Kỷ nguyên ánh trăng mờ

Chương 155: Đập nát mặt của ngươi


Editor: Waveliterature Vietnam

Những người viết truyện đều thêm chương mới, ta canh thời gian viết hơn một tiếng, hôm nay cho mọi người ba tiếng luôn a. Một vạn hai nghìn từ nộp lên!

An Đức Lỗ cứng ngắt quay đầu lại, hắn không thể tin được, rất khó để tin, hắn là đang nằm mơ đi?

Bầu không khí im lặng trong hang động có chút quỷ dị.

Áo Tư Đốn bắt đầu thở hổn hển, liền lộ ra gương mặt có chút hồng vì say rượu, lập tức đỏ bừng lên

Dục nhịn không được xoa nhẹ mắt, đi từng bước đến phía trước, sau đó lại hung hăng cấu chính mình.

Christopher Đế Na nhìn chằm chằm miệng huyệt động, sau một lúc xác nhận, nước mặt từng viên lớn rơi xuống.

A Thước cả người đều ngây ngẩn, thần sắc có chút phức tạp, cuối cùng lại như trút được gánh nặng, có chút an tâm

Andy có chút dại ra, nhưng cả ánh mắt đều không trống rỗng, mà là hồng đến dọa người.

Vi An nhịn rơi nước mắt thật lâu, rốt cuộc lại rơi xuống, tại đây tuyệt đối yên tĩnh, nàng sửng sốt liền lập tức tránh thoát khỏi tay An Đức Lỗ, xông về hướng thân ảnh mà mọi người đều đang nhìn, sau đó lập tức liền nhào vào trong lòng hắn, nắm chặt vạt áo.

Đường Lăng đã trở lại

Vẫn như trước bộ dáng có chút cà lơ phất phơ, trong miệng thì đang ngậm ống dinh dưỡng trống không, nghiêng người dựa vào huyệt động.

Biểu tình tựa như không để ý, nhưng không ai có thể nhìn thấy dưới ánh mắt kia đè nén một tia giận giữ.

" Đường Lăng, Đường Lăng… ". Vi An có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể lặp đi lặp lại tên Đường Lăng.

Đường Lăng sửng sốt một giây, sau đó hắn trầm tĩnh lại, nhẹ nhàng vỗ Vi An, không động thanh sắc nhẹ nhàng đẩy Vi An ra.

Hắn không quen bị con gái tới gần như vậy, hắn cho tới bây giờ chỉ quen với ôm ấp khoan thai.

Lá cỏ hương khí chính là hương vị quen thuộc để làm đậu phụ, lại xuất phát từ thân thể nho nhỏ, ấm áp này.

Tựa hồ cảm nhận được sự kháng cự của Đường Lăng, Vi An có chút mất mát, cũng không muốn nghĩ gì thêm nữa chưa đầy một giây Đường Lăng đặt mạnh tay lên vai của cô.

" Này, Vi An, ngươi sao có thể để mất đi cơ hội phát tài như vậy?"

Cái gì? Vi An ngây ngẩn cả người

Đường Lăng ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người đang đứng ở huyệt động: " Các ngươi không phải là đang phát ngốc đấy chứ? An Đức Lỗ ngươi thật có phong độ, quý công tử của tứ gia tộc ngay cả nữ nhân cũng muốn đánh! Cơ hội nhìn thấy khó cỡ nào?"

" Hiện tại bên ngoài không có ai sao? Thật náo nhiệt nghe, nhiều người cùng uống rượu lại càng vui vẻ hơn, khẳng định mọi người sẽ không ngại xem buổi biểu diễn vui vẻ này, này các ngươi đi gọi người, thu vé vào cửa, chúng ta kiếm thêm điểm hy vọng."

Nói đến đây, Đường Lăng bĩu môi, nói thầm một câu: " Ta lúc trước cũng không phải là chưa làm mẫu cho các ngươi, là heo hay sao đều không học được?"

" Mẹ nó, ngươi nghĩ ai cũng giống như ngươi sao không biết xấu hổ?". Nhìn bộ dáng Áo Tư bây giờ có chút buồn cười, một bên nhịn không được muốn mắng, một bên mở miệng lại mang theo tiếng khóc nức nở, còn làm ra bong bóng nước mũi.

