Kiếm nghịch thương khung

Chương 1127: Chưởng lui vương giả (2)


Huyền Thiên đi đến bên cạnh lối rẽ liền trực tiếp đi theo hướng biển báo chỉ dẫn phương hướng đi đến nơi tổ chức đại hội thiên tài thì lại bị một vị vương giả ngăn lại:

- Vị tiểu hữu này, bên này là nơi chỉ có những hậu bối thiên tài tham gia đại hội thiên tài mới có thể đi.

Huyền Thiên nói:

- Ta cũng là tới tham gia đại hội thiên tài.

Vài vị vương giả bên cạnh đều mỉm cười, vương giả vừa mới nói liền nói tiếp:

- Chưa đến vương giả cảnh thì chỉ có thể làm người xem, ngươi còn kém quá xa so với hậu bối thiên tài vương giả cảnh, căn bản không có cách nào so sánh được.

Huyền Thiên nói:

- Nếu như thực lực của ta có thể so sánh được thì sao?

Thần sắc vương giả quái lạ nói:

- Nếu như ngươi có thể tiếp một chưởng của ta mà không bị thương, hơn nữa lui về sau chỉ mười bước thì có thể chứng minh ngươi có thực lực.

Đây chỉ là một vị vương giả bình thường, Huyền Thiên nhàn nhạt cười nói:

- Thỉnh chỉ giáo!

Tất cả ánh mắt bốn phía đều vòng vo tới, vương giả cảnh là một đường ranh giới cự đại với một võ giả, bước vào vương giả cảnh chính là thoát ly phàm thể, kém nhau một cảnh giới thì thực lực khác nhau nhiều.

Chính là hiện tại lại có một vị bán bộ vương giả lại muốn nhận một chưởng trực diện của một vương giả bình thường thì sao lại không hấp dẫn lực chú ý của mọi người được chứ.

Vương giả không hề nghĩ tới Huyền Thiên lại trả lời nhanh gọn như thế nên hơi sững sờ, lập tức liền thoáng có chút lửa giận, hắn là một vương giả, vừa rồi thuyết pháp chỉ là muốn Huyền Thiên biết khó mà lui, không nghĩ tới Huyền Thiên không cần nghĩ ngợi gì liền đáp ứng, ngay cả thời gian lo lắng cũng không hề có, tựa hồ như là một chưởng này của hắn vốn không phải là việc gì quan trọng, cũng không khiến hắn cảm thấy nặng nề.

- Có nhiều nơi ngươi không đủ tư cách đi thì sẽ không thể đi được, như vậy thì sẽ chịu thiệt thòi thôi - - !

 

Một lời vừa thốt ra thì vương giả liền đánh ra một chưởng về phía Huyền Thiên.

Ba - - ! Hư không trong nháy mắt bị một chưởng này của hắn đập vỡ, giống như là thiểm điện đập về trước mặt Huyền Thiên.

Một chưởng này tuy rằng không có gì lạ nhưng lại xuất phát từ trong tay vương giả, ẩn chữa lực lượng vô cùng khủng bố hơn bình thường.

Đối mặt với một chưởng này Huyền Thiên cũng không nhanh không chậm liền đập lại một chưởng.

Sưu - - !

Cánh tay của Huyền Thiên không trực tiếp tương đối với vương giả, không thi triển bất diệt Kim Thân, thân thể của hắn không có cách nào chống lại linh khu của vương giả mà là một đạo chưởng cương bộc phát ra từ trong lòng bàn tay của hắn.

Chi - - !

Đạo chưởng cương lôi như thiểm điện ẩn chứa lực lương lôi chi chúc tính khủng bố đến cực điểm, lực lượng lôi chi áo nghía cấp hai tương đương với một kích của vương giả đại thành, cho dù là Huyền Thiên dùng cương nguyên chi lực, chi lực áo nghĩa đối với với cương nguyên chi lực cùng với thân thể của vương giả, nhưng Huyền Thiên lại vạn phần tự tin vương giả bình thường không thể địch được một chưởng này của mình.

Phanh - - - - - - !

Một tiếng bạo vang lên, một đạo thân ảnh trong nháy mắt bạo thối, trong nháy mắt liền lui về phía sau bảy tám bước.

Người lui về phía sau không phải là Huyền Thiên mà là vương giả kia.

Chúng cường giả bốn phía đều dụi dụi con mắt, bọn họ không hề nhìn lầm, đích xác là vương giả kia đã bị đẩy lui hơn bảy tám bước, hơn nữa vẻn vẹn chỉ dùng chi lực cương nguyên cùng chi lực áo nghĩa chứ không hề sử dụng sức lực thân thể.

