Kiếm nghịch thương khung

Chương 120: Kiếm chém địch nhân (2)


Võ giả Tiên Thiên cảnh tam trọng ra tay, uy lực không phải chuyện đùa, trong chưởng mang mang theo hư ảnh ngọn núi.

Chưởng mang chưa đến Huyền Thiên cảm giác được có ngọn núi cao ở trước mặt.

Huyền giai hạ phẩm vũ kỹ Ngưu gia - - Khai Sơn Chưởng.

Đối mặt với chướng mang này, cánh tay của Huyền Thiên nhấc lên, Trọng Nhạc Kiếm ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang thoáng hiện, trong chốc lát đã giao kích với chưởng mang.

Kiếm quang bị đánh tan như đậu hủ, chưởng mang dễ dàng đánh tới, đánh lên Trọng Nhạc Kiếm.

Đông đông đông- -

Đột nhiên Trọng Nhạc Kiếm chấn động bắn ngược trở về, Huyền Thiên liên tục lui ra sau năm bước, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Ngưu Chấn Nhạc cười ha hả, đi nhanh về phía trước, " Khai Sơn Chưởng " lại bổ tới, quát lớn:

- Tiểu súc sanh, Tiên Thiên cảnh mỗi trọng thực lực hơn kém rất lớn, vượt xa võ đạo cảnh có thể so sánh, ngươi cho rằng ngươi còn có thể vượt hai cấp chiến đấu sao? Ngươi có thể vượt cấp chiến đấu xem như là thiên tài, trong hậu bối đệ tử Bắc Mạc Huyện thì ai cũng kém ngươi, nhưng mà thiên tài như ngươi hôm nay bị lão tử bóp chết trong trứng nước.

Đông đông đông đông - -

Huyền Thiên chém một kiếm lên chưởng mang, Trọng Nhạc Kiếm lại bước ngược về, thân thể lui ra sau bốn bước.

Bên cạnh sân nhỏ, chỗ tối của một tòa lầu các, thành viên chủ yếu của Hoàng gia đang ở đây quan sát trận chiến, Hoàng Minh Sơn nói nhỏ:

- Thiên nhi đang làm cái gì? Ngưu Chấn Nhạc này còn kém hơn cả năm thành lực lượng của ta, Thiên nhi chỉ cần dùng bảo khí chém là chết, lại còn liên tục bại lui?

Huyền Hồng nói nhỏ:

- Hắn đang chế tạo cảnh tượng giả dụ địch, giả bộ làm thực lực không bằng Ngưu Chấn Nhạc, làm ra kết quả ngoài ý muốn đánh chết Ngưu Chấn Nhạc, làm cho đối phương xem thường hắn, cho dù giết Ngưu Chấn Nhạc, đối phương cũng không xông lên một loạt, Thiên nhi đang giả heo ăn thịt hổ, muốn đem cao thủ đối phương một mẻ hốt gọn!

- Tuổi còn nhỏ đã có tâm kế như vậy, chúng ta ngược lại lo lắng suông rồi, Thiên nhi sẽ không lỗ mãng, làm địch nhân của hắn mới là chuyện đáng sợ, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, đối phương quần công thì chúng ta giết ra ngoài, đơn đả độc đấu do trời định.

Hoàng Viễn Thành nói khẽ.

...

- Tiểu tử, buông kiếm cho ta- -

Ngưu Chấn Nhạc dùng hết toàn lực đánh vào người Huyền Thiên, muốn đánh bay kiếm của Huyền Thiên.

Huyền Thiên một kiếm chém ra, kiếm quang cùng chưởng mang sụp đổ, Trọng Nhạc Kiếm lập tức bắn ngược trở về, lại lui ra sau vài bước.

- Ân?

Ngưu Chấn Nhạc hơi ngoài ý muốn, một chưởng kia vừa rồi hắn xuất mười hai thành thực lực, phát ra một kích mạnh hơn bình thường, vốn tưởng rằng sẽ đánh bay kiếm của Huyền Thiên kiếm, nhưng mà kết quả ngoài ý muốn, tuy Huyền Thiên bị đẩy lui, nhưng vẫn trụ được.

Kỳ thật nếu có cao thủ chân chánh quan sát, sẽ phát hiện mỗi lần Trọng Nhạc Kiếm bắn ngược trở về, trên thực tế là trong sát na kiếm quang sụp đổ, chưởng mang của Ngưu Chấn Nhạc không có đánh lên Trọng Nhạc Kiếm, Trọng Nhạc Kiếm đã tự độn bắn trở về, nhưng mà chuyện xảy ra quá nhanh, không người nhìn ra được mà thôi.

Mỗi một lần Trọng Nhạc Kiếm bắn ngược trở về, đều là Huyền Thiên chủ động thu kiếm, nếu không Trọng Nhạc Kiếm là huyền giai trung đẳng bảo khí, chưởng mang của Ngưu Chấn Nhạc làm sao có thể đánh lui Trọng Nhạc Kiếm, sẽ bị Trọng Nhạc Kiếm chém đứt đôi người a.

Huyền Thiên vừa đánh vừa lui, chậm rãi đem Ngưu Chấn Nhạc dẫn tới một góc sân, rời xa người của Trình, Ngưu, Trương.

Trong mắt mọi người Ngưu Chấn Nhạc đang chiếm thượng phong, Huyền Thiên không ngừng bại lui, không có ai biết Ngưu Chấn Nhạc đang từng bước đi tới tử vong.

