Kiếm động cửu thiên

Chương 954: Ngọc Đỉnh Bích hiện

- Thì ra là Liễu thế tử, thất kính! Chu Hằng ôm quyền hành lễ.

- Chu huynh, chúng ta cùng đi, thế nào? Liễu Định Huy thành khẩn mời Chu Hằng.

Chu Hằng thoáng suy nghĩ liền đáp ứng. Hắn không biết vì sao Liễu Định Huy lại đột nhiên đến gần hắn, khả năng duy nhất chính là Hồng Nguyệt. Nhưng tên này cũng không biết là nghiêm chỉnh thật hay là giả bộ, đối với Hồng Nguyệt và Ứng Mộng Phạm cũng không nhìn lâu, chính nhân quân tử đến cực điểm.

- Ngọc Đỉnh Bích là do cường giả cấp hắc động khi thành đạo, lực lượng hắc động trong cơ thể tràn ra, tạo thành những hắc động cỡ nhỏ, không ngừng cắn nuốt tinh hoa thiên địa. Chỉ có sau khi đạt tới cực hạn mới có thể hiện ra! Liễu Định Huy giới thiệu với Chu Hằng: - Tuy nhiên, cho dù hiện ra, mặt ngoài Ngọc Đỉnh Bích còn có thể bám vào một lớp màng, uốn cong tầm mắt thần thức, không dễ dàng nhìn thấy!

- Cho nên, nhất định phải kích phát lực lượng, chấn động không gian, lớp màng kia rất dễ dàng tổn hại, Ngọc Đỉnh Bích liền sẽ hiện ra!

Chu Hằng gật đầu, nếu là hắn không hỏi Hồng Nguyệt thật đúng là không biết nên làm sao tìm kiếm Ngọc Đỉnh Bích, thậm chí mũi chó của Tiểu Hỏa đều vô dụng!

Ầm!

Liễu Định Huy ra tay, đánh lên bầu trời, lực lượng không phải rất lớn nhưng chấn động không gian, nếu phụ cận nơi này ẩn giấu Ngọc Đỉnh Bích là sẽ hiện ra.

Tuy rằng thị lực bị hạn chế, nhưng Chu Hằng sau khi nhìn ra một hồi, vẫn là có thể cho ra một kết luận nơi này lớn đến khó tin, muốn đem nơi này tìm tòi khắp một lần, tuyệt đối không phải là mấy ngày mấy tháng có thể làm được.

Nếu Hồng Nguyệt chịu ra tay, phỏng chừng một ý niệm là có thể đem toàn bộ Ngọc Đỉnh Bích móc ra, nhưng nàng đã nói rõ rành rành, chỉ kéo cừu hận cho Chu Hằng mà tuyệt đối sẽ không ra tay trợ giúp, hiển nhiên là không trông cậy vào được.

Vậy thì tự mình tìm thôi!

Con lừa đen, Tiểu Hỏa, Ứng Mộng Phạm đều gia nhập vào hàng ngũ đánh loạn lên trời. Nhất là con lừa đen, nó nắm giữ phù văn giam cầm và thuấn di, đều có liên quan với không gian. Một móng chấn động, rõ ràng lực lượng không phải là rất lớn lại có thể thổi quét một khu vực lớn, thậm chí hiệu suất còn cao hơn Chu Hằng, khiến người xem mà than thở.

Hồng Nguyệt đều cũng có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía con lừa đen lại mang hào quang có nên làm thịt ăn hay không, dọa cho nó toàn thân lông dựng đứng, vội vàng trốn ra phía sau Chu Hằng tránh nạn. Nhưng nó tiền tài che mờ mắt, sau khi nấp một hồi lại đi ra chấn động không gian, lần nữa gia nhập hàng ngũ tìm kiếm Ngọc Đỉnh Bích.

- Đây chính là uy lực của cường giả cấp hắc động! Liễu Định Huy khá là cảm khái nói, hắn nhìn Chu Hằng một cái, giải thích: - Không gian này chính là trong nháy mắt cường giả cấp hắc động đột phá hình thành, giống như diễn hóa vũ trụ mới hình thành vậy!

