Kiếm hiệp tình

Chương 48: Không một dấu hiệu



Những khách sạn nhỏ nhất ngày nay cũng đều có chỗ tắm đứng trong mỗi phòng khách. Phòng của Trương Anh Hào cũng vậy. Trương Anh Hào tắm nước nóng, mặc dù những tia nước phủ xuống đầu Trương Anh Hào còn thúc cảm giác đau cháy mạnh hơn. Dĩ nhiên, dòng suy nghĩ của Trương Anh Hào xoay quanh gã cương thi nhảy múa. Mà cũng có thể đó chỉ là một người bị thôi miên. Rồi Trương Anh Hào nghĩ đến tiếng rên trước đó, cũng như tiếng la hét trong ngôi nhà bí hiểm. Mặc dù hai ngôi nhà đứng cách xa nhau, Trương Anh Hào vẫn tin chúng có quan hệ mật thiết với nhau.

Phải tìm cho ra mối quan hệ đó, và phải tìm nhanh nhất có thể. Trương Anh Hào sẽ quay trở lại ngôi nhà bí hiểm, và sẽ không bỏ về trước khi đạt được mục đích.

Trương Anh Hào lau khô người, thay quần áo mới rồi đi đến bên cửa sổ.

Một khoảng trời mùa đông đẹp tuyệt vời đang trải rộng ra trên những dãy núi thẫm màu của dãy núi Thanh Sơn. Ẩn dưới những dãy rừng là những khoảng thung lũng nhỏ, quê hương của loài nho La Phát nổi tiếng.

Trương Anh Hào mở cửa sổ để không khí trong lành từ bên ngoài ùa vào phòng và cúi mình xuống dưới.

Trương Anh Hào nhìn thấy chiếc xe!

Nó đỏ chói như một quầng lửa đông cứng. Một chiếc xe hai chỗ ngồi của Hạ Cửu Vũ, hiệu Cửu Vũ 012, đậu ngay cạnh chiếc xe ngựa của Trương Anh Hào. Xe ngựa của Trương Anh Hào cũng đã tương đối hiện đại, nhưng nó chẳng thể so sánh được với tia lửa sát bên. Hai chiếc xe thuộc hai khoảng giá hoàn toàn khác nhau. Chắc người lái, dù là nam hay nữ, đã bước vào quán ăn của Lục Tiến Long. Trương Anh Hào giơ khăn chùi nốt những hạt nước cuối cùng trong tóc, chịu đựng cảm giác đau dội lên. Dùng lược chải vội vàng, rồi Trương Anh Hào nhìn vào gương lần cuối, quan sát khúc cằm.

Cằm đã sưng lên. Nó mờ mờ ánh lên một quầng tím.

Trương Anh Hào ra khỏi căn phòng, đi qua khoảng hành lang hẹp rồi theo những bậc thang xuống dưới.

Có người đang chờ Trương Anh Hào ở cuối cầu thang.

Cứ theo dáng điệu thì rõ là ông chủ quán Lục Tiến Long ra đây để đón đường Trương Anh Hào. Cả khi Trương Anh Hào đã bước xuống bậc thang cuối cùng, Lục Tiến Long hoàn toàn chẳng tránh sang bên. Hai người Trương Anh Hào lúc này đứng trong một luồng nắng hắt vào qua một khuôn cửa sổ nho nhỏ.

Nét mặt Lục Tiến Long hiện rõ một tin giật gân.

“Có chuyện gì vừa xảy ra vậy?” - Trương Anh Hào hỏi.

Lục Tiến Long lấy hơi hai lần liên tiếp: “Anh thử tưởng tượng xem, à mà không, anh có tình cờ nhìn qua cửa sổ chưa?”

“Có, tôi có nhìn.”

“Thế anh cũng đã thấy chiếc xe màu đỏ chứ?”

“Chắc chắn là có.”

“Thế thì tốt, tốt lắm, người lái nó là một phụ nữ. Một con bé rất gợi tình, không thể chê vào đâu được. Nhưng đó thật ra không phải là điều tôi muốn nói với anh.”

“Thế là chuyện gì?”

“Tôi muốn nói về chính người đàn bà đó. Cô ta tên là Đặng Thị Kim Hòa.”

“Vẫn chưa có gì trầm trọng cả.”

“Điều đó thì không.” - Ông chủ quán giơ tay đặt lên ngực, dáng thề thốt. – “Nhưng bây giờ mới là chuyện mới. Anh giữ bình tĩnh đấy nhé, anh thợ săn! Cô ta nói rằng cô ta vừa mua ngôi nhà đó, cái ngôi nhà có những tiếng thét rùng rợn. Cô ta là bà chủ mới...”

Nó quả thật là một tin bất ngờ nặng ký. Không biết nên coi là tin lành hay tin dữ. Trương Anh Hào im lặng một vài giây đồng hồ, không trả lời. Ông chủ quán nghĩ là Trương Anh Hào quá ngạc nhiên mà hóa câm. Ông ta hỏi một lần nữa.

“Anh nghe rõ rồi chứ?”

“Tôi nghe rõ.”

“Thế anh thấy sao?”

Trương Anh Hào nhăn trán: “Tôi biết trả lời thế nào bây giờ? Ông đã xem hợp đồng mua nhà chưa?”

“Chưa, cái đó thì chưa. Nhưng tôi tin. Cô ta đâu có lý do gì để nói dối?”

“Điều đó thì đúng.” - Trương Anh Hào hắng giọng. – “Ông không quen cô ấy từ trước, đúng không?”

“Không.” - Ông chủ quán trầm ngâm, lẩm bẩm. – “Tôi không quen, nhưng tôi hơi ngờ ngợ về tên cô ta. Cái giáo đường đó ngày trước là của một người đàn ông xứ Tiểu Tự Tại, hay nói cho đúng hơn là của một gia đình gốc Tiểu Tự Tại. Và cái họ Đặng nghe có vẻ như thuộc về vùng đất đó.”

“Những người chủ cũ không mang họ Đặng sao?”

“Không.”

“Họ tên là gì?”

Ông chủ quán nhún vai: “Trời đất ạ, việc xảy ra đã lâu lắm rồi. Tôi đã quên mất.”

“Thôi được.” - Trương Anh Hào mỉm cười. – “Vậy để tôi xem cô gái đó xem sao đã.”

“Tôi cũng đã nghĩ như vậy.”

“Ai đang ở trong quán?”

“Vợ tôi.”

“Cô Kim Hòa đó có làm điều gì sai trái hay cư xử bất bình thường không?”

“Không, không đâu. Cô ta rất xinh đẹp. Cô ta vào quán, nhìn quanh, và hỏi một vài câu về cái làng này. Tôi chưa nói cho cô ta biết một chút gì về anh cả.”

“Cám ơn ông, như thế là tốt lắm.”

Ông chủ quán né sang bên: “Anh thử quan sát người đàn bà đó xem. Chắc anh nhiều kinh nghiệm hơn tôi.”

Trương Anh Hào cười lớn: “Biết thế nào là nhiều kinh nghiệm!”

Để ông chủ quán đứng lại, Trương Anh Hào bước về hướng cửa trước của quán ăn. Vừa đến gần cửa, Trương Anh Hào đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía bên trong và khi mở cửa ra, mắt Trương Anh Hào nhìn thẳng vào vị khách mới tới.

“Chà! Ông chủ Long quả thật không phóng đại chút nào. Cô gái đấy là một mũi tên phóng thẳng vào mắt người nhìn.”

Trương Anh Hào nuốt khan, bước lên một bước. Giờ thì cô gái cũng nghe thấy tiếng chân Trương Anh Hào. Cô ta đang đứng sát cửa, chắc đang định ra khỏi quán.

Cô ta quay lại.

Ánh mắt hai người họ gặp nhau. Cả hai không nói một lời. Ngay lập tức, Trương Anh Hào có cảm giác hai người họ không hợp nhau. Hai người họ đứng ở hai chiến tuyến khác nhau và đang chuyển động ở những chiều thời gian cách biệt.

Trông Đặng Thị Kim Hòa như vừa bước xuống từ một tạp chí thời trang. Thấp thoáng trên mái tóc dài đen nhánh là những lọn tóc nhỏ nhuộm màu đồng. Ngang trán cô ta cũng buộc một dải băng cùng màu. Quần bó màu đen, một chiếc áo len rất dài màu đỏ thẫm, trên cánh tay của cô ta có vắt một chiếc áo khoác bằng da đen, hai bên vai sáng lạnh những hàng cúc bạc. Đôi giày gót nhọn màu đỏ thẫm được tô điểm bằng hai con bướm đằng trước mũi.

Trương Anh Hào gật đầu với cô ta và mỉm cười.

Nhìn như có vẻ cô ta muốn hỏi điều gì đó, nhưng rồi cô ta đột ngột xoay người đi, ra khỏi quán. Chỉ vài giây sau, tiếng động cơ của cái xe đỏ chói gầm lên.

“Đúng là cái thứ chẳng giống ai.” - Có tiếng đàn bà vọng lại từ quầy rượu. Đó là bà chủ, một người đàn bà tóc vàng mũm mĩm có đôi mắt xanh biếc. – “Tôi... Tôi không ưa nổi cô ta. Nếu quả thật con bé đó đã mua ngôi nhà nọ, thì ở đây thật chẳng an tâm chút nào hết.”