Rất nhanh, Huyền Thiên thối lui đến góc tường, lui không thể lui.

- Tiểu súc sanh, ngươi không còn đường lui nữa, nhìn ngươi làm sao ngăn cản lão tử, ha ha...

Ngưu Chấn Nhạc cười lớn một tiếng, thân thể như diều hâu bắt thỏ, nhảy dựng lên, hướng Huyền Thiên đánh tới, " Khai Sơn Chưởng" lại bổ về phía Huyền Thiên.

Chưởng mang có hư ảnh ngọn núi, trùng trùng điệp điệp xuất hiện, một chưởng bổ tới như núi áp đến, uy lực thật kinh người.

Huyền giai hạ phẩm thân pháp - - Long Hổ Bộ!

Thân ảnh của Huyền Thiên nhanh đến cực điểm, trong không khí lưu lại một đạo tàn ảnh, " Khai Sơn Chưởng " đánh lên không trung, " bành " một tiếng nổ mạnh, đem vách tường sau lưng đánh thành động lớn.

Thấy Huyền Thiên muốn chạy trốn, Ngưu Chấn Nhạc rơi xuống đất, mũi chân điểm một cái, tốc độ cũng nhanh chóng, ngăn ở trước người Huyền Thiên, giờ khắc này hai người gần trong một thước

Huyền Thiên quá sợ hãi, bản năng một kiếm chém ngang, chém về phía đầu của Ngưu Chấn Nhạc.

Ngưu Chấn Nhạc hai tay cùng xuất kích, tay trái chụp về phía Trọng Nhạc Kiếm, tay phải một chưởng đánh lên phía trước, chụp vào ngực của Huyền Thiên.

Hai người khoảng cách rất gần, rốt cuộc Huyền Thiên không cách nào tránh né, trên mặt Ngưu Chấn Nhạc lộ ra nụ cười vui vẻ.

Nhưng mà thời khắc đó trên mặt Huyền Thiên lộ ra nụ cười sáng lạn, giống như là thợ săn chờ đợi đã lâu, con mồi rốt cục mắc câu.

Đương nhiên thân thể Huyền Thiên vừa mới bị Ngưu Chấn Nhạc ngăn trở, trừ Ngưu Chấn Nhạc ai cũng không nhìn thấy.

Ngưu Chấn Nhạc nhìn thấy Huyền Thiên cười thì nội tâm sợ hãi, nhìn thấy gương mặt Huyền Thiên thầm nghĩ không tốt, nhưng đã quá trễ.

Huyền Thiên căn bản không nhìn Ngưu Chấn Nhạc đánh tới, thân thể có chút hơi nghiêng, tay trái dùng góc độ không ai nhìn thấy, lập tức điểm ra một ngón tay, một chỉ bắn ra ngoài, đánh vào dưới nách vai trái của Ngưu Chấn Nhạc.

Cánh tay trái của Ngưu Chấn Nhạc còn chưa đánh ra một chưởng, theo bản năng thu về, Trọng Nhạc Kiếm không hề ngăn cản mà đánh tới, xẹt qua cổ của Ngưu Chấn Nhạc.

Phốc!

Máu tươi bắn ra, một đầu người bay lên.

Cùng thời khắc đó, Huyền Thiên hét thảm một tiếng, bị tay phải của Ngưu Chấn Nhạc đánh trúng đầu vai, thân thể như diều đứt dây, bay ngược ra sau, đâm vào vách tường.

Trong khi rơi xuống Huyền Thiên cắn đầu lưỡi bức ra một ngụm máu tươi, vừa mới rơi xuống đất, đã phun máu tươi ra ngoài, nhìn hắn giống như bị thương rất nặng.

Biến hóa trong đó vẻn vẹn chỉ trong chớp mắt.

Tất cả mọi người xem ra Ngưu Chấn Nhạc cùng Huyền Thiên một chiêu liều mạng, đều là đấu pháp đồng quy vu tận, Huyền Thiên một kiếm chém ngang cổ của Ngưu Chấn Nhạc, Ngưu Chấn Nhạc một chưởng đánh vào ngực của Huyền Thiên.

Làm cho người kinh ngạc là, Ngưu Chấn Nhạc không ngờ tự đại như vậy, cho rằng có thể đoạt được một bước đánh gục Huyền Thiên, không có ý định né tránh làm gì, thân thể Huyền Thiên hơi nghiêng, lại tránh thoát sát chiêu, mà Ngưu Chấn Nhạc thì bị Huyền Thiên một kiếm gọt bay đầu.

Động tác âm thầm của Huyền Thiên không ai nhìn thấy, mặc dù là người Hoàng gia ở chỗ tối cũng không nhìn ra sơ hở, nếu không phải biết rõ thể chất Huyền Thiên mạnh tới biến thái, bị Ngưu Chấn Nhạc đánh một chưởng, quả quyết là không bị đánh thổ huyết, giờ phút này đang diễn trò.

Khiếp sợ!

Trong nội viện mỗi võ giả đều khiếp sợ.

Trước đó một giây, Ngưu Chấn Nhạc còn lớn tiếng oai phong, đem Huyền Thiên đánh bại lui, nhưng không ngờ, ngoài ý muốn phát sinh nhanh như vậy, trong nháy mắt đầu của Ngưu Chấn Nhạc đã bay lên, mất mạng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status