Kết cấu của Minh giới là vững chắc nhất trong tam giới, một đòn toàn lực của Chu Hằng có thể đứt đoạn một ngọn núi, nhưng nếu dựa vào linh lực mạnh mẽ nổ ra một không gian lớn như vậy dưới lòng đất lại căn bản không có khả năng làm được!

Nhiều nhất đánh ra một không gian cỡ trăm trượng là cùng.

Hơn nữa, người ta đây là khi đột phá không khống chế được lực lượng bùng nổ mới lộ ra một chút xíu lực lượng, căn bản không phải là toàn lực gây nên.

Đây chính là chênh lệch!

- Cái này tính là gì, đợi bổn tọa thần công đại thành, một tay là có thể đem tiểu bối Hắc Động Cảnh trấn áp! Con lừa đen không kìm nổi khoe khoang.

Theo cách nói của Hồng Nguyệt, con lừa đê tiện này ăn được Thiên Địa Quả chính là cấp cao nhất, ngày sau có 99% cơ hội ngẩng đầu thẳng tiến Hỗn Độn Cảnh. Bởi vậy phen lời này tuy rằng có chút kinh thế hãi tục nhưng trên thực tế cũng không lấy làm quá.

Liễu Định Huy lại sợ nhảy dựng, thế nào cũng không nghĩ tới một con lừa lại dám há miệng khoa trương lớn như vậy!

Tiểu bối? Một tay trấn áp? Nếu bất kỳ câu nào tuyên dương ra ngoài đều có cao thủ Tuệ Tinh Cảnh đếm không xuể tới thịt con lừa đê tiện này để nịnh bợ cường giả cấp hắc động.

- Ha ha, con thú cưng này của Chu huynh thật là thú vị! Liễu Định Huy miễn cưỡng nở nụ cười, hắn tuy rằng cũng rất kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối không dám có ý kiến gì đối với cường giả Hắc Động Cảnh, dù là ngầm cũng không dám.

- Chuyện nhỏ! Con lừa đen kiêu ngạo vênh váo nói, chỉ cần không phải là Hoặc Thiên hoặc Hồng Nguyệt, chống lại bất luận kẻ nào nó cũng không xoắn.

Không chỉ là Liễu Định Huy biết làm thế nào dò xét Ngọc Đỉnh Bích, người tới nơi này không thiếu đời sau của Tuệ Tinh Cảnh, đều chấn động không gian để tìm kiếm Ngọc Đỉnh Bích. Trước mắt mọi người đều bình yên vô sự, cũng không bởi vì vấn đề địa bàn mà phát sinh xung đột.

Nhưng chỉ cần một khối Ngọc Đỉnh Bích xuất thế, như vậy khẳng định sẽ phá vỡ cân bằng, nổ ra một trận hỗn chiến lớn, ác đấu lớn.

Mà một màn này, chỉ vẻn vẹn nửa giờ sau liền xuất hiện!

Một người may mắn đầu tiên đánh ra một khối ngọc chỉ cỡ viên đạn, dưới ánh mặt trời chiếu rọi phản xạ ra màu sắc rực rỡ lóa mắt.

- Ngọc... Ngọc Đỉnh Bích! Cũng không biết là ai gọi trước một tiếng, lập tức dẫn tới một trận tranh cướp. Từng luồng kiếm quang, đao quang, quyền kình lưu chuyển, người phụ cận đều nhao nhao ra tay.

Nhưng địa phương này quá không ổn định, chính là địa phương thành đạo của cường giả cấp hắc động năm xưa, ẩn chứa lực lượng đáng sợ. Không biết là kẻ xui xẻo nào phát động, một đạo phù văn màu đỏ sậm dâng lên, háo thành một con Đại Địa Bạo Hùng, lập tức triển khai đại giết hại!

Quỷ xui xẻo kia tự nhiên là đứng mũi chịu sào, kế tiếp lại là mười mấy người bị bẻ gãy nghiền nát đánh giết. Con gấu này đâm thẳng xuyên thủng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!

- Mọi người đều dừng tay. Phù văn là bị công kích mới tự động phát động, chỉ cần chúng ta ngừng tay, phù văn này sẽ mất đối tượng công kích! Không biết là ai ở trong đám người rống lớn một tiếng.

Có vài người nghe lời làm theo, có vài người lại hoàn toàn không tin, vừa trốn vừa chống đỡ, kết quả lại chết càng nhanh.

Sau khi có giáo huấn máu đầm đìa này, những người còn lại liền học ngoan, đều dừng tay không nhúc nhích, giống như tượng gỗ.

Quả nhiên, con gấu kia lập tức dừng lại, rất nhanh liền hào quang run lên, hóa thành vô số mảnh vỡ biến mất.

- Ngọc Đỉnh Bích! Mọi người đều nhìn khối bảo vật lặng yên rơi ở trung tâm chiến trường, trong lúc nhất thời không ngờ không ai dám ra tay cướp đoạt.

Bọn họ đều bị dọa sợ, ai biết có thể sẽ đi sai một bước liền phát động phù văn lực lượng vị cường giả năm xưa để lại hay không!

Con Đại Địa Bạo Hùng vừa rồi tuyệt đối đạt tới chiến lực Tuệ Tinh Đế đỉnh, ở trong này hoàn toàn là vô địch, ai chọc người đó chết!

Bảo vật cố nhiên trọng yếu, nhưng tính mạng nếu không còn, có bảo vật lại có tác dụng gì?

Đúng lúc mọi người đang lưỡng lự, vút Tiểu Hỏa chạy thật nhanh, như một làn khói liền chạy tới chỗ khối Ngọc Đỉnh Bích kia, ngậm lên chạy ngược về.

- Làm đẹp lắm, Tiểu Hỏa mau tới chỗ lừa mẹ đây này! Con lừa đen lập tức mặt mày hớn hở, giang hai móng đón về phía Tiểu Hỏa.

Tiểu Hỏa lại chợt biến hướng, vòng qua con lừa đen chạy tới dưới chân Chu Hằng, sau khi buông Ngọc Đỉnh Bích xuống, hướng về Chu Hằng vẫy đuôi, vẻ lấy lòng không gì rõ ràng hơn.

- Đù móa, con chó ngu nhà ngươi, uổng bổn tọa thương yêu ngươi như vậy! Con lừa đen đấm ngực giậm chân, bộ dạng sắp bị tức chết.

Chu Hằng cười ha hả, nhặt Ngọc Đỉnh Bích lên rồi thu vào pháp khí không gian.

Trong lúc nhất thời, lập tức có hơn trăm người xúm lại, ánh mắt nhìn về phía Chu Hằng tràn ngập địch ý.

Tinh Thần Đế cỏn con cũng dám giành ăn trong miệng hổ?

Thấy không ít người đã có ý ra tay, Chu Hằng không khỏi nhếch miệng cười nói: - Các ngươi có biết, nơi này có lực lượng của cường giả cấp hắc động để lại, xúc phạm một cái là sẽ chết người đấy!

Lời này vừa nói ra, người phụ cận đồng loạt trợn trắng mắt.

Vô nghĩa, ai không biết nơi này có lực lượng của cấp hắc động, ngay vừa rồi đều đã chết mười mấy người, trong đó thậm chí còn có ba tên là Thiên Hà Đế. Ngươi cmn coi chúng ta là ngu ngốc sao?

Nhưng bị Chu Hằng nhắc nhở như vậy, bọn họ cũng trong lòng lo sợ, vạn nhất lại đem cỗ lực lượng vừa rồi kích hoạt thì sao? Đối mặt với lực phá hoại cấp bậc Tuệ Tinh Đế, bọn họ người nào cũng chỉ có phần chạm là chết!

Trong lúc nhất thời, không còn một ai dám ra tay nữa.

- Ở trong này lập một quy củ, ai tìm được Ngọc Đỉnh Bích liền thuộc về người đó, bất luận kẻ nào đều không được cưỡng đoạt, nếu không chính là công địch. Sau khi rời khỏi nơi này, mọi người cùng trừng phạt! Một người đột nhiên nói.

Đây là một thanh niên tuấn mỹ dáng người như ngọc, quả thật còn xinh đẹp hơn đại bộ phận nữ nhân, nhưng khi nhìn thấy hắn tất cả mọi người đều trong lòng chợt nghiêm.

Người này là con trai độc nhất của hữu tướng đương triều Vũ Độc Huyền, bản thân thiên phú trác tuyệt, trước mắt ít nhất là Thiên Hà Đế 920 đạo, từ 200 năm trước liền từ trong Ngọ Dương Học Phủ tốt nghiệp.

Lúc trước địa vị của hắn ở trong học phủ tựa như Tứ Đại Thiên Vương hiện giờ, có vô số người ủng hộ, lực ảnh hưởng hết sức to lớn.

Hắn có đủ uy vọng, mà đề nghị của hắn cũng phù hợp tình thế hiện tại. Ra tay lung tung khả năng sẽ phát động lực lượng cường giả cấp hắc động năm đó để lại, nguy hiểm vạn phần. Bởi vậy, ai tìm được đồ vật liền thuộc về người đó, điều này kỳ thật tương đương công bình, chỉ xem ai vận khí tốt hơn.

- Tán thành!

- Đồng ý!

- Cứ quyết định như vậy!

Mọi người đều nhao nhao gật đầu, chỉ cần có 1/3 số người đồng ý, như vậy liền sẽ hình thành kết cục đã định, mặc cho hào môn nào đều không có khả năng chống lại 1/3 thế lực của Đại Tần đế quốc.

- Vị tiểu huynh đệ này, ta ra 100 triệu Đại Tần tệ, mua Ngọc Đỉnh Bích trong tay ngươi. Thế nào?

Sau khi hiệp nghị ngưng chiến có hiệu lực, lập tức liền có một lão già cười híp mắt nói với Chu Hằng.

Mọi người vừa nghe, đều hối hận không thôi. Đúng vậy, mọi người đều đồng ý ngưng chiến, nhưng cũng không nói không thể dùng thủ đoạn khác để đạt được Ngọc Đỉnh Bích mà!

Tiền tài, mỹ nữ, quyền lực, địa vị - đó đều là lợi thế có thể lợi dụng!

Chu Hằng mỉm cười, lắc đầu nói: - Lão tiên sinh, ta cũng không thiếu tiền!

Trên thực tế hắn tuy rằng trên người có mấy cái Đại Hà tệ, nhưng Đại Hà tệ vừa rời khỏi Độ Dương Tinh chính là phế phẩm, ở trong này chỉ có thể sử dụng Đại Tần tệ. Mà trên người hắn ngay cả một Đại Tần tệ cũng không có.

Nhưng hắn tạm thời không có tính toán mua sắm dược thảo luyện chế đan dược, như vậy Đại Tần tệ đối với hắn mà nói tự nhiên cũng chả có gì khác phế phẩm.

Hơn nữa, hắn dù muốn tiền cũng không có khả năng đem Ngọc Đỉnh Bích bán để đi đổi, trong này nhưng là ẩn chứa linh khí phong phú, người khác càng muốn chính là phương pháp phân bố sao, sắp hàng thiên hà của cường giả cấp hắc động trong đó, mà hắn lại chỉ cần tích lũy linh lực.

- 100 triệu không đủ, 200 triệu thế nào? Lão già cũng không từ bỏ mà tiếp tục tăng giá: - Giá tiền tuyệt đối không là vấn đề!

- Chu tiên sinh, ngươi hết hy vọng đi. Chu huynh hiển nhiên là sẽ không nhả ra! Liễu Định Huy ngắt lời nói.

- Thì ra là thế tử điện hạ! Lão già kia dường như vừa mới nhìn thấy Liễu Định Huy, vội vàng khom mình thi lễ một cái. Hắn kỳ thật đã sớm nhìn thấy Liễu Định Huy, chỉ là nếu chào hỏi trước hắn liền không tiện ra giá với Chu Hằng.

Nhưng nếu Liễu Định Huy đã nói như vậy hắn cũng đành phải ấm ức rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status