Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm

Chương 245: Trả con gái con lại cho con


“Thần An!” Nỗi nhớ mong làm cho cô bật dậy liền bổ nhào vào trong lòng Tả Thần An.

Nhưng, chỉ chạy có một bước, xuýt chút nữa đã ngã xuống, dường như, cô lại quên mất chân của mình……

Tả Thần An bước một bước dài tới, nhanh tay kéo cô lại, sắc mặt xanh mét, lời nói sắc bén, “Chân em sao vậy hả?”

“Em……” Hạ Vãn Lộ bị bộ dạng hù dọa của anh làm cho giật mình, mặc dù sớm biết tính khí đại thiếu gia không được tốt của anh, nhưng mà cũng chưa từng nhìn thấy bộ mặt này của anh, nhất thời bắp bắp luống cuống.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ! Em nói rõ cho anh!” Anh xách cô, “Ném” cô trở lại ghế salon.

Nhìn giống như cuồng phong bạo vũ (mưa rền gió dữ), Hạ Vãn Lộ cho là mình sẽ bị tan thành hai mảnh đi, nhưng khi rơi xuống ghế salon cũng rất nhẹ nhàng, rốt cuộc cũng vẫn thương tiếc……

Trong lòng bị ngọt ngào lấp đầy, thuận tay ôm cổ anh, anh cũng thuận tay kéo cô vào trong ngực, ôm cô để ngang trên đùi mình, mặt mày vẫn còn giận dỗi, “Lấy lòng cũng không được! Nói!”

Hạ Vãn Lộ không có chỗ để trốn, không thể làm gì khác hơn là nói rõ một lượt đầu đuôi câu chuyện, nói xong quan sát sắc mặt của anh, hình như lại càng thêm u ám hơn rồi……

“Thần An…… Em đã khỏe lắm rồi…… Hơn nữa…… Em cũng đã bị thương…… Anh còn hung dữ với em……” Cô tiếp tục lấy lòng dùng ngón tay chọc chọc vào ngực anh, chọc rồi lại chọc, hi vọng hóa giải sự phẫn nộ của anh……

Thế nhưng anh lại một phát bắt được ngón tay cô, chân mày vì tức giận càng nhướng lên cao, “Hung dữ với em? Anh đâu chỉ muốn hung dữ với em! Anh còn muốn đánh em! Hơn tận mười ngày sao? Là ai trong hơn mười ngày này vẫn nói với anh là rất tốt chứ? Chuyện lớn như vậy mà lại gạt anh!”

“Em…… Cũng là sợ anh lo lắng thôi mà…… Với lại…… Em thật sự đã khỏe rồi……” Cô chủ động áp mặt lên ngực anh, chân chó cọ cọ, “Thần An! Bây giờ chân em không quan trọng, quan trọng là Y Thần! Y Thần đó!”

Nhắc tới Y Thần, sắc mặt anh mới dần dần buông lỏng, nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện thấy Y Thần, “Y Thần đâu rồi?”

“Bị mẹ anh đón về rồi…… Đã sớm đón về rồi……”

Chân mày anh nhíu lại, “Sao em lại không nói cho anh biết? ! Chuyện xảy ra khi nào?”

“Hưm…… Hơn mười ngày trước thôi…… Trước khi chân của em bị thương……” Cô nhớ lại một chút nói.

Cánh tay Tả Thần An cứng đờ, ngọn lửa trong mắt dần dần bốc lên, sau đó thả Hạ Vãn Lộ trở lại ghế salon, dặn dò, “Ở nhà chờ anh, anh sẽ nhanh chóng quay về!”

“Anh đi đâu?” Cô vội hỏi.

Nhưng, trả lời cô là tiếng phanh đóng cửa……

Vân Hồ.

Tiêu Hàn và Tả Tư Tuyền đang chuẩn bị ăn cơm tối.

“Y Thần đâu?” Tả Tư Tuyền ngồi vào bàn ăn không nhìn thấy cái con nhóc hiếu động nên hỏi.

Tiêu Hàn chỉ chỉ lên cửa phòng ngủ đang đóng, “Đã ngủ rồi! Cô giáo nói nó buổi trưa ngủ không được ngon, bởi vậy, lúc đón nó về liền ở trên xe ngủ luôn rồi.”

Tả Tư Tuyền bật cười, “Con nhóc này có lúc nào chịu ngủ trưa đàng hoàng đâu? Cô giáo cũng không phải tố cáo ngày một ngày hai, mình không ngủ còn náo loạn tới người khác!”

“Đúng vậy! Thật là một con nhóc nghịch ngợm! Cùng Thần……” Bà xuýt chút nữa đã nói ra cũng giống như Thần An lúc nhỏ vậy, kịp thời dừng lại, cười nói, “Chúng ta ăn cơm trước đi, đã để phần thức ăn nó thích rồi.”

