Ký ức lạc ngân hà

Chương 54: Tận Cùng Thời Gian



Tuy tổng hành dinh của binh đoàn Liệt Diễm vẫn còn ba vạn binh lực, nhưng chiến hạm đã bị Amy đánh cướp, bọn họ mất hết năng lực tác chiến vũ trụ, giống như con cua bị bẻ càng, dù có bò ngang, cũng không ai còn sợ nữa.

Tuy Amy biết mình nắm trong tay một đại chiến hạm, nhưng để chiến hạm quay lại tấn công binh đoàn Liệt Diễm đương nhiên không tốt, vừa đúng lúc cô cũng không có đủ tiền nuôi nhiều người như vậy, nên quyết định buông tha.

Có điều, vì trấn an các quân nhân trên chiến hạm, bên ngoài cô vẫn tỏ ý cầu tài chiêu hiền, phái người đến đàm phán.

Chuyện đàm phán này, thời gian có thể dài có thể ngắn, cô không nóng vội.

Đợi đến khi binh lính trên chiến hạm đồng loạt quy thuận, kết quả đàm phán thế nào cũng không quan trọng.

Qua nhiều lần đánh cược, Amy như rắn nuốt voi, xem như đã nuốt trọn con voi lớn binh đoàn Liệt Diễm, tuy đã cố hết sức, nhưng nó đã nằm gọn trong bụng, trừ phi bụng vỡ, không thì vẫn có thể từ từ tiêu hóa.

————·————·————

Chiều đến, sau khi Amy xử lý xong chính sự nguyên một ngày, thì đến thăm Tân Lạc và Tiểu Giác.

Theo yêu cầu của Tân Lạc, cô phải lưu tâm quản lý đến một tòa nhà nhỏ độc lập hẻo lánh nhất trong phủ.

Thật ra đó là một kho hàng, được sửa sang qua loa, trở thành nơi làm việc của Tân Lạc, tầng một là nơi sinh hoạt, tầng hai là khu vực thí nghiệm.

Tân Lạc không trang bị người máy, chỉ cùng với Tiểu Giác ở bên trong.

Amy biết nàng yêu cầu cao đối với thực phẩm, nên nhiệt tình bảo rằng có thể giúp nàng tìm một đầu bếp giỏi.

Tân Lạc từ chối, nói rằng mình sẽ tự làm.

Amy cảm thấy Tân Lạc thật sự không giống như một phụ nữ biết nấu ăn, nhưng Tân Lạc nói sẽ làm, cô cũng không thể kiên quyết ngăn cản, chỉ có thể chuẩn bị thật nhiều cơm dinh dưỡng, cho vào tủ lạnh của bọn họ, phòng khi bọn họ đói chết hoặc bị món ăn của chính mình làm hại chết.

Amy đứng trước cửa, ấn vào chuông cửa.

Máy tính kiểm tra thân phận của cô xong, liền tự động mở cửa, mời cô vào.

Amy đi vào phòng, nhìn thấy——

Tân Lạc đang ở nhà bếp nấu bữa tối, Tiểu Giác mang tạp dề màu lam, đeo mặt nạ khỉ đáng yêu che nửa khuôn mặt, giúