Kiếm nghịch thương khung

Chương 260: Thanh danh lan xa


Sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, nhưng tinh thần lại toả sáng, hai mắt sáng ngời hữu thần, ống sáo màu đỏ như máu dời đến bên miệng, một khúc sao âm trầm đột nhiên vang lên

Một cổ lực lượng vô hình theo tiếng sao đột nhiên xuất hiện, lực lượng của kiếm ý nhị giai vậy mà lập tức bị hòa tan rất nhiều, ngay cả cường độ của kiếm ý nhất giai so ra cũng kém.

Huyền Thiên trong lòng cảm giác như một ngọn núi cự đại áp xuống, trấn áp lấy tinh thần ý niệm của hắn, khó có thể hành động, chính là vì tinh thần ý niệm bị quản chế nên khiến cường độ kiếm ý của Huyền Thiên bị suy yếu rất lớn

Lăng Lạc Phong đưa ống sáo đến bên miệng, tiếng sao vẫn mang lên bên tai Huyền Thiên như trước, hắn cười cười ha ha nói:

- Trần Hồn Thần Khúc chính là vô thượng huyền pháp của Ngự Thú Môn, Trấn Hồn Khúc vang lên vĩnh viễn không dừng lại, ta tuy rằng vẫn không cách nào thổi được nhưng ta dùng tinh khí tâm huyết làm dẫn, tiêu hao mấy chục năm mệnh nguyên cưỡng ép thổi lên để đánh một trận này. Huyền Thiên, kiếm ý của ngươi không có tác dụng với ta, đợi đến khi Trấn Hồn Khúc tiến vào mi tâm, hoàn toàn trấn áp tinh thần ý niệm, khiến tinh thần ý niệm của ngươi không cách nào nhúc nhích, ý niệm bất động, thân thể đã mất đi chỉ huy, không thể động, xem ngươi làm thể nào làm đối thủ của ta nữa ha ha. . .

Trấn Hồn Khúc chỉ có Huyền Thiên nghe được, người ở bốn phía lôi đài đều không nghe được gì, nhưng thấy Lăng Lạc Phong nói lợi hại như thế, võ giả Lăng Vân Tông đều lộ vẻ vui mừng, thần sắc lập tức thư sướng

Lăng Dật Trần sắc mặt hơi có vẻ nặng nề, tuy rằng hắn tin tưởng thực lực Huyền thiên, nhưng trấn áp đối với tinh thần ý niệm không có quan hệ gì đến thực lực cả. Người không còn sự khống chế của tinh thần ý niệm, thực lực có cường thịnh trở lại cũng không thể phát huy, sẽ biến thành một tên ngu ngốc.

Chương Nhất Đao và Thiết Khôn Đồ cùng kêu lên thở dài:

- Lăng Lạc Phong có Đại Khí Vận, đạt được truyền thừa của Thượng Cổ Ngự Thú Môn, với tư cách từng là đệ tử đệ nhất Lăng Vân Tông, thủ đoạn che dấu quả nhiên không phải chuyện đùa.

Qua bốn lượt hô hấp, thấy Huyền Thiên động cũng không động, Lăng Lạc Phong thầm nghĩ:

- Lấy lực lượng khủng bố của Trần Hồn Thần Khúc, tinh thần ý niệm Hoàng Thiên có lẽ đã bị trấn áp, hừ, không có tinh thần ý niệm khống chế thân thể, ngươi chỉ là một tên ngu ngốc, xem lão tử hành hạ ngươi đến chết thế nào.

Nghĩ lại, Lăng Lạc Phong lại cầm ống sáo lên thổi, ánh mắt ảm đạm của yêu thú tam cấp bá chủ Cương Giáp Yêu Ngưu trong chốc lát lộ hung quang, nhìn Huyền Thiên, điên cuồng xông đến.

Song giác Cương Giáp Yêu Ngưu có thể so với Bảo Khí Huyền cấp trung phẩm, ở trong hư không hoạch xuất ra hai đạo hào quang phá không, khí kình cường đại từ trong cơ thể Cương Giáp Yêu Ngưu tuôn bắn ra về phía trước, ở trước song giác ngưng tụ thành một đôi hư ảnh ngưu giác có thể so với kiếm quang.

