Kiếm tôn

Chương 2: Thất Thế


Đại trưởng lão cười lạnh:

- Diệp Huyền, quên nói cho người biết. Ngươi đã bị tước đoạt vị trí thế tử, từ giờ phút này, Diệp Lang mới là thế tử Diệp gia ta!

Diệp Huyền nhắm hai mắt lại:

- Ta bị tước vị trí thế tử?

Đại trưởng lão lạnh lùng:

- Đây là quyết định thống nhất của tất cả trưởng lão chúng ta.

Diệp Huyền cười gằn:

- Ta ở ngoài liều sống liều chết, các ngươi lại ở trong phế vị trí thế tử của ta?

Đại trưởng lão cười lạnh, chỉ Diệp Lang cách đó không xa:

- Ngươi biết hắn là ai không?

Không đợi Diệp Huyền trả lời, hắn lại nói:

- Diệp Lang là Thiên Tuyển Chi Nhân, là Thiên Tuyển Chi Nhân mới thức tỉnh.

Diệp Huyền ngây người.

Cái gì gọi là Thiên Tuyển Chi Nhân?

Thiên Tuyển Chi Nhân, chính là người được Thượng Thiên tuyển lựa.

Thanh Thương giới, có một số người, thủa nhỏ có thể thường thường không có gì đặc biệt, thế nhưng một ngày nào đó, bọn hắn lại đột nhiên “Thức tỉnh”, sau khi thức tỉnh, bọn hắn như biến thành một người khác, không chỉ có tốc độ tu luyện tăng lên gấp bội, mà còn sẽ có kỳ ngộ vô tận, bọn hắn, tựa như chính là con cưng của thiên địa!

Thanh Thương giới chi làm tam đại châu, nơi bọn hắn đang ở là Thanh Châu, các nước lớn nhỏ ở Thanh Châu cũng có tới mấy trăm, mà Khương quốc của bọn hắn, mấy chục năm nay cũng chỉ có không tới mười người thức tỉnh, mà những người này, có ai mà không trở thành cự phách một phương.

Diệp Huyền xiết chặt nắm đấm, hắn biết, Diệp gia muốn từ bỏ hắn. Thậm chí không chỉ là muốn từ bỏ hắn, mà còn có thể muốn giết hắn!

Đúng lúc này, Diệp Lang đột nhiên cười nói:

- Chư vị trưởng lão, Diệp Huyền này giết người ngay trước mặt mọi người, lại còn xuất thủ với Đại trưởng lão, dựa theo tộc quy, nên xử lý thế nào?

Trong điện, đám người cùng nhìn về phía Diệp Lang, Diệp Lang cười lạnh:

- Dựa theo tộc quy, nên dùng trượng hình đánh chết, không phải sao?

Đám trưởng lão dồn dập gật đầu, biểu thị đồng ý, Diệp Lang chính là Thiên Tuyển Chi Nhân, hơn nữa còn là cháu ruột của Đại trưởng lão, bọn hắn đương nhiên sẽ không muốn đắc tội Diệp Lang cùng Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:

- Người đâu!

Rất nhanh, mười mấy tên thị vệ Diệp gia chạy tới.

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Tại Diệp phủ này, có một quy củ, vì để Thế tử phục chúng, không thể cự tuyệt bất cứ khiêu chiến nào của người cùng thế hệ.

Nói xong, hắn nhìn thẳng vào Diệp Lang kia:

- Ta khiêu chiến ngươi!

Diệp Lang híp mắt, cười nói:

- Khiêu chiến? Được, có điều, ta muốn lên Sinh Tử đài, ngươi có dám không?

Sinh Tử đài?

Đám người xôn xao!

Ở Diệp gia, một khi người cùng tộc có mâu thuẫn không thể điều tiết, liền sẽ chọn lên Sinh Tử đài giải quyết, vừa lên Sinh Tử đài, sinh tử tự chịu!

Diệp Huyền cười lạnh:

- Đi, đi Sinh Tử đài!

Diệp Lang lại lắc đầu:

- Sau một tháng, ngươi ta lên Sinh Tử đài, lúc đó, vừa hay tộc trưởng xuất quan, ngươi ta quyết sinh tử, có hắn tới làm chứng, tránh cho việc nói chúng ta âm thầm ám hại ngươi!

Diệp Huyền suy nghĩ một hòi, sau đó nói:

- Có khả năng!

Nói xong, hắn không tiếp tục nói, trực tiếp ôm lấy Diệp Linh, bước ra khỏi từ đường.

Nhìn huynh muội Diệp Huyền rời đi, Đại trưởng lão nhìn về phía Diệp Lang:

- Hắn thường xuyên chém giết ở ngoài, chiến lực không tầm thường, ngươi có nắm chắc hay không?

Khóe môi Diệp Lang khẽ nhếch lên một đường dữ tợn, sát ý trong mắt như ngưng thành thực chất:

- Ta mới thức tỉnh, thần hồn còn chưa triệt để dung hợp với bộ thân thể này, bằng không thì, bóp chết hắn cũng chẳng khó hơn ngắt chết một con kiến là mấy! Sau một tháng, Thanh thành này không có đối thủ Diệp Lang ta!

