu Hằng, giết chết Chu Hằng!

Sắc mặt Chu Hằng ngưng trọng, người này khó đối phó hơn nhiều so với Bành Ngao, Kim Hoán Nhật. Bởi vì tên này chỉ muốn giết mình, không như Bành Ngao cùng Kim Hoán Nhật có lòng tham mãnh liệt, muốn ép ra bảo vật, thậm chí công pháp trên người mình.

Một Tinh Thần Vương không có lòng tham, chỉ muốn giết người, một khi liều mạng thì sẽ đáng sợ cỡ nào?

Chu Hằng có lòng tin liều mạng cá chết lưới rách với đối phương, nhưng đó không phải kết quả mà hắn muốn!

Không đáng!

Chỉ cần hắn đột phá Tinh Thần Cảnh, tiêu diệt kẻ này như làm chơi, cần gì biết rõ phải chết mà còn đi đánh bừa?

- Tiểu tử, lần này ngươi tuyệt đối không chạy được! Tinh Thần Vương trung niên kia sắc mặt lạnh băng, hắn là Dương Thần, mấy trăm năm trước mới được Trương gia chiêu mộ, vẫn luôn đảm nhiệm hộ vệ cho thanh niên họ Trương. Từ trước đến nay, bởi vì có uy danh Trương gia chấn nhiếp, hắn thật ra cũng không ra tay được mấy lần, hơn nữa mấy lần ra tay có hạn cũng chỉ là khi dễ Minh Tiên, thậm chí tiểu nhân vật Sáng Thế Đế, căn bản không có một chút nguy hiểm gì.

Nhưng không ngờ tới, lần này đi xa lại làm cho thiếu gia Trương gia mất đi tính mạng!

Dù cho hắn mang theo thi thể Chu Hằng trở về cũng khó tránh khỏi bị Trương gia phạt nặng... Đường đường Tinh Thần Vương tọa trấn, lại còn để cho một tên Minh Tiên làm thịt thiếu gia Trương gia hộ vệ như thế còn làm ăn được gì nữa? Nhưng không đem Chu Hằng về, kết cục của hắn sẽ chỉ thảm hại hơn!

Chính là tiểu tử này làm hại cuộc đời tương lai của hắn trở nên tăm tối, sao không làm hắn hận Chu Hằng tận xương!

Chu Hằng cười ha hả, nói:

- Ta tin tưởng ta tuyệt đối có thể chạy được, không tin ngươi đuổi theo thử xem?

- Chết đi! Dương Thần rống giận, bây giờ hắn căn bản không có ý nghĩ gì khác, ví dụ như tò mò chiến lực mạnh mẽ đến khó tin của Chu Hằng. Ý nghĩ duy nhất của hắn, cũng là chuyện duy nhất muốn làm, chính là giết Chu Hằng, đánh cho Chu Hằng thành bã!

Thân hình hắn nhào tới, 37 tinh tú trồi lên, tinh lực khủng bố lưu chuyển, hắn ra tay toàn lực, không chừa lại chút nào!

Tuy rằng Chu Hằng miệng nói thì nhẹ nhàng, nhưng trong lòng không dám có một chút sơ sẩy. Đây là Tinh Thần Vương đầu tiên liều mạng ra tay mà hắn gặp phải, dù cho Dương Thần không phải Tinh Thần Vương mạnh nhất mà hắn từng gặp, nhưng tạo ra áp lực lớn nhất đối với hắn!

Tế ra Hỗn Độn Thiên Kinh, hào quang ngũ sắc tràn ra, nhưng thân mình hắn lại bắn vụt ra, ầm ầm ầm, hắn liên tục vung quyền, đánh ra từng đạo quyền lực ẩn chứa Ngũ Hành Phù Văn.

Cuối cùng Dương Thần toát ra vẻ kinh dị, Chu Hằng phản kích ở trong mắt hắn là rất yếu ớt, nhưng lại đưa đến tác dụng hiệu quả, cơ bản hóa giải lực lượng của hắn, làm cho bản thân chỉ phải thừa nhận không đủ một phần mười dư sóng công kích.

Nhưng chỉ một chút lực lượng đó cũng đánh cho Chu Hằng lảo đảo, khí huyết sôi trào không thôi, nhưng cuối cùn cũng không giết được hắn, thậm chí còn không làm bị thương nặng!

Hít!

Một vị Tinh Thần Vương 37 tinh toàn lực ra tay, vậy mà còn không trọng thương được một tên Minh Tiên!

Nếu nói chuyện này cho người ta nghe, còn không bị mắng là bệnh thần kinh?

Nhưng hắn lại gặp một cái quái thai như thế!

May mắn tên này còn chưa trở thành Tinh Thần Vương!

Không biết sao, trong đầu Dương Thần lại hiện ra ý nghĩ này. Nếu Chu Hằng trở thành Tinh Thần Vương, dựa vào chiến lực đáng sợ như vậy, võ giả cùng bậc có ai là đối thủ với hắn?

Nhất định phải nhanh chóng xử lý hắn!

Trong ánh mắt Dương Thần sát khí tuôn trào, cảm giác nguy cơ cùng áp lực mãnh liệt, hắn căn bản không nghĩ tới bắt lấy Chu Hằng ép ra bí mật của đối phương! Những thứ này đều là thuộc loại râu ria, chuyện đầu tiên hắn muốn làm là giết Chu Hằng!

Sau khi giết Chu Hằng, nếu hắn có thể lấy được bảo vật, công pháp của đối phương, vậy thì tự nhiên là tốt nhất. Nếu như không có thì cũng không sao, ít nhất bảo vệ được mạng của hắn, bảo vệ được tính mạng của hắn cùng người nhà!