“Tại sao lại không?” - Lục Tiến Long vừa bước chân vào trong vừa hỏi vợ.

“Thôi đi anh. Ai cũng thấy rõ là nó đang định làm gì.”

“Làm gì?”

“Nó chính là loại người gieo rắc căm thù và sự nghi kỵ, chia rẽ cho xung quanh. Nó đến đây, lao thẳng vào đây như một quả bom. Đầu tiên nó mua nhà, rồi sau đó nó làm cho đám đàn ông nổi điên, rồi cuối cùng tất cả mọi người đều rơi xuống địa ngục. Chính là vậy. Tôi nói có đúng không?” - Bà chủ quán vừa hỏi vừa nhìn Trương Anh Hào.

“Tôi không biết liệu người ta có nên nhìn mọi việc trầm trọng như thế không, thưa bà?” - Trương Anh Hào chỉ biết nhún vai.

“Tôi thì thấy như vậy.”

“Vợ tôi có thói quen cứ nói quá lên một chút.” - Lục Tiến Long nói. – “Anh đừng coi trọng vấn đề.”

“Anh có thôi đi không! Chính anh chẳng há hốc mồm ra mà nhìn nó như nhìn kỳ quan thế giới.”

“Thì có gì lạ đâu? Chẳng phải bao giờ cũng có một người đàn bà như thế đến chỗ này. Em cứ chờ đó, chỉ một chút nữa thôi là cả làng đều biết.”

Trước khi hai người sa vào một cuộc chiến gia đình, Trương Anh Hào nhanh mồm đặt câu hỏi: “Cô ta có kể với ông là sẽ sống ở đâu không?”

“Không.”

“Chắc là nó sẽ sống trong ngôi nhà đó.” - Bà chủ khách sạn nói. – “Mong làm sao sét đánh trúng đầu nó!”

Trương Anh Hào bất giác mỉm cười.

Phụ nữ thường chẳng mấy khi cư xử dịu dàng với nhau.

“Cô ta mua ngôi nhà đó chắc không phải không có lý do. Ta phải tìm hiểu thật nhanh xem có chuyện gì bất bình thường hay không.”

“Đúng đấy, phải tìm cho ra.” - Bà chủ quay về hướng Trương Anh Hào. – “Anh thợ săn, anh sẽ để ý đến con bé đó, đúng không?”

“Tôi nghĩ là có.”

Bà chủ khách sạn quay lại nhìn chồng: “Anh biết điều thì đứng ở ngoài, đừng có chen vào nghe chưa!”

“Anh đâu có định chen vào đâu.”

“Thế thì tốt.” - Trương Anh Hào nói. – “Chắc bây giờ ông bà sẽ thứ lỗi cho tôi. Trời ngoài kia đang đẹp, ở trong này thì quá phí.”

Lục Tiến Long cười vui, ông muốn rót thêm cho Trương Anh Hào một cốc rượu vang, nhưng Trương Anh Hào từ chối.

“Có lẽ để chút nữa.” - Trương Anh Hào an ủi ông.

“Nếu vẫn còn chút nữa.” - Người đàn ông lẩm bẩm, nhưng Trương Anh Hào không còn nghe rõ lời ông nữa...

...

Những rặng cây lúp xúp kéo dài hai bên đường. Trương Anh Hào phải tận dụng những lỗ hở giữa chúng để nhìn ra ngoài.

Mục tiêu đã ở trước mắt.

Đó là ngôi nhà đã có thời được dùng làm giáo đường. Bây giờ nó trống vắng, đứng với vài ngọn cây bao quanh. Lá đã bắt đầu rơi, tạo thành một tấm thảm dày trên nền cỏ.

Những bức tường bao quanh ngôi biệt thự trông rất bình thường. Không một dấu hiệu cho biết rất có thể đằng sau chúng và đằng sau cả những khung cửa sổ đã xây kín lại là cái Ác đang rình rập.

Một ngôi nhà như mọi ngôi nhà khác, chỉ có điều trống vắng. Tòa biệt thự đứng đơn độc trên đỉnh một ngọn đồi thấp, trồi lên thoai thoải giữa miền đất xung quanh.

Trương Anh Hào cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì. Những sự kiện vừa qua chỉ cho Trương Anh Hào thấy một điều: ngôi làng dưới kia không phải là hiện trường đích thực. Ngôi nhà là yếu tố quan trọng hơn, và yếu tố cũng quan trọng nữa là cô gái với cái tên Đặng Thị Kim Hòa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status