Kiếm nghịch thương khung

Chương 1530: Cánh cửa không gian (1)


Trực tiếp sử dụng Không Gian Áo Nghĩa, đã có thể trói buộc hư không, nếu một vị Chuẩn Đế truy sát Huyền Thiên, Huyền Thiên hi vọng chạy thoát được liền rất xa vời.

Huyền Thiên cũng nhìn thanh y lão giả này, nói:

- Ngươi là Hoàng Phủ Lưu Xiển?

Thanh y lão giả hư không giẫm chận tại chỗ, mỗi một bước xuống dưới, thanh âm đều dường như gõ trống, hư không chấn động, nói:

- Tiểu hài tử thực không lễ phép, lão phu không biết cao hơn ngươi bao nhiêu bối phận. Tên của ngươi là ngươi có thể tùy tiện gọi được sao? Nghe nói bởi vì ngươi, Nhân Tộc đánh bại Ma tộc, ngươi hiện tại đã là Nhân Tộc anh hùng, ha hả....ngươi đem hai cỗ Thánh Đỉnh giao ra đây đi, ta tha cho ngươi vị Nhân Tộc anh hùng này một mạng.

Quả thật là Hoàng Phủ Lưu Xiển!

Cái gì bế sinh tử huyền quan, đều là lời nói rắm chó gạt người mà thôi.

Toàn bộ Chuẩn Đế đang cùng với Ma tộc đại chiến, liều mạng đánh sống đánh chết, mà Hoàng Phủ Lưu Xiển lại co đầu rút cổ ở phía sau, đến tính toán anh hùng giúp Nhân Tộc đánh bại Ma tộc.

- Tiểu nhân! Vô liêm sỉ, đồ rác rưởi cặn bã!

Đám người Yến Cô Thành trong lòng đã sớm đem Hoàng Phủ Lưu Xiển chửi bới cả trăm lần rồi.

Xác định thân phận của thanh y lão giả, trong mắt Huyền Thiên cũng hiện lên rất nhiều vẻ khinh bỉ.

- Nếu là đám tiền bối Phong Vân Long Thành, Phong Vân Diệt Ma, Chiến Hồng Cương, Lục Kính Tùng, Vệ Dịch Đức, ta gặp được tự nhiên lấy lễ tương đãi, mà ngươi sao? Hoàng Phủ Lưu Xiển, ngươi chỉ bất quá là tiện nhân mà thôi! Gọi tên của ngươi bất quá là cất nhắc ngươi, bằng không hẳn là gọi ngươi Hoàng Phủ tiện nhân càng thêm chuẩn xác hơn!

Huyền Thiên nhìn chằm chằm vào hai mắt của Hoàng Phủ Lưu Xiển, thần sắc không hề sợ hãi, lạnh lùng nói ra.

Đám người Yến Cô Thành, trong lòng đều là mạnh mẽ nhảy lên một cái!

Tuy rằng bọn họ cũng cho rằng Hoàng Phủ Lưu Xiển là tiểu nhân, là đồ rác rưởi, là cặn bã, là tiện nhân, thế nhưng, lại chỉ có thể chửi bới ở trong lòng, nào dắm nói thẳng ra được?

Huống hồ, đây vẫn là ngay ở trước mặt của Hoàng Phủ Lưu Xiển nói ra.

Điều này....!

Điều này hoàn toàn là đi tìm chết đi!

Trong lòng Huyền Thiên lại có tính toán khác.

Ở trước mặt Hoàng Phủ Lưu Xiển, hi vọng đào tẩu hầu như bằng không. Muốn Huyền Thiên đem hai cổ Thánh Đỉnh giao cho Hoàng Phủ Lưu Xiển, hi vọng cũng bằng không.

Đây là cục diện khó giải, từ khi Hoàng Phủ Lưu Xiển xuất hiện, thẳng thắn mà nói muốn hai cổ Thánh Đỉnh của Huyền Thiên, cũng đã chú định sẽ đối lập.

Ở dưới cục diện này, nếu muốn cầu sinh, trừ phi có người cứu giúp, vả lại, hắn không giao ra Thánh Đỉnh, Hoàng Phủ Lưu Xiển sẽ không bỏ qua cho hắn.

Vậy thì Huyền Thiên còn cùng Hoàng Phủ Lưu Xiển khách khí cái gì?

Huyền Thiên có khách khí đi nữa, cho dù quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, ra vẻ đáng thương, Hoàng Phủ Lưu Xiển vẫn là muốn đoạt Thánh Đỉnh của hắn, điều này căn bản không được thương lượng.

Đã như vậy, Huyền Thiên thẳng thắn buông bỏ suy nghĩ, trong lòng suy nghĩ cái gì, ngoài miệng liền nói ra cái đó, không hề cố kỵ.

Thư sướng! Thực sự là thư sướng a! Ý niệm trong đầu Huyền Thiên cực độ thư sướng. Ở dưới loại trạng thái này, Huyền Thiên cả người lẫn linh hồn, nguyên thần tựa như thăng hoa, các loại áo nghĩa chi lực huyền diệu, tựa hồ đều có cảm ứng.