Hai vợ chồng đang chuẩn bị động đũa, lại nghe thấy khóa cửa vang lên tiếng vặn mở cửa, có người vào nhà.

Tiêu Hàn vội vàng ra khỏi phòng ăn nhìn ra phía cửa chính, mặt mày liền vui vẻ, “Thần An! Con trở về rồi sao? Nhanh nhanh, thêm bát đũa! Vừa đúng lúc ăn cơm! Tư Tuyền! Thần An về rồi!” Đây thật là mặt trời mọc hướng tây nha! Con trai đột nhiên chủ động về nhà!

Chỉ là, qua vài giây sau, bà liền phát hiện mặt mày con trai xanh mét, giọng nói lạnh như băng cũng theo đó mà đến, “Y Thần đâu?”

“Y Thần đã ngủ rồi! Con đừng nói lớn tiếng đánh thức nó dậy!” Trong lòng Tiêu Hàn không hiểu sao có chút hốt hoảng.

“Con tới là có hai việc. Thứ nhất, trả con gái con lại cho con!” Tả Thần An lại nhìn chằm chằm mẹ mình, nhìn như một người xa lạ, không, ánh mắt nhìn người xa lạ cũng không như thế này, đây rõ ràng nhìn như một kẻ thù truyền kiếp……

Ánh mắt của Thần An làm lòng bà đau nhói, mà lời nói của anh càng làm cho bà cực kỳ hoảng sợ, lòng run sợ thoáng nhìn qua phòng ăn, nói như thế nhất định Tả Tư Tuyền đã nghe được rồi…….

Bà nhỏ giọng nói nhỏ nháy mắt với con trai, “Con đang nói xằng bậy gì vậy?”

“Tôi nói xằng bậy? Bốn năm trước bà đã làm gì, trong lòng bà rõ nhất! Tôi ngay cả lòng đối chất với bà cũng không có! Chỉ là đến đưa Y Thần đi!” Anh bắt đầu gọi Tiêu Hàn là “Bà”, ngày trước bất kể tức giận đến cỡ nào, anh cũng không quên dùng từ “Người”.

Mà Tả Tư Tuyền, lúc này lại lặng lẽ xuất hiện, lạnh lùng *** một câu, “Chậm đã! Nói rõ ràng! Nói gì là bốn năm trước là sao vậy? Nói cái gì là con gái con?” Cho dù là Tả Tư Tuyền quen nhìn thấy phong vân (mây gió, ý chỉ sự việc thay đổi nhanh chóng, không lường trước được), giờ phút này cũng bị cả kinh không ít, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh.

Tả Thần An cười lạnh, “Hỏi phu nhân tốt phong vân một cõi một tay che trời của ba đi!”

“Tư Tuyền……” Tiêu Hàn ngã ngồi xuống ghế sô pha, thân thể khẽ run rẩy, ánh mắt hốt hoảng nhìn chồng mình.

Tả Tư Tuyền lại nhìn chăm chú vào con trai mình chằm chằm, “Con nói đi!”

“A!” Tả Thần An cười, phẫn uất (phẫn nộ + uất ức) mà giễu cợt, “Người ta dám làm mà con không dám nói sao? Ba hỏi bà ấy một chút coi, bốn năm trước thâu lương hoán trụ ra sao (thay xà đổi cột), trộm đứa con gái mà Lộ Lộ ở bên ngoài vừa mới sinh ra, cứng rắn kín đáo đưa cho Thần Hi, sau đó lừa gạt hết tất cả mọi người nói Thần Hi sinh là một đôi! Cần gọi Thần Hi đến đối chất không? Có muốn không?”

“Nói cái gì là trộm chứ?” Tiêu Hàn nắm tay chồng mình giải thích, “Đó, sao gọi là trộm? Y Thần vốn là con cháu nhà họ Tả chúng ta! Hạ Vãn Lộ không có quyền lén lút mang nó đi!”

“Vậy mẹ có quyền gì làm tổn thương cô ấy? Cô ấy là một cô gái yếu đuối, ở Bắc Kinh không có bối cảnh không có người thân, tại sao mẹ lại ác độc làm tổn thương cô ấy như vậy? Đây chính là mục đích thứ hai con tới đây! Con muốn hỏi mẹ, mẹ cũng là một người làm mẹ, sao lòng mẹ lại ác độc như vậy! Lại tìm người đi cưỡng/ gian cô ấy? Hại cô ấy phải nhảy từ lầu bốn xuống! May mà cô ấy không có chết, nếu như cô ấy chết rồi……. Nếu như cô ấy chết rồi……” Tả Thần An dưới cơn thịnh nộ, không nói nên lời, “Nếu như cô ấy chết, hôm nay con sẽ lật đổ hết!”

Tiêu Hàn trừng mắt nhìn anh.

“Con nghĩ chuyện này là do mẹ làm sao?”

