Kiếm nghịch thương khung

Chương 220: Hốt gọn một mẻ (3)


Một kiếm Phá Phong Thức không có uy lực lớn như kiếm kỹ Huyền giai nhưng là do bản thân Huyền Thiên thể ngộ ra, nếu nói về sự tinh diệu thì kiếm kỹ Huyền giai có khi không bằng.

Phá Phong Thức chỉ là thức mở đầu trong Truy Phong Cửu Kiếm. Nhưng Huyền Thiên cũng chỉ bằng một kiếm này đã đánh bại rất nhiều đối thủ có tu vi cao hơn hắn.

Thậm chí trong trận đấu xếp hạng đệ tử ngoại môn ở Thiên Kiếm Tông, Huyên Thiên chỉ dùng vỏ kiếm xuất ra một chiêu Phá Phong Thức đã có thể đánh bại Phiền Hồng có tu vi cao hơn hắn hai cảnh giới. Điều này đủ để chứng minh Phá Phong Thức tinh diệu đến mức nào.

Giờ phút này, Huyền Thiên chỉ cách Đặng Thiên Quân có vài thước, không cần kiếm chiêu phải có bao nhiêu uy lực, chỉ bằng Trọng Nhạc Kiếm là bảo kiếm Huyền giai trung đẳng là có thể đơn giản phá vỡ chân khí hộ thể của võ giả Tiên Thiên trung kỳ. Hơn nữa Trọng Nhạc Kiếm lại được Huyền Thiên gia trì Tiên Thiên Chân Khí, chỉ cần bị đâm trúng sẽ mất mạng ngay lập tức.

Tuy Phá Phong Thức so với Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp chậm hơn một ít, nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi. Tốc độ xuất chiêu của Huyền Thiên vẫn nhanh như thiểm điện, Đặng Thiên Quân căn bản không có thời gian suy nghĩ, bảo kiếm trong tay hắn quét ngang trực tiếp đâm vào đầu Huyền Thiên.

Mặc dù biết không thể ngăn trở được lâu, nhưng Đặng Thiên Quân cũng không có ngu ngốc, không có đi tìm vận may, mà áp dụng đấu pháp đồng quy vu tận, bức Huyền Thiên lui về phía sau. Như vậy, nguy cơ mới có thể hóa giải.

Chỉ là Đặng Thiên Quân đánh giá quá thấp tốc độ xuất chiêu của Huyền Thiên. Kiếm chiêu của hắn vừa ra, cổ họng đã mát lạnh, Trọng Nhạc Kiếm đã đâm xuyên cổ họng hắn.

Ánh mắt của Đặng Thiên Quân trong nháy mắt mất đi sinh cơ, lập tức mất mạng. Nhưng vẫn trừng trừng mở lớn, lộ vẻ không thể tin.

Đặng Thiên Quân vừa chết, kiếm quang của hắn cũng tan biến, bảo kiếm mất đi Tiên Thiên Chân Khí gia trì giống như mất đi ngọn nguồn động lực, lực công kích giảm mạnh. Hai ngón tay trái Huyền Thiên duỗi ra kẹp lấy mũi kiếm, Tiên Thiên Chân Khí chấn động, bảo kiếm trong tay Đặng Thiên Quân rơi vào tay Huyền Thiên.

Rút Trọng Nhạc Kiếm về, máu tươi từ trong cổ họng Đặng Thiên Quân xì ra, thi thể ngã xuống.

Huyền Thiên cắm thanh bảo kiếm vừa đoạt được xuống đất, tay phải cầm Trọng Nhạc Kiếm, mũi kiếm chúi xuống đất, một dòng máu tươi dọc theo thân kiếm chảy xuống đất.

Đánh chết Đặng Thiên Quân, Huyền Thiên chỉ tốn hai lần hô hấp, Đặng Vạn Xuyên tức tốc chạy đến cũng chỉ được không đến ba trăm mét. Khoảng cách giữa hắn và Huyền Thiên vẫn còn gần hai dặm.

Hai dặm, ước chừng hai ngàn mét, ước chừng hai ngàn bước.

Nếu là cao thủ Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong cũng không cách nào ngoài hai dặm viện thủ.

- Tiểu súc sinh, ngươi dám...!

Thấy Đặng Thiên Quân bị Huyền Thiên dùng một kiếm đâm xuyên yết hầu, Đặng Vạn Xuyên gầm lên giận giữ.

Máu tươi rời đầy đất, Huyền Thiên đứng bên cạnh thi thể Đặng Thiên Quân lạnh lùng nhìn thân ảnh Đặng Vạn Xuyên chạy rất nhanh lại gần. Tiên Thiên Chân Khí tụ lại ở cổ họng, Huyền Thiên lớn tiếng nói:

- Lão giả, mười người bọn ngươi thì đã có chín người chết dưới kiếm của ta. Hiện tại chỉ còn lại một mình ngươi, nhanh chạy đến đây nhận cái chết.

- Cái gì? Đã chết hết?

Đặng Vạn Xuyên nghe vậy, trong lòng bi phẫn. Trong chín người này có ba võ giả Tiên Thiên tứ trọng là khách khanh của gia tộc. Sáu người còn lại đều là tinh anh của Đặng gia. Nhất là Đặng Thiên Quân, Đặng Thiên Phong, Đặng Thiên Quốc. Ba người này càng là những nhân vật nổi bật trong đám đệ tử đời thứ hai. Ngày sau có hi vọng tiến vào cảnh giới Tiên Thiên lục trọng, trở thành trụ cột của gia tộc.