Dục bất đắc dĩ vỗ vỗ cái trán, nhưng ngay sau đó liền nhìn Đường Lăng nở nụ cười, Đường Lăng có chút " rùng mình ".

Christopher Đế Na lại bật ra tiếng cười khúc khích, vì cái gì mà người này vẫn " càn quấy " như vậy, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy được an tâm?

Mà Andy rốt cuộc lại nhảy dựng lên, sau khi xem xét kĩ càng lại giống như điên cuồng rồi trở lại bình thường hô lớn: " Đường Lăng đã trở lại, các ngươi có thấy hay không, Đường Lăng đã trở lại?"

Đường Lăng nhìn Andy có chút " ghét bỏ ", vô tình nhìn qua A Thước, A Thước không biết vì cái gì dường như có chút khổ sở, mất mát, trên mặt còn có vết thương.

Lại nhìn qua Áo Tư Đốn cùng Dục, Đường Lăng tựa hồ hiểu được vài phần.

Còn không đợi hắn nói chuyện, Vi An lại hướng tới miệng huyệt hô lớn: "Mọi người mau đến đây xem này, đứng đầu dự bị doanh An Đức Lỗ, ngang tư gia tộc là An Đức Lỗ lại đi đánh nữ nhân, đúng vậy, chính là đánh ta… "

Cái gì? Tất cả mọi người đều choáng váng, Vi An là một cô gái đáng yêu trầm tĩnh vì sao sau khi đi theo Đường Lăng liền biến thành " nữ vô lại "?

Mà bản thân Đường Lăng cũng thấy choáng váng, Vi An chịu kích thích sao?

Christopher Đế Na không thể nhịn được nữa, trực tiếp đi qua kéo Vi An về, Vi An lại cười đến vui sướng cực kỳ, cảm giác thật tốt, so với lúc trước cứ ngu ngốc chịu đựng, bị người khác khi dễ thì cảm giác bây giờ tốt hơn nhiều.

" Thật sự rất bướng bỉnh, ta thế mà lại nghĩ ngươi sẽ hy sinh." Ở phía sau, An Đức Lỗ rốt cuộc cũng hồi thần lại, nhẹ nhàng tránh thoát tay của chiến sĩ Tử Nguyệt đang cầm tay hắn, thong thả bước đến hướng Đường Lăng.

Mặc trong lòng có rất nhiều nghi vấn, lại có nhiều mất mát cùng không cam lòng, nhưng hắn vẫn khắc chế được chính mình, vẫn duy trì một phong độ tốt đẹp.

Đường Lăng xoay người, nghiêng đầu nhìn An Đức Lỗ, không nói một lời cuối người nhặt miệng bình, bông nhiên trực tiếp đánh về phía mặt An Đức Lỗ.

Khoảng cách giữ hai người lúc đó rất gần, hơn nữa chẳng ai dự đoán được Đường Lăng lại làm như vậy, hơn nữa thêm vào đó là bản năng tinh chuẩn, căn bản không ai nghi ngờ đây chính là Đường Lăng…

Mắt thấy An Đức Lỗ sắp bị đập vào trán, Hừ Khắc nãy giờ luôn một mực ở bên người An Đức Lỗ liền ra tay, cho dù là hắn, trong nháy mắt này cũng chỉ có thể chắn cái chai được chút, làm cho cái chai chệch ra khỏi phương hướng của quỹ đạo.

Nhưng mà bởi vì dùng sức quá mạnh, cái chai ở trên không trung liền vỡ vụn ra, từng mảnh thủy tinh nổ tung, trong đó có một mảnh nhanh chóng xoẹt qua mặt của An Đức Lỗ, để lại một đường máu nhợt nhạt.

Trên mặt An Đức Lỗ nhanh chóng truyền đến cảm giác có chút đau đớn cùng nóng rực, hắn vươn tay sờ lên mặt của mình, sau đó trên đầu ngón tay liền để lại vết máu.

" Đường Lăng, ngươi làm việc không lo lắng đến hậu quả sao?" An Đức Lỗ ngẩng đầu, nhìn không ra vui hay giận, nhưng ngữ khí lại lạnh như băng.

" So với hậu quả, ta cảm thấy đánh nát gương mặt dối trá tiểu nhân của ngươi, không phải sẽ làm ta càng sảng khoái hơn sao?" Đường Lăng bộ dáng như không thèm quan tâm.