Khóe miệng Lăng Lạc Phong nhếch lên, lộ ra một tia mỉm cười tàn nhẫn:

- Hoàng Thiên bị Cương Giáp Yêu Ngưu nghiền thành mảnh vỡ.

Bất quá, bờ môi Lăng Lạc Phong vừa mới nhếch lên lại đột nhiên trầm xuống, ánh mắt lập tức hóa thành khiếp sợ

Chỉ thấy thân ảnh Huyền Thiên bỗng lóe lên, một đạo hỏa diễm kiếm quang sáng chói mắt trong chốc lát nổ bắn ra.

Tốc độ Cương Giáp Yêu Ngưu vọt tới mặc dù nhanh, nhưng chỉ xông thẳng một đường, Huyền Thiên lấy tịnh chế động, né tránh công kích của Cương Giáp Yêu Ngưu thập phần dễ dàng

Hơn nữa, đồng thời né tránh cũng phản kích một kiếm, Trọng Nhạc Kiếm từ dưới lên trên, bổ ngược về phía cổ Cương Giáp Yêu Ngưu.

Sắc mặt Lăng Lạc Phong lập tức hoảng sợ, ánh mắt không thể tin: làm sao có thể? Trấn Hồn Thần Khúc là vô thượng huyền pháp của Ngự Thú Môn, tuy rằng uy lực ta thổi chỉ là nhỏ nhất, nhưng dù là cao thủ Tiên Thiên cảnh hậu kỳ cũng phải bị trấn áp, không cách nào xoay người, không cách nào nhúc nhích, thân thể của hắn làm sao có thể động? Chẳng lẽ Trấn Hồn Thần Khúc không trấn áp tinh thần ý niệm của hắn sao?

Trấn Hồn Khúc quả thật lợi hại, Huyền Thiên nghe xong cũng cảm giác trong lúc vô hình có một cổ lực lượng áp chế hắn, đầu trong nháy mắt liền hôn mê, suy nghĩ khó khăn hơn bình thường gấp trăm lần, giống như bị một ngọn núi vô hình đè lấy vậy.

Nhưng tinh thần ý niệm của Huyền Thiên thập phần cường đại, hơn xa thường nhân, tuy rằng cảm giác được áp lực đại nhưng hắn vẫn có thể thừa nhận được.

Trấn Hồn Khúc muốn đi vào trong mi tâm, nơi đó là nơi tinh thần ý niệm ký thác, chỉ có trấn áp tinh thần ý niệm ở trong mi tâm mới có thể triệt để trấn áp tinh thần ý niệm, ngay cả nửa điểm suy nghĩ cũng khó khăn

Bất quá, Trấn Hồn Khúc vừa tiến vào mi tâm, bạch ngọc tiểu kiếm trong mi tâm Huyền Thiên liền lóe lên hào quang, trong chốc lát lực lượng cường đại chémTrấn Hồn Khúc không còn chút bóng dáng.

Huyền Thiên không chỉ không có bị Trấn Hồn Khúc hoàn toàn trấn trụ, ngược lại trong nháy mắt tất cả áp lực toàn bộ đều mất tích, cả người sảng khoái tinh thần.

Hắn liền dứt khoát tương kế tựu kế, vẫn không nhúc nhích, Lăng Lạc Phong khống chế Cương Giáp Yêu Ngưu vọt thẳng tới, Huyền Thiên lập tức tránh né, bắt lấy cơ hội này, một kiếm đánh thẳng vào chỗ hiểm dưới cổ Cương Giáp Yêu Ngưu.

Cương Giáp Yêu Ngưu lực phòng ngự thập phần cường đại, nhưng tương đối mà nói, ở phần dưới cổ, phần bụng lực phòng ngự yếu hơn phần lưng nhiều lắm.

Trọng Nhạc kiếm trảm tới dưới cổ Cương Giáp Yêu Ngưc, sức lực khủng bố của Huyền Thiên bộc phát, một kích toàn lực, Trọng Nhạc Kiếm lại là Bảo Khí Huyền giai trung phẩm, vô cùng sắc bén, thoáng một phát liền bổ vào cổ Cương Giáp Yêu Ngưu.

Thân thể Cương Giáp Yêu Ngưu rất nhanh liền đâm tới bên cạnh Huyền Thiên.

