Kiếm nghịch thương khung

Chương 1349: Kiếm Nghịch Thương Khung (1)


- Thần Tử Tư Không Đỉnh?

Huyền Thiên nhướng mày, có thể là bởi vì Thần Tử Cơ Vô Dạ muốn diệt Kiếm Tông lúc trước, nên là bởi vì đối với Thần Tử, có một loại cừu thị theo bản năng:

- Anh Nguyệt công chúa là tự nguyện rời đi hay là bị ép buộc mang đi.

- Bị....bị....bị cưỡng...ép...mang đi!

Tín Điền Quốc Vương gián đoạn nói. Nói xong một câu nói, hắn đầy đầu mồ hôi.

Huyền Thiên thanh âm giận dữ:

- Chỉ vì một kiện Vương cấp bảo khí, ngươi đã đem nữ nhi của ngươi bán đi?

Tín Điền Quốc Vương sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, nói:

- Không...., không phải! Hắn chính là Thần Tử, khí tức thao thiên của hắn, uy áp của hắn so với ngươi còn muốn kinh khủng hơn. Hắn muốn dẫn Nguyệt Nhi đi, đừng nói Tín Điền Quốc, cả võ giả Trục Nhật đại lục cộng lại đều không thể chống đỡ được hắn.

Thần Tử!

Huyền Thiên đối với xưng hô này, thập phần phản cảm.

Đầu tiên là Thần Tử Cơ Vô Dạ, muốn diệt Kiếm Tông, sau này là Thần Tử Tư Không Đỉnh, mang đi Anh Nguyệt công chúa.

Một năm trước, khi đó Huyền Thiên đang ở dưới Thiên Châu Tù Long Sơn bế quan tu luyện Hoàng Đạo Thiên Nhãn.

Mà Thần Tử Tư Không Đỉnh lại đi tới khu vực Thần Châu.

Thần Châu và Thiên Châu gần nhau, Tư Không Đỉnh thậm chí đều có khả năng đến qua Thiên Châu, đương nhiên, khu vực Thần Châu thập phần rộng lớn. Không nhất định chỉ cùng Thiên Châu tương liên, cũng có khả năng Tư Không Đỉnh là từ khu vực khác mà đến, lại đi tới khu vực khác.

Biết được Anh Nguyệt công chúa bị Tư Không Đỉnh ép buộc mang đi, Huyền Thiên không có tâm tư tiếp tục đi tiếp nữa. Trải qua một tháng hành tẩu, ký ức của hắn trên cơ bản đã khôi phục hoàn toàn, hắn điều tra hành tung của Tư Không Đỉnh một chút, kết quả không hề có thu hoạch, cùng năm nữ nhân rời khỏi Trục Nhật đại lục.

Nửa tháng sau, Huyền Thiên và năm nữ nhân trở lại Kiếm Tông.

Vừa trở lại Kiếm Tông, Huyền Thiên liền tiến nhập trong bế quan tu luyện.

Hắn tại Thần Châu chí cao vô thượng, không một địch thủ. Hắn tại Thiên Châu thực lực cũng là tồn tại đỉnh tiêm, ngoại trừ Chuẩn Hoàng, không ai có thể sánh bằng. Hắn tại Trung Châu, tư chất yêu nghiệt, có thể so sánh với thiên tài yêu nghiệt biến thái nhất, giả như có thời gian, hắn chắc chắn vượt qua chúng Hoàng Giả, trở thành tồn tại tối đỉnh tiêm.

Lấy tu vi, chiến lực, tiềm lực của Huyền Thiên, vô luận là ở Thần Châu cũng tốt, Thiên Châu cũng được, hoặc là Trung Châu Hoàng Giả như mây cũng thế đều đã định trước sẽ vấn đỉnh đỉnh phong.

Thế nhưng....!

Như vậy chưa đủ....!

Xa xa chưa đủ!

Kiếm Giới rộng lớn, vượt xa không phải Thần Châu, Thiên Châu, Trung Châu mấy khu vực này có thể sánh bằng, Kiếm Giới chân chính hạo hãn vô cực, vô biên vô tế. Những khu vực giống như Thần Châu, Thiên Châu, Trung Châu không biết có bao nhiêu.

Vốn dĩ Kiếm Giới là một chỉnh thể thế nhưng bởi vì Thần Hoàng Thiên Hình và Minh Đế Địa Tàng đại chiến mà phân liệt, chia làm từng khối nhỏ.

Không nói khu vực đông đúc giống như Thần Châu, Thiên Châu, Trung Châu còn có một Kiếm Châu, là trung tâm Kiếm Giới năm xưa, vẫn bảo lưu võ đạo thời đại Thượng Cổ rầm rộ, Đế Giả liên tiếp xuất hiện.

Thiên Châu, Trung Châu thì có đại lượng thiên tài yêu nghiệt, Kiếm Châu làm trung tâm Kiếm Giới vẫn là tình huống giống như Thượng Cổ thời đại võ đạo tối thịnh. Có thể nghĩ, sẽ lại có bao nhiêu thiên tài yêu nghiệt nữa? Có bao nhiêu cường giả đây?

Mà Thần Tử, càng là từ Thần giới mà đến!

Thần giới đó là tồn tại trong truyền thuyết, Kiếm Giới có to lớn, cũng vẫn xưng là phàm, võ giả bên trong có cường đại hơn nữa, cũng chỉ là phàm nhân.