An Đức Lỗ hừ lạnh, mà Hừ Khắc nhìn vết thương trên mặt An Đức Lỗ, liền muốn ra tay

Hắn thế nhưng lại làm cho An Đức Lỗ bị thương? Không sao cả, hôm nay cho dù mọi người đều đến xem, hắn, Hừ Khắc sẽ vẫn ức hiếp kẻ yếu, cho dù thanh danh của Hừ Khắc bị vứt bỏ, thì hắn cũng muốn cho Đường Lăng phải trả giá đại giới.

Chính là, chiến sĩ Tử Nguyệt đứng ở bên liền ra tay ngăn cản Hừ Khắc.

" Thật ngại quá, thành chủ đã nói rằng phải đảm bảo an toàn cho ta." Đường Lăng cực kỳ kiêu ngạo nhìn Hừ Khắc, sau đó liền bổ sung một câu: " Hơn nữa là, về sau ta chính là được rồng bay bảo hộ."

Lạp hổ da xả đại kỳ, ai không biết? Rồng bay làm sao có thể thuận miệng mà nói, Đường Lăng dĩ nhiên là phải có hứa hẹn được đối đãi, phải dùng đến lúc hết.

Về phần lời nói lúc trước của thành chủ không phải là cam đoan Đường Lăng trở về an toàn, mà là hộ tống Đường Lăng trở về làm chiến sĩ Tử Nguyệt, cam đoan sự an toàn của Đường Lăng khi ở vị trí đứng đầu dự bị doanh.

Hơn nữa việc này cũng không phải là lâu dài, bởi vì Wolf chỉ đặc biệt phân phó một câu, dùng cái này để giải quyết tranh chấp nhỏ là tốt rồi.

Vào tại thời điểm lúc Đường Lăng ra đi, bỗng nhiên " một bên nước mũi một bên nước mắt " làm bộ dáng thật đáng thương để tranh thủ, loại hình ảnh đột nhiên đến như vậy, làm cho Wolf phải trợn mắt há mồm.

Tên nhóc này lúc trước không phải cực kỳ nghiêm túc trầm ổn hay sao? Thậm chí còn có bộ dáng khẩn trương sợ hãi khi gặp mình? Vì cái gì mà chớp mặt liền biến thành bộ dáng " vô lại " như vậy?

Là bị tinh thần phân liệt hay sao?

Mà bây giờ rồng bay lại hối hận vì sao lại đem Đường Lăng mang đến gặp thành chủ? Tên nhóc này rõ ràng là một người không biết xấu hổ, hắn có thể trang bị bộ dáng ổn trọng bao lâu?

Cho nên, hiện tại Đường Lăng phía dưới khóc lóc kể lể, cho nên Wolf không thể không cho một chiến sĩ Tử Nguyệt theo hắn trở về, còn bị Đường Lăng mặt dày mày dạn mở miệng xin một lọ dịch dinh dưỡng trung cấp, dù sao Đường Lăng cũng đang đói bụng.

Bất quá, liên quan đến việc này, Đường Lăng nhất định sẽ không nói ra sự thật, mập mờ suy đoán ra mới có hiệu quả chấn nhiếp lớn.

Quả nhiên, một câu này vừa nói ra, không chỉ có tiểu đội mãnh long cùng mọi người chấn kinh, mà ngay cả trên mặt của An Đức Lỗ cũng toát ra một tia nghi hoặc.

" Hừ Khắc, lại đây, chúng ta cần phải trở về." Mặc kệ là nghi hoặc như thế nào, An Đức Lỗ cũng khôi phục bình tĩnh, hắn quyết định hiện tại phải đem mọi chuyện điều tra rõ ràng trước, không cần phải hành động thiếu suy nghĩ.

Thậm chí, hiện tại hắn đoán rằng, thành chủ làm như vậy là cố ý che chở Đường Lăng, hay là cả hắn và Đường Lăng đều bị bên trên liệt vào danh sách biết được sự tình?

" Ha ha, ta cho ngươi đi rồi hả?" Đường Lăng bộ dáng như tiểu nhân đắc chí, làm bộ dáng không thuận theo cũng không buông tha.

An Đức Lỗ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Đường Lăng: " Ngươi biết không ngươi thật ngu ngốc?".