Vốn dĩ, lúc này đây độ kiếp, Huyền Thiên chạy ngược chạy xuôi, từ Trung Châu chạy đến Ma giới, lại từ Ma giới chạy đến Trung Châu, còn học tập Bất Diệt Kim Thân tầng thứ bốn, không giống như dĩ vãng, chủ yếu ở trong lôi kiếp tham ngộ Lôi Chi Áo Nghĩa. Do đó, Lôi Chi Áo Nghĩa còn không có lĩnh ngộ đến ngũ giai đỉnh phong.

Thế nhưng, ngay trong nháy mắt vừa rồi, hắn đối với Lôi Chi Áo Nghĩa lĩnh ngộ lại đột nhiên thăng hoa, đạt được ngũ giai đỉnh phong, hắn cảm ứng được Lôi Chi Thánh Đỉnh, hầu như cùng hắn hòa hợp nhất thể.

Hỗn Độn Thánh Đỉnh cũng là như vậy, sau khi thành Hoàng, trong Hỗn Độn Thánh Đỉnh hiện ra thêm rất nhiều không gian ảo diệu, Huyền Thiên còn chưa kịp đi tìm hiểu, thế nhưng trong nháy mắt vừa rồi, Huyền Thiên và Hỗn Độn Thánh Đỉnh hầu như hòa hợp nhất thể, trong nháy mắt liền lĩnh ngộ được những Không Gian Áo Nghĩa kia.

Trong lòng Huyền Thiên xuất hiện một tòa môn hộ, là một tòa cánh cửa không gian, Huyền Thiên có thể rõ ràng cảm ứng được, tòa cánh cửa không gian này, ngay cả hướng tới địa phương xa xôi, chỉ cần hắn nguyện ý, trong nháy mắt hắn có thể thông qua cánh cửa không gian, xuyên toa hư không, trói buộc không gian gì đó cũng đều không trói buộc được hắn.

Hắn không biết thông qua cánh cửa không gian, cụ thể có thể xuyên toa hư không bao xa, nhưng cự ly tuyệt đối là trình độ mà thuấn di của Huyền Thiên tuyệt đối không thể đạt được. Đồng thời, so với cự ly thuấn di muốn xa hơn nhiều lắm, có khả năng hơn gấp trăm lần, gấp nghìn lần.

- Nguyên lai vứt bỏ một ít cố kỵ, dưới tình huống tâm niệm cực độ thư sướng, dĩ nhiên có thể cùng với Thánh Đỉnh dung hợp hoàn mỹ, lĩnh ngộ được lực lượng huyền ảo càng thêm sâu sắc.

- Xem ra, người mang Thánh Đỉnh, tâm có điều cố kỵ, vẫn giầu đầu thụt đuôi, muốn thu được toàn bộ lực lượng của Thánh Đỉnh rất khó khăn. Mà tâm không cố kỵ, thuận tâm mà làm, thản nhiên đối mắt, mới là thu được toàn bộ lực lượng then chốt của Thánh Đỉnh.

- Cũng đúng, Thánh Đỉnh là loại bảo vật tuyệt thế cỡ nào? Đó chính là vật báu vô giá Thần giới chí tôn đều phải vì nó mà liều mạng. Loại bảo vật này khẳng định có linh tính, đồng thời, là so với Thần giới chí tôn cũng đều tồn tại cường đại hơn, khẳng định sẽ không giấu đầu thụt đuôi, nếu như chủ nhân thu được Thánh Đỉnh trong lòng sợ hãi rụt rè, khẳng định cùng với linh tính của Thánh Đỉnh không hợp, mà tâm không cố kỵ, thuận tâm mà làm, tự nhiên sẽ cùng linh tính của Thánh Đỉnh tương hợp, cùng với Thánh Đỉnh hoàn mỹ dung hợp làm một, có thể thu được lực lượng huyền ảo càng thêm sâu sắc.

Trong lòng Huyền Thiên ý niệm xoay chuyển tựa như điện quang hỏa thạch, đối với trong nháy mắt thăng hoa vừa ồi, tương đương với vài tháng tìm hiểu của hắn, có một chút hiểu ra.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, trong lòng Huyền Thiên đang suy nghĩ, chính là mấy ý niệm trong đầu thoáng hiện, bất quá thời gian một hai lần hô hấp.

Huyền Thiên hướng phía đám người Yến Cô Thành hồn niệm truyền âm nói:

- Yến bá bá, gọi tất cả mọi người đừng phản kháng, ta đem các ngươi thu vào trong không gian Thánh Đỉnh, ta có biện pháp từ dưới tay tiện nhân này chạy thoát đi.

Hoàng Phủ Lưu Xiển tiếp tục hư không giẫm chận tại chỗ mà đến, sắc mặt hắn nhất thời hóa thành xanh đen, nói:

- Huyền Thiên, đừng tưởng rằng ngươi là anh hùng Nhân Tộc, lão phu cũng không dám giết ngươi, lão phu giận dữ, sát niệm vừa hiện lên, ngươi sẽ đổ máu ba thước, lão phu muốn giết liền giết. Trung Châu đại địa, ai dám xuất đầu vì ngươi?

Huyền Thiên biết được Hoàng Phủ Lưu Xiển không phải đang nói giỡn, hắn làm Chuẩn Đế, tự nhiên sát phạt quả đoán, cho dù cường giả Nhân Tộc có oán niệm, vậy thì cũng không dám nói thêm cái gì.

Ai dám chọc giận một vị Chuẩn Đế?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status