Nghe vậy, Đại trưởng lão khé gật đầu, cười nói:

- Như vậy cũng tốt.

Nói xong, hắn nhìn về một tên trưởng lão bên cạnh, nói khẽ:

- Người ta phái đi Nam Sơn còn chưa về, mà ta thấy sắc mặt Diệp Huyền vừa rồi cũng cực tái nhợt, có chút không bình thường, Diệp Khổ ngươi đi dò tra, xem Diệp Huyền ở Nam Sơn đã xảy ra chuyện gì.

Trưởng lão kia gật nhẹ, quay người rời đi.



Diệp Huyền ôm Diệp Linh về tiểu viện của bản thân, nhẹ nhàng đặt Diệp Linh lên giường, sau đó vuốt nhẹ lên gương mặt sưng đỏ, ôn nhu nói:

- Đau không?

Diệp Linh đưa tay lau nước mắt:

- Không, không đau! Ca, bọn hắn dựa vào cái gì mà tước đoạt vị trí thể cử của ca? Ca vì gia tộc liều sống liều chết, dựa vào cái gì mà vì tên Diệp Lang Thiên Tuyển Chi Nhân kia mà tước đoạt vị trí của ca? Không công bằng!

Diệp Huyền lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt vuốt gương mặt còn sưng đỏ của Diệp Linh:

- Không có chuyện công bằng hay không công bằng, chuyện này, là do ca không đủ năng lực, không thể bảo vệ tốt cho muội, mới khiến cho muội bị người đánh!

Diệp Linh lắc đầu, nước mắt lần nữa chảy ra:

- Đúng, đúng là muội vô dung, không thể giúp gì cho ca, muội, muội là vướng víu của ca.

Diệp Huyền mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt mũi nhỏ của Diệp Linh:

- Đồ ngốc, ta là ca của muội, ca ca bảo hộ muội muội, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hiểu chưa?

Diệp Linh đứng dậy, nhẹ nhàng hôn lên trán Diệp Huyền, chân thành nói:

- Ca, chờ muội khỏi bệnh rồi, muội cũng muốn tu luyện, muội cũng muốn bảo vệ ca!

Diệp Huyền cười cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Diệp Linh:

- Tốt, ca nhất định sẽ chữa tốt bệnh cho muội! Giờ muộn rồi, nghỉ ngơi trước đi!

Diệp Linh nhẹ gật đầu:

- Muội muốn nghe chuyện xưa.

Diệp Huyền cười cười, sau đó nói:

- Ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có mộ ngôi miếu, trong miếu có một…

Diệp Linh liếc Diệp Huyền một cái:

- Ca, truyện này ca đã kể quá nhiều rồi. Có điều, muội thích nghe…

Sau nửa canh giờ, Diệp Linh đã ngủ thiếp đi.

Diệp Huyền thay Diệp Linh đắp chăn, sau đó ngồi một bên, nhẹ nhàng xốc áo choàng của bản thân, phần bụng, có một vết sẹo thật dài, mà bên trong, còn đang không ngừng rỉ máu.

Vì tranh thủ quặng mỏ kia, hắn huyết chiến với mười hai cao thủ Lý gia, nháy mắt chủ quan, bị một kẻ thần bí đánh lén, mặc dù đã giết được đối phương, thế nhưng đao kia, cũng đã thành công đâm vào đan điền của hắn, đan điền của hắn, hắn là đã toái.

Đan điền phá toái!

Diệp Huyền chậm rãi nhắm mắt, chuyện này có nghĩa hắn chỉ có thể chuyển tu thân thể, không cách nào đột phá tới Lục phẩm Khí Biến cảnh!

Mà chuyện không thể tu luyện cũng chỉ là phụ!

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Diệp Linh đang ngủ, sắc mặt Diệp Linh vẫn tái nhợt ốm yếu, dù đã đắp chăn, nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn cảm thấy lạnh.

Chứng bệnh thương hàn!

Diệp Linh bị hàn khí xâm nhập, thân thể suy yếu, nếu không phải hắn liều mạng trở thành Thế tử, lập vô số công lao cho Diệp gia, vì thế Diệp gia mới không ngừng cung cấp dược thiện cùng đan dược giúp duy trì, nếu không, có khi Diệp Linh đã sớm tạ thế.

Diệp Huyền xiết chặt nắm đấm, hiện hắn đã không phải là Thế tử, Diệp gia sẽ còn cung cấp dược thiện hàng tháng cho Diệp Linh nữa sao?

Hơn nữa, bệnh trạng của Diệp Linh đã ngày càng thêm nghiêm trọng, nếu như muốn trị tốt, e là chỉ có đi Thương Mộc học viện ở Đế đô thì may mới có thể. Bởi ở đó có y sư giỏi nhất của Khương quốc. Mà muốn tới Thương Mộc học viện, lại cần phải đạt tới Ngự Khí cảnh trước mười tám tuổi!

Vốn hắn cũng có cơ hội, bởi hắn còn sáu tháng nữa mới đạt tới mười chín tuổi. Nhưng hiện tại, đan điền đã nát, muốn đạt tới Ngự Khí cảnh, đã gần như là con số không!

- --------------

Phóng tác: xonevictory
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status