Cùng lúc đó, chiến sĩ Tử Nguyệt đứng một bên cũng khẽ nhíu mày, thành chủ phân phó mình đến chỉ để giải quyết tranh cãi, bất quá chỉ là sự tình một hai câu, nhưng mà tên nhóc ngu ngốc " mặt dày mày dạn " này lại không có nửa điểm nào muốn giải quyết?

" Đường Lăng, ngươi đừng quá mức." Nghĩ đến đây chiến sĩ Tử Nguyệt trầm giọng mở miệng, đồng thời cũng nhìn về phía An Đức Lỗ: " Ngươi rất có phong độ, không hổ là xuất thân từ tư ngang gia tộc, hy vọng phong độ của ngươi vẫn bảo trì không đi xuống, dù sao đều là đồng bạn của đệ nhất dự bị doanh."

Những lời này ám chỉ không thể nói là không rõ ràng, An Đức Lỗ không cách nào cự tuyệt.

Về phần Đường Lăng, lại lớn tiếng nói với mọi người: " Tất cả mọi người đều nghe thấy, An Đức Lỗ chính là phải bảo trì phong độ làm người. Về sau nếu Đường Lăng ta mà xảy ra việc gì ngoài ý muốn, té, ngã, đều tìm An Đức Lỗ phong độ để giải quyết."

" Đúng rồi, không chỉ có ta, tiểu đội mãnh long cùng tất cả mọi người đều có thể như vậy. Dù sao là một người phong thì tất nhiên sẽ là một người tốt nhiệt tình nhất định sẽ không sợ phiền toái."

"Ha hả" An Đức Lỗ từ chối cho ý kiến, chỉ là thản nhiên cười lạnh, mang theo Hừ Khắc đi ra khỏi huyệt động của tiểu đội mãnh long.

Chiến sĩ Tử Nguyệt gật gật đầu, có y muốn rời đi, Đường Lăng nhìn bóng dáng rời đi của chiến sĩ Tử Nguyệt, hô to một câu: "Cám ơn đại ca, đừng quên ta và rồng bay là huynh đệ tốt, thành chủ là người bảo hộ ta."

Chiến sĩ Tử Nguyệt dừng lại cước bộ, không trực tiếp đáp lời, ngược lại tiêu sái sải bước đi nhanh hơn.

"Tên nhóc thúi" Trong lúc người khác vừa rời khỏi, Áo Tư Khấu là người đầu tiên xông về phía Đường Lăng, trực tiếp ôm hắn một cái.

"Ngao!" Andy hoan hô một tiếng, cũng tiến lên ôm gấp Đường Lăng.

"Chúng ta làm cho hắn " Bay " lên nào." Dục khó nhịn được kích động, cũng theo sau vọt tới, cùng Áo Tư Đốn và Andy cùng nhau trực tiếp đem Đường Lăng ném lên.

Vi An cùng Christopher Đế Na đều cười đến vô cùng vui vẻ, thật tốt quá, một mảnh ghép của tiểu đội mãnh long bọn họ đều không mất đi, Đường Lăng đã trở lại.

Liền ngay cả A Thước rốt cuộc cũng mỉm cười, chỉ là vẻ mặt phức tạp ở giữa chân mày vẫn không mất đi.

Về phần Đường Lăng, cười đến cực kỳ nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt không có chút nào nghiêm túc, ngược lại nhìn bóng dáng đã đi xa của An Đức Lỗ, trong mắt hiện lên vẻ trầm trọng.

"Lại là người của tư ngang gia tộc sao?"

"Thành chủ của nơi đó, rồng bay kiểu gì cũng sẽ nói cho hắn ta biết, hắn rốt cuộc là dạng người gì, tại hàng rào hy vọng ta cố gắng biểu hiện như vậy. Mặc kệ, dù thành chủ có hay không tin tưởng, chỉ mong việc hắn ám chỉ là thiện ý, và cũng đặc biệt nói cho ta điểm này,là ta không lý giải sai."

Đường Lăng chỉ có thể làm được như vậy.

Tựa như hắn có thể đoán được tiểu đội đỉnh phong sẽ "bỏ đá xuống giếng", nhưng nếu không phải lần có cơ hội tiếp cận thành chủ, thành chủ lại " vừa lúc " biểu đạt thành ý, hắn cũng không thể hoàn toàn giải quyết tốt, vì mình cùng mọi người đổi lại một ít ngày tu luyện im lặng.