Huyền Thiên phủi tay, cười nhạt một tiếng nói:

- Ta có thể tiến vào không?

Vị vương giả kia trong lúc khiếp sợ cũng kịp phản ứng, nói:

- Có thể - - có thể!

Huyền Thiên nhìn thoáng qua hướng Thần Cơ tiên sinh, hai người mỗi người đi về một hướng, Huyền Thiên đi về nơi cử hành đại hội thiên tài, còn Thần Cơ tiên sinh thì đi về phía hồ nước bên kia.

Hắn cùng với Lý Dật Phong có ước định thời điểm tham gia đại hội thiên tài thì hai người sẽ ngồi chung nên không thể thất hứa được.

Huyền Thiên chậm rãi dọc theo con đường nhỏ bên hồ đi về phía trước, cũng không lâu lắm đã tới nơi cử hành đại hội thiên tài.

Bốn phía bãi cỏ đã có không ít không ít hậu bối ngồi, đối với Yến Tịch Tịch, đám người còn điên cuồng hơn cả Huyền Thiên.

Thấy Huyền Thiên tới, đám hậu bối này đều nhìn về phía hắn.

- Một nửa bước vương giả? Sạo lại chạy tới được đây?

Trong mắt chúng hậu bối thiên tài lộ vẻ giật mình.

Đồng thời trong lòng thoáng cảm thấy khó chịu, mọi người ngồi đây đều là vương giả, hơn nữa cũng đều là vương giả thiên tài, vượt qua xa những vương giả hơn hai mươi mới bước vòa vương giả. Phía dưới vương giả chính là con sâu cái kiến, làm gì có tư cách ngồi ngang hàng với họ?

- Huyền lão đệ, ngươi cuối cùng đến rồi, ha ha. . . Vị trí ta dành cho ngươi đây.

Một thanh âm sảng khoái vang lên, Huyền Thiên đưa mắt nhìn lại, Lý Dật Phong tại một cái góc nhỏ đứng lên, bên cạnh hắn quả nhiên chưa có ai ngồi.

Lý Dật Phong là vương giả tiểu thành không phải một trong số hậu bối thiên tài thanh danh hiển hách, xem như một thớt hắc mã của đại hội thiên tài lần này, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc vì hành động này của hắn.

Có thể tới tham gia đại hội thiên tài, nói rõ Lý Dật Phong hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn của đại hội thiên tài, không đến 30 tuổi đã là một vương giả tiểu thành. Đây không phải là thiên tài bình thường.

Thấy Lý Dật Phong nhận thức nửa bước vương giả mới tới, không ít vương giả thiên tài vội nuốt những lời trách mắng với Huyền Thiên vào bụng.

- Lý huynh tới thật sớm!

Huyền Thiên ôm quyền chắp tay, đi tới vị trí bên cạnh Lý Dật Phong.

- Ha ha. . . , lần này ở đại hội thiên tài, Lý mỗ thanh danh đại chấn đại sự mấu chốt chính là đoạt được tâm hồn mỹ nhân, tự nhiên phải đi tới sớm. Xem thử coi Yến Tịch Tịch xứng làm hồng nhan của Lý Dật Phong ta hay không.

Lý Dật Phong tràn đầy tự tin nói.

Nơi này là trong Tịch Dương Lâu, Lý Dật Phong cố ý đem thanh âm giảm thấp xuống chút ít, nhưng ngồi ở bên cạnh đều là vương giả thiên tài, không ít người cũng nghe được những lời này, Huyền Thiên nghe thấy vài thanh âm "phi!"

Lý Dật Phong là vương giả tiểu thành, đám người không dám trực tiếp chửi mắng hắn nhưng mà lời nói của Lý Dật Phong để cho chúng vương giả thiên tài vô cùng không vui.

Huyền Thiên nhàn nhạt cười, hắn ngồi xuống, chỗ bên cạnh Lý Dật Phong nói:

- Ta chúc Lý huynh mã đáo thành công.

Hai người nhỏ giọng trò chuyện với nhau, rất nhanh vương giả thiên tài còn lại một người tiếp một người, lục tục đến nơi này, kể cả hậu bối thiên tài như Tô Cảnh Dương, Mã Hóa Nguyên, Tiết Chân, Mẫn Hạo Tâm danh chấn Tây Huyền Vực cũng vậy.

Tây Huyền Vực rộng 100 vạn dặm, dài 150 vạn dặm, lớn hơn Thần Châu đại địa một chút, nhưng hậu bối thiên tài thấp hơn ba mươi tuổi trở thành vương giả đã có hơn hai mươi người. Nếu tính cả vương giả bốn mươi tuổi trở xuống thì không biết có bao nhiêu, thiên địa khác nhau thì chênh lệch nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status