Chỗ cổ nó xuất hiện một đạo kiếm ngấn thật lớn, sâu nửa mét, máu tươi điên cuồng bắn ra, vừa mới xông đến bên bờ lôi đài liền phốc ngã xuống đất, cả người đều đang co quắp, hiển nhiên là không sống nổi nữa.

Không có Cương Giáp Yêu Ngưu, Lăng Lạc Phong liền giống như một con rùa đen không còn mai, đối với Huyền Thiên mà nói, muốn chém giết muốn róc thịt chỉ là chuyện đơn giản.

Phong Hỏa Liên Thiên - - 

Thế công của Huyền Thiên không có nửa điểm dừng lại, trong chốc lát kiếm chiêu biến đổi, hỏa diễm kiếm quang cực lớn tán loạn, hóa thành hỏa kiếm đầy trời chém thẳng về phía Lăng Lạc Phong

Chúng võ giả Lăng Vân Tông sắc mặt vừa mới chuyển biến tốt đẹp trong chốc lát biến đổi, trướng lên như màu gan heo.

Bốn phương tám hướng đều bị kiếm chiêu của Huyền Thiên bao phủ, Lăng Lạc Phong tránh cũng không thể tránh, khí kình cường đại từ trong cơ thể hắn bộc phát ra, hào quang lóng lánh lóe lên, đúng là một đạo kiếm quang, một thanh Bảo Khí Huyền giai hiện ra trong tay hắn.

Lăng Lạc Phong tu cũng là kiếm đạo

Kiếm quang như mạc, Lăng Lạc Phong vung vẩy bảo kiếm Huyền giai phòng thủ bốn phương tám hướng cực kỳ chặt chẽ.

Bất quá, ở trước mặt công kích của Huyền Thiên, phòng ngự của Lăng Lạc Phong hoàn toàn không chịu nổi một kích

Đinh Đinh Đang keng, liền nghe một hồi tiếng kêu thảm thiết vang lên, Bảo Khí Huyền giai trong tay Lăng Lạc Phong xa xa bay ra, hỏa diễm kiếm quang một đạo lại một đạo bổ trúng thân thể hắn.

Lăng Lạc Phong là võ giả Tiên Thiên cảnh trung kỳ, vô luận thể chất hay cường độ Tiên Thiên chân khí đều mạnh hơn bọn người Lý Duyên Phi nhiều, hỏa diễm kiếm quang nho nhỏ kia chỉ cắt vỡ da của hắn thịt, cũng không suy giảm tới gân cốt.

Nhưng hỏa diễm kiếm quang đầy trời đánh xuống thật sự nhiều lắm, máu tươi từ trong vết thương chảy xiết mà ra, trong nháy mắt, Lăng Lạc Phong liền biến thành một huyết nhân.

Sau kiếm quang còn có công kích sắc bén, là thân Trọng Nhạc Kiếm.

Trong nháy mắt, kiếm sáng lóng lánh, Trọng Nhạc Kiếm bổ ra hơn mười kiếm

Lăng Lạc Phong có thể kháng trụ công kích kiếm quang do Huyền Thiên phát ra, nhưng ở trước mặt Bảo Khí Huyền giai trung đẳng Trọng Nhạc Kiếm, thân thể lại yếu ớt như đậu hủ, trong chốc lát bị Trọng Nhạc Kiếm chém thành mảnh vỡ.

Lăng Lạc Phong bị mất mạng, sinh tử quyết đấu đã đến thời khắc cuối.

Bốn vị đệ tử Lăng Vân Tông, ba người Lăng Lạc Phong, Lý Duyên Phi, Thái Tĩnh Nam đều bị mũi kiếm phân thây, chỉ còn lại Diêm Quan Tây tạm thời còn mạng.

Nhưng cũng trọng thương sắp chết.

Trận sinh tử quyết đấu này Huyền Thiên lấy một địch bốn, đối mặt với bốn vị đệ tử Lăng Vân Tông, một người trong đó là đệ tử hạch tâm, còn có một người, là đệ tử đệ nhất nội môn, hai người còn lại cũng là võ giả Tiên Thiên cảnh tam trọng, trong hàng đệ tử nội môn cũng thuộc hàng nổi tiếng.

Mọi người Lăng Vân Tông bắt đầu tràn đầy tự tin, vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, trận quyết đấu sinh tử này dĩ nhiên lại có kết quả như thế.

Dễ như trở bàn tay, chỉ có thành ngữ này mới có thể hình dung cuộc chiến vừa rồi.

Kiếm của Huyền Thiên vừa nặng, vừa nhanh, lại vô cùng sắc bén, còn có kiếm ý phụ trợ, cơ hồ không có nhược điểm, đối thủ thực lực yếu hơn, kém hơn hắn về căn bản đều bị đánh bại dễ như trở bàn tay.

Mỗi võ giả Lăng Vân Tông sắc mặt đều âm trầm, phiền muộn tới cực điểm.

Trận quyết chiến sinh tử này, bốn đại tông môn đều có người nhìn xem, rất nhanh, trận chiến này sẽ truyền khắp Thần Đao Môn, Thiên Kiếm Tông, Bá Quyền Phái, về phần Lăng Vân Tông, là địa điểm phát sinh chiến đấu thì càng không phải nói nữa.

Trận chiến này truyền ra, Lăng Vân Tông thế tất trở thành đối tượng bị ba tông môn khác cười nhạo.

Thậm chí không bao lâu nữa tin tức còn có thể từ bốn đại tông môn, truyền ra khắp toàn bộ giang hồ trong Thần Đao vương triều, đệ tử Hoàng Thiên của Thiên Kiếm Tông tồi khô tiếp hủ đánh bại bốn vị đệ tử Lăng Vân Tông sẽ khiến uy danh Thiên Kiếm Tông đại chấn, mà Lăng Vân Tông lại trở thành trò cười.

- Ha ha ha ha... !

Lăng Dật Trần cười ha hả, so sánh với sự phiền muộn của người Lăng Vân Tông thì hắn hoàn toàn trái lại, tâm tình thập phần khoan khoái dễ chịu, nói:

- Xích Đông Đình, ngươi so ra kém ta, đệ tử hậu bối Lăng Vân Tông so ra càng kém đệ tử hậu bối của Thiên Kiếm Tông, lấy một địch bốn, đệ tử hạch tâm, đệ tử nội môn Lăng Vân Tông các ngươi chỉ có chút thực lực ấy thôi sao? Ha ha... !

Huyền Thiên giết Lăng Lạc Phong, quay người từng bước đi về phía Diêm Quan Tây.

Máu tươi của Lăng Lạc Phong nhiễm lên trên Trọng Nhạc Kiếm.

Trọng Nhạc Kiếm buông xuống, chỉ xéo mặt đất, thân kiếm bóng loáng máu tươi không cách nào bám vào, hội tụ thành cùng một chỗ, hình thành một chuỗi huyết châu, trượt lên mũi kiếm, lại tích tích chảy xuống mặt đất.

Trong mắt Huyền Thiên sát cơ không chút nào che dấu, nhìn Diêm Quan Tây nằm trên mặt đất, đã không hề có lực hoàn thủ .

Diêm Quan Tây nhìn Huyền Thiên đi tới, trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.

Sinh tử quyết đấu đã đến nước này, tông môn đã không cách nào nhúng tay, tánh mạng của Diêm Quan Tây đều nằm trong lòng bàn tay Huyền Thiên hắn.

- Đừng giết ta. . . Hoàng Thiên, đừng giết ta. . . !

Diêm Quan Tây thanh âm yếu ớt, nói chuyện cũng khó khăn, nhưng lại đã dùng hết lực lượng, hắn liền hướng Huyền Thiên cầu xin tha thứ.

Huyền Thiên đi đến trước mặt Diêm Quan Tây, Trọng Nhạc Kiếm lóe lên vầng sáng chỉ vào hắn, nói:

- Ngươi cho ta một lý do không giết ngươi đi?

Trong mắt Diêm Quan Tây lóe ra hào quang hi vọng nói:

- Ba vị sư đệ sư muội của ngươi chúng ta không giết bọn hắn, ta biết rõ tung tích của bọn hắn, ngươi đừng…ra tay với ta, ta cho ngươi biết tung tích của bọn hắn.

Huyền Thiên nói:

- Tốt, chỉ cần ngươi nói ra, ta sẽ không động thủ với ngươi.