Nói không chừng mình phải nhìn nên " lợi dụng " rồng bay như thế nào.

Tựa như bộ dạng cà lơ phất phơ, không cầu tiến, kiêu ngạo làm ra một mặt nạ thông minh đây là Tô Diệu nói với hắn lúc trước, việc tốt nhất bây giờ cần làm là phải tự bảo vệ mình.

Mình phải điệu thấp, tiếp tục ở bên trong khe hở tranh thủ tài nguyên, không thể đường hoàng, phải bí mật không thể để bại lộ, không thể lại chịu mệt ăn khổ. Không cần phải yếu đuối, không cần phải ngu xuẩn, lại không thể quá mức cường ngạnh, quá mức thông minh.

Như vậy mỗi bước đi cân bằng tựa như đang xiếc, mỗi bước đi đều rất khó khăn.

Nhưng, mặc dù là vậy, Đường Lăng cũng chỉ có thể đi xuống, hắn cũng không nhận thấy được kỳ thật hắn cũng không kháng cự việc cùng đồng bọn làm một nhóm thiếu niên, còn tưởng rằng đó chính là tự vệ.

Bởi vì khu quần cư bị hủy diệt, hắn cũng đã quên cuộc sống áp lực ở khu quần cư, làm cho hắn mặc dù tuổi còn nhỏ phải trưởng thành, phải là một ông cụ non.

Ở trong trí nhớ của hắn, cuộc sống khu quần cư chỉ còn lại sự ấm áp.

Bành " một tiếng, Đường Lăng ngã thang mạnh trên mặt đất, Vi An lập tức lo lắng tiến lên, Vi An lập tức lo lắng tiến lên, cô chắc chắn rằng trên người Đường Lăng hẳn là có trọng thương, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.

Mà Dục, Áo Tư Đốn cùng Andy trên mặt toát ra vẻ áy náy, dựa theo thân thủ của Đường Lăng làm sao có thể dễ dàng bị ngã trên mặt đát?

"Ai nha, ta đau quá, phỏng chừng là gan của ta đã vỡ tan rồi." Đường Lăng băng bó thắt lưng, làm một bộ dáng thống khổ.

Trên thực tế, hắn chỉ là đang nghĩ quá thất thần, thậm chí nhịn không được toát ra bộ dáng âm mưu, nên mới không cẩn thận mà ngã xuống đất.

"Làm sao bây giờ? Các ngươi thật là thô lỗ?" Vi An bị dọa trắng cả mặt

" Không, không tốt rồi, ta cảm giác trái tim sắp không chống đỡ được rồi, đến, Áo Tư Đốn, ngươi mau sờ, nó có phải hay không đang đập rất nhanh, muốn nổ tung." Đường Lăng cố gắng đem gương mặt đỏ bừng hé ra, run rẩy muốn tay Áo Tư Đốn

"Làm sao bây giờ?" Áo Tư Đốn cũng luống cuống

"Nâng hắn đi đến quân y, chúng ta có điểm hy vọng, dùng thuốc tế bào tễ." A Thước chạy nhanh tới

"Như vậy đi, nhanh! Phía trước của hắn khẳng định bị thương rất nặng rồi." Dục cũng lập tức đưa ra quyết định

"Không, không cần lãng phí điểm hy vọng." Đường Lăng trầm trọng ngăn cản mọi người, sau đó chậm rãi nói: " Có điểm hy vọng, không bằng đổi cho ta một ít thức ăn, làm cho ta ăn no trước khi lên đường."

Mọi người sửng sốt một giây, hai mặt nhìn nhau

Ngay sau đó, Dục liền một quyền đánh vào bụng trên của Đường Lăng, nói: " Không bằng ta đem bụng ngươi đánh thủng? Sau đó, không phải là bụng ngươi sẽ no rồi!"

"Ôi, lúc nảy thật sự là rất đau." Đường Lăng ôm bụng, miệng nở nụ cười, cả huyệt động lập tức phát ra một trận cười lớn.

Đường Lăng không chết, hắn đã trở lại, cùng những xung đột lúc trước với tiểu đội tựa hồ như được giải quyết hết, kế tiếp không phải là hắn nên an tâm tu luyện ngày một tốt hay sao?

Cuộc sống dường như sẽ thật sự không còn ưu sầu nữa?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 2 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status