Võ giả sau khi thành Vương, đúc linh khu, thoát ly phàm thể, cùng võ giả bình thường có bản chất khác nhau, thế nhưng, ở trong mắt Thần vẫn như trước đều là phàm nhân.

Đúc linh khu, chỉ là bước lên con đường thành Thần mà thôi. Còn phải kinh lịch thành Hoàng, thành Đế, tầng tầng khảo nghiệm nữa. Cuối cùng mới có cơ hội thành Thần.

Mà cơ hội này nhỏ đến đáng thương.

Ở trong mắt phàm nhân, Thần là chí cao vô thượng, có người nói bọn họ có thể trường sinh bất lão, phàm nhân mặc dù làm Đế, có thọ nguyên ngàn năm, ở trước mặt trường sinh bất lão cũng có vẻ ảm đạm vô lực.

Thành Thần! Đây mới là truy cầu của Huyền Thiên!

Chỉ có thành Thần, Kiếm Si mới có thể sống lại!

Chỉ có thành Thần, mới có cơ hội hiểu rõ Cửu Đỉnh huyền bí chân chính!

Chỉ có thành Thần, mới có hi vọng báo thù huyết hận của Kiếm chi Thần Vương!

Huyền Thiên khôi phục ký ức, biết được Kiếm chi Thần Vương là bởi vì thu được Cửu Đỉnh, mà bị đông đảo Thần Vương đánh lén đến chết.

Hiện tại, có Thần Tử từ Thần giới hạ phàm, có thể suy đoán, khẳng định là vì tìm kiếm Thánh Đỉnh mà đến.

Mà Huyền Thiên có mang Hỗn Độn Thánh Đỉnh trong người. Mục đích của hắn cũng là tìm kiếm Thánh Đỉnh, để chín cái Thánh Đỉnh hợp nhất.

Do đó, giữa Huyền Thiên và Thần Tử đã định trước đứng ở mặt đối lập.

Thần Tử, mới là đối thủ chân chính của hắn.

Thần Tử từ Thần giới hạ phàm mà đến, có bao nhiêu cường đại?

Huyền Thiên không thể biết, nhưng có thể khẳng định là cho dù tư chất của Thần Tử, nhưng đối với phàm mà nói, đó cũng là tồn tại cấp yêu nghiệt biến thái.

Hoàng Giả hậu đại, tất có thể thành Vương, người nổi trội có thể Hoàng, người tài giỏi hơn càng sẽ thành Đế.

Hậu đại của Thần kia, tất có thể thành Đế, đồng thời người nổi bật sẽ có thể thành Thần.

Mà Thần cũng chia thành ba bảy loại. Nếu như những Thần Tử này, phụ thân đều là vị Thần lợi hại, thậm chí, là tồn tại cấp bậc Thần Vương, vậy bọn họ tất sẽ thành Thần. Đồng thời ở trên con đường của Thần, đều có thể đi rất xa, đây là tồn tại tương đối đáng sợ.

Do đó, Huyền Thiên phải nỗ lực tu luyện.

Tu luyện! Tu luyện! Tu luyện!... Hắn đã đáp ứng Kiếm Si, muốn phi thăng thành Thần, muốn vì Kiếm chi Thần Vương báo thù, muốn tìm được chín cỗ Thánh Đỉnh!

Điều này không chỉ là một lời hứa hẹn, cũng là tín niệm của bản thân Huyền Thiên.

Cổ tín niệm này không thể ngăn trở, cho dù là Thần, cho dù là Thần Vương cũng không thể ngăn trở.

Thần trên bầu trời muốn ngăn trở, hắn liền muốn lấy kiếm trong tay, nghịch đấu Thương Khung! Nghịch trảm chư thần!

Hiện tại hắn còn cách Thần quá xa xôi, cho dù là Thần Tử đều để Huyền Thiên cảm thụ được áp lực trầm trọng không gì sánh được.

Cùng Thần chiến đấu! Cùng Thần Tử đấu! Huyền Thiên không có bất cứ chỗ dựa nào!

Phàm giới sinh linh, ai có thể sánh với Thần linh?

Do đó, Huyền Thiên chỉ có thể dựa vào chính mình!

Chỉ có không ngừng vươn lên, chỉ có tu luyện khắc khổ, mới có thể đề thăng tu vi nhanh chóng, đem thực lực của chính mình càng ngày càng cường đại.

Một cây Vương Linh Thảo, Hỗn Độn Thánh Đỉnh có thể luyện chế ra hai viên Thành Vương Đan, mà Vương Linh Thảo của Huyền Thiên chừng mấy nghìn cây. Đồng thời đều là Thượng phẩm Vương Linh Thảo đã ngoài sáu trăm năm.

Huyền Thiên xuất ra ba nghìn viên Thượng phẩm Thành Vương Đan, ba trăm viên Siêu phẩm Vương Linh đan, bồi dưỡng Vương giả trong tương lai cho Kiếm Tông. Thế nhưng, trên người hắn lại vẫn còn có đại lượng Vương Linh đan.

Vương Linh đan là đan dược tu luyện tốt nhất của Vương giả, dùng một viên, cũng đủ tu luyện hơn ba tháng. So với hấp thu linh thạch tu luyện cũng đều muốn nhanh hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status