“Chẳng lẽ không phải sao? Đón Y Thần đi, lập tức Lộ Lộ liền xảy ra chuyện! Đừng nói với con đây chỉ là trùng hợp!” Ánh mắt Tả Thần An đầy ý hận nhìn mẹ mình.

Đột nhiên Tiêu Hàn rơi nước mắt như mưa, theo thói quen nhìn Tả Tư Tuyền nhờ giúp đỡ, “Ông xem con trai của ông đi, ông xem con trai ông đang dùng ánh mắt gì nhìn tôi kìa! Thật giống như tôi đào tổ mộ nhà họ Tả ông không bằng vậy! Tả Thần An, ở trong lòng con mẹ chính là người như vậy sao?”

“Mẹ còn có chuyện gì mà làm không được? Mẹ có thể một tay tạo nên thân thế Y Thần, còn cái gì mà làm không được? Mẹ có thể ép Hạ Vãn Lộ đang bị bệnh phải tự sát, mẹ còn cái gì mà làm không được? Con lại muốn xin mẹ nói cho con biết, rốt cuộc mẹ là người thế nào!” Trong lòng Tả Thần An cũng rất đau, người anh đang mạnh mẽ lên án cũng là mẹ anh đó, vừa phẫn hận, nhưng đau đớn cũng không ít như là tim bị đâm một nhát dao.

“Tư Tuyền, tôi không có……” Tiêu Hàn nhìn thấy ánh mắt trong mắt chồng mình dần dần lạnh xuống, trên lưng thoáng qua một lớp gió lạnh, tay nắm chặt tay Tả Tư Tuyền rơi nước mắt nói, “Tư Tuyền, tôi không có! Thật không có!”

Chỉ là, ánh mắt Tả Tư Tuyền ngày thường luôn chứa đựng bao dung cùng cưng chiều lại một chút nhiệt độ cũng không có, có cũng chỉ là khiếp sợ cùng nghi ngờ.

Tiêu Hàn suy sụp, “Các người đều không tin tôi! Tại sao lại không tin tôi? ! Không sai! Năm đó tôi nhận đã đổi con Lộ Lộ trở về, nhưng cũng là do tôi không thể bỏ con cái của Thần An phải lưu lạc chịu khổ ở bên ngoài, cuộc sống của Hạ Vãn Lộ cũng là ăn bữa nay lo bữa mai, sao cô ấy có thể cho Y Thần một cuộc sống tốt được? Tôi không dám nói cho mọi người biết đứa trẻ là của Thần An, tôi sợ Thần An hận tôi, sợ Thần An và Hạ Vãn Lộ lại cứ dây dưa không rõ……. Cho nên…… Nhưng mà, đây còn không phải là vì cái nhìn của con đó sao?”

Tiêu Hàn khóc lóc kể lể với Tả Thần An, “Con nói con tổn thương, chẳng lẽ chỉ có Lộ Lộ của con đáng thương? Lúc con dùng giọng điệu đó nói chuyện với mẹ, lúc con hận mẹ, lúc con chất vấn mẹ, năm năm nay con khắp nơi chống đối lại mẹ, chẳng lẽ đối với mẹ không phải là tổn thương sao? Cô ấy cơ khổ không có chỗ nương tựa, cô ấy không có bối cảnh, thì không thể bị tổn hại, mẹ đây cường đại (mạnh mẽ, lớn mạnh), mẹ phải xứng đáng bị tổn thương sao? Mẹ có cường đại, mẹ cũng chỉ là một người mẹ…… Con vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được, vì con, mẹ đã bỏ ra những gì…… Các người vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu! Mấy năm nay tôi có bao nhiêu thống khổ, mọi người nào có ai biết!” Bạn đang đọc truyện của diễn`đàn`lê`quý`đôn.

Tiêu Hàn nằm sấp trên ghế sô pha khóc lớn.

Tả Thần An không đi đến an ủi bà, Tả Tư Tuyền cũng không.

Tả Thần An vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt vẫn ngoan tuyệt như thế, “Con không muốn biết! Những chuyện đó, bây giờ cái gì con cũng không muốn biết! Hôm nay, con chỉ muốn mang Y Thần của con đi là được! Cái nhà này, con cũng sẽ không bước vào một bước! Cuối cùng, đừng trách con thức tỉnh người lần cuối, bắt đầu từ bây giờ, con sẽ bảo hộ bên cạnh Hạ Vãn Lộ, nếu như Lộ Lộ mất đi một sợi tóc, đừng trách con trở mặt!”

Nói xong, anh cất bước đi về phía phòng ngủ.

Nhưng vừa bước lên hai bước, cửa phòng ngủ liền mở ra, thân thể nho nhỏ của Y Thần xuất hiện ở cửa, trên mặt đầy nước mắt.

Lòng anh đau như đứt từng đoạn ruột, vươn tay ra, “Y Thần, về nhà với cậu đi!”

Vậy mà Y Thần lại đùng một cái, đóng cửa lại……
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status