Vốn tưởng rằng mười người tiến vào Âm Phong sơn mạch đuổi giết một tên tiểu bối Tiên Thiên nhất trọng sẽ dễ dàng như trở bàn tay?

Kết quả như thế này thực sự đến cả hắn cũng không cách nào tưởng tượng được. Thành viên Đặng gia, ngoại trừ Đặng Vạn Xuyên còn sống thì toàn quân đã bị diệt, điều này khiến cho Đặng Vạn Xuyên phẫn nộ không nói nên lời.

Đặng Vạn Xuyên có tu vi cao thâm, thực lực cường đại. Cho dù Huyền Thiên đã giết chết chín ngươi nhưng hắn cũng không sợ Huyền Thiên mà nhanh chóng chạy đến, cả giận nói:

- Tiểu súc sinh, ngươi vậy mà có thể giết chết hết bọn hắn. Ngươi đáng chết! Đáng chết...lão phu tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi.

Huyền Thiên cười lạnh một tiếng, nói:

- Ta đáng chết? Ha ha, ha ha...lão thất phu ngươi nên biết trời tạo nghiệp còn có thể sống. Nhưng tự gây nghiệt thì không thể sống. Đặng gia ngươi lớn mật dám đuổi giết đệ tử nội môn Thiên Kiếm Tông, thật sự là cả gan làm loạn, tội đáng chết. Đặng Phi sai sử gia tộc, giết hại đồng môn, phạm vào tử tội bổn tông. Đặng Vạn Xuyên không chỉ có ngươi phải chết mà đợi đến khi ta phản hồi tông môn Đặng gia các ngươi, ngay cả Đặng Phi cũng phải chết. Đặng gia ngươi sau này sẽ bị xóa tên khỏi Thần Đao vương triều.

Thân thể Đặng Vạn Xuyên chấn động mãnh liệt, hắn dừng trước mặt Huyền Thiên hai trăm mét, trong mắt tràn đầy kinh hãi, lạnh giọng nói:

- Ngươi cũng biết? Những người này cũng biết?

Huyền Thiên quát lạnh một tiếng:

- Ta cùng với Đặng Phi không thù không oán. Nhưng hắn vẫn luôn làm tay sai cho Sở Phong, muốn đưa ta vào chỗ chết. Đặng gia các ngươi không chỉ gây bất lợi cho gia tộc ta, mà còn truy sát ta trong Âm Phong sơn mạch, hoàn toàn là muốn chết, không nên trách người khác. Đặng Vạn Xuyện, không cần phải giấu đầu hở đuôi, cũng nên để lộ ra chân diện mục của mình đi thôi. Ta sẽ cho ngươi chết một cách minh bạch.

- Ha ha...ha ha ha...ha ha ha...Cuồng vọng!

Đặng Vạn Xuyện giận quá mà cười, giống như bản thân hắn bị đả kích quá lớn, bộ dáng có vẻ điên cuồng giật cái khăn che mặt xuống, giọng nói tràn ngập sát ý nói:

- Tiểu súc sinh, ngươi đã biết rõ như vậy, lão phu quyết không thể để ngươi sống lâu thêm nữa. Tu vi của ngươi vậy mà đã đột phá lên Tiên Thiên tam trọng? Xem ra thực lực của ngươi cũng tăng trưởng không ít. Nhưng lão phu muốn ngươi chết, ngươi không thể sống. Dù đồng quy vu tận, lão phu cũng muốn ngươi chết.

Đặng Vạn Xuyên cầm bảo kiếm Huyền giai trung phẩm trong tay, chỉ về phía Huyền Thiên, sát ý ngập trời gắt từng chữ:

- Ta nói ngươi chết thì ngươi phải chết.

Huyền Thiên khinh thường nói:

- Lão già kia. Lời tạm biệt nói rất được. Rất nhiều người muốn giết ta, nhưng cuối cùng, ta vẫn sống tốt, mà bọn hắn lại là người chết.

Đặng Vạn Xuyên tràn đầy tự tin, cười ha ha nói:

- Tiểu bối vô tri. Cho dù may mắn sống qua mấy lần, nhưng cuối cùng cũng sẽ chết. Lão phu sẽ cho ngươi kiến thức cái gì mới là thủ đoạn sát nhân.

- Bớt sàm ngôn đi. Lão thất phu, để đầu chó của ngươi lại.

Huyền Thiên quát lạnh một tiếng, sải bước tiến về phía trước. Thân thể Huyền Thiên như một mũi tên bắn về phía Đặng Vạn Xuyện.

Đồng thời khí thế bành trướng, bộc phát, nhiệt độ bốn phía xung quanh trong nháy mắt tăng lên rất nhanh. Một kiếm đâm ra Tiên Tiên Chân Hỏa ngưng tụ thành hỏa diễm đâm thẳng tới lồng ngực Đặng Vạn Xuyện.

Liệt Hỏa Phần Thiên Kiếm - Phần Thiên Nhất Kiếm.

Khí thế bá đạo, sinh ra từng trận sóng chân không nhanh chóng sinh ra một tầng hư hỏa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status