- Cửu Nguyên Tinh Sát! Dương Thần quát lớn, trên mặt xẹt qua một một tia màu tím, hóa thành một con hổ lớn lao ra từ đỉnh đầu của hắn. Ầm! Trong cơ thể hắn chấn động lan ra gợn sóng thấy được bằng mắt thường, tay phải vươn ra, lòng bàn tay lại rách ra một cái lỗ đen!

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Chín ngôi tinh tú từ trong lỗ đen ở lòng bàn tay của hắn bắn vụt ra, lao thẳng về phía Chu Hằng.

Đây là một môn công pháp lục tinh, có thể làm hắn đánh ra lực lượng gấp sáu lần trạng thái bình thường. Cũng chỉ có đạt tới Tinh Thần Vương mới có thể tu luyện công pháp lục tinh, thậm chí thất tinh, bát tinh, bằng không lực phản chấn mạnh mẽ trước tiên sẽ chấn người vận chuyển đến trọng thương.

Không thể đón đỡ!

Trong lòng Chu Hằng lập tức đưa ra quyết định, hắn đỡ một đòn toàn lực của đối phương cũng bị chấn thiếu chút hộc máu, nếu còn chống đỡ một đòn này, vậy thì thật là chán sống bình thường, muốn hộc máu mới thoải mái!

Thân hình hắn nhảy vụt như bay, không quay đầu đánh ra Ngũ Hành Phù Văn, dù cho không thể hóa giải một đòn của đối phương, ít ra cũng phải giảm bớt một ít uy lực!

Ầm!

Cửu tinh liên châu, tốc độ cực nhanh, khoảng cách với Chu Hằng ngày càng gần!

Tấn Vân Lưu Quang Bộ đã rơi xuống hàng kém cỏi ở Minh giới, tốc độ của hắn lúc này làm sao so sánh được với Tinh Thần Vương? Không chờ giật ra khoảng cách nhất định, hắn thậm chí không có cả cơ hội lợi dụng địa hình, đối phương bám theo như cái bóng, căn bản không thể thoát được!

Cửu tinh đã đến!

Đỡ một đòn này, có thể sẽ bị trọng thương, dù là không đến chết, nhưng khẳng định sẽ ảnh hưởng đến chiến lực của hắn. Như vậy sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền, làm cho chiến lực của hắn ngày càng yếu, cuối cùng thảm bại, dâng lên tính mạng!

Trong đầu Chu Hằng tĩnh táo phân tích, thân mình lao vụt của hắn bỗng nhiên xoay chuyển, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ màu tím.

Đó là Tử Ngọc Chủy!

Xẹt! Tay phải hắn vung qua, kình khí màu tím lập tức cuồn cuộn tuôn trào dữ dội như mặt trời, nghênh đón cửu tinh lao tới.

Ầm! Ầm! Ầm!

Đây chính là cấm khí có thể đánh ra lực lượng cực hạn của Tinh Thần Vương, kình khí màu tím hoàn toàn ngưng tụ thành một tia, một đường càn quét, mạnh mẽ chém chín ngôi tinh tú ra làm hai mảnh!

- A! Dương Thần phát ra tiếng rống vừa giận vừa sợ, chín ngôi tinh tú đó là do cơ thể hắn sinh ra, dù chỉ bị chém làm hai, nhưng hắn muốn khôi phục chín ngôi tinh tú này cũng phải tốn mấy trăm năm!

Nói cách khác, một chiêu này làm hắn tổn thất mấy trăm tu vi!

- Cấm khí!

Hắn cắn răng nghiến lợi hét lên!

Trận Văn sư Minh giới đông hơn Chú Khí sư Tiên giới, nhưng cũng còn xa đến mức tràn lan. Ví dụ Đại Nguyên Học Phủ, đệ tử Thiên Trận Viện cộng thêm Tọa sư xem chừng cũng không quá 40 người!

Trận Văn sư ít như vậy, tự nhiên số lượng cấm khí cũng rất ít ỏi!

Không ngờ tới trong tay Chu Hằng lại có một món!

Đáng tiếc, một đòn này cũng chỉ làm đối phương bị thương nhẹ, không tạo thành tổn thương quá lớn!

Chu Hằng thầm thở dài, dù sao cấm khí chỉ là cấm khí, chỉ là ngang với một Tinh Thần Vương cực hạn, nhưng lại chỉ có hai cơ hội ra tay, tự nhiên không thể nào chém giết một vị Tinh Thần Vương khác --- Trước đó có thể trọng thương Kim Hoán Nhật, hoàn toàn là vì đối phương quá sơ ý, để cho hắn áp sát, phát động ở tình huống gần như không hề phòng bị!

Dù là nghĩ thế, nhưng hắn vẫn trở mình, nhanh chóng chạy tiếp.

Tử Ngọc Chủy còn có thể sử dụng một lần, nhưng hắn phải dùng nó làm vũ khí có tính chấn nhiếp, tuyệt đối không thể tùy tiện sử dụng, bằng không mất đi áp lực cấm khí, Dương Thần sẽ có thể ra tay không hề cố kỵ.

Vù vù vù! Chu Hằng chạy, Dương Thần đuổi, tốc độ đều cực nhanh.

Ầm!

Chu Hằng la qua một mảnh rừng rậm, đằng trước xuất hiện một mảnh trống trái. Nhưng có chết không chứ giữa vùng đất lại có một người đang đứng, lúc nhìn thấy Chu Hằng, đầu tiên là có vẻ rất kinh ngạc, sau đó liền mỉm cười vui vẻ, nhưng giữa ánh mắt lại là một mảnh sát khí.

Đó là Kim Hoán Nhật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status