Diêm Quan Tây nói:

- Bọn hắn bị ba Hắc y nhân bắt đi rồi, ba Hắc y nhân kia trên đầu đều đeo áo choàng màu đen, toàn thân đều bao phủ trong bóng tối, ta tận mắt thấy họ bắt ba người kia đi!

Lại là Hắc y nhân?

Trong nội tâm Huyền Thiên hiện lên trạng phục bọn người Đặng Vạn Xuyên, tuy rằng võ giả Đặng gia cũng là Hắc y nhân, nhưng là mang khăn đen che mặt, cũng không phải mang áo choàng màu đen, chẳng lẽ còn thế lực nào không biết sao?

Nên không phải. . . Huyền Thiên trong nội tâm có một cổ dự cảm bất hảo.

Huyền Thiên nói:

- Bọn hắn đi hướng nào rồi?

Diêm Quan Tây lắc đầu nói:

- Ta không biết, sơn mạch Âm Phong, khắp nơi mênh mông, chúng ta không dám truy tung những Hắc y nhân kia, làm sao biết bọn hắn đi nơi nào?

Huyền Thiên thanh âm lạnh lẽo, nói:

- Sư đệ sư muội ta rơi vào trong tay các ngươi, các ngươi có từng tổn thương bọn hắn?

Diêm Quan Tây lập tức liền lắc đầu như trống bỏi nói:

- Không có, tuyệt không có, bốn đại tông môn đồng khí liên chi, dã ngoại gặp nhau, chúng ta sao có thể thương tổn bọn hắn?

Huyền Thiên khẽ hừ, thanh âm càng lạnh hơn:

- Ngươi vẫn vô sỉ như vậy, trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng?

Trong thanh âm, sát cơ đột nhiên hiện.

Diêm Quan Tây thanh âm run lên, nói:

- Chúng ta không thương tổn tánh mạng bọn hắn, chỉ trừng phạt nho nhỏ một chút, thật sự, thật mà... !

- Trừng phạt nhỏ?

Thanh âm Huyền Thiên như thanh âm tử vong vang lên từ Địa Ngục:

- Vậy ngươi đi cùng sư huynh đệ của ngươi đi thôi!

Diêm Quan Tây sắc mặt lập tức hóa thành hoảng sợ, cả kinh nói:

- Ngươi không phải nói không động thủ... !

Diêm Quan Tây một lời đã hết, Huyền Thiên một cước đạp xuống, đạp lên lồng ngực hắn, lực lượng khổng lồ lập tức diệt đi một tia sinh cơ cuối cùng của hắn.

Huyền Thiên cất Trọng Nhạc Kiếm vào vỏ, nhìn thi thể Diêm Quan Tây:

- Ta cũng không nói là không động cước mà!

Nói xong hắn đi về phía Lăng Dật Trần nói:

- Lăng sư tổ, đệ tử thắng, Phong sư đệ bọn hắn có thể vẫn còn trên nhân thế, cũng có thể kết cục còn thảm hơn chêt, nhưng phải tìm được bọn hắn!

Lăng Dật Trần nói:

- Thắng là tốt rồi, người đều có mệnh, sinh tử của bọn hắn, toàn bộ nhờ vận mệnh của bọn hắn thôi, ngươi đã vì bọn hắn báo thù, không nên tự trách nữa.

- Vâng, Lăng Sư tổ!

Huyền Thiên gật đầu nói, lời nói mặc dù như thế nhưng trong lòng luôn tiếc nuối, hắn loáng thoáng đoán được thân phận mấy Hắc y nhân kia, nhưng lại vô pháp xác định.

Chương Nhất Đao cười ha ha nói:

- Lăng Dật Trần, Thiên Kiếm Tông người quả nhiên xuất hiện một gã thiên tài cấp yêu nghiệt, tu vị mới Tiên Thiên cảnh tam trọng đã có chiến lực như thế, cho dù Kim Liệt của bổn tông lúc ở Tiên Thiên cảnh tam trọng vẫn có chỗ thua kém, xem ra, Thiên Kiếm Tông ngươi hai ba mươi năm sau sẽ có hi vọng lớn một lần nữa trở thành tông môn lục phẩm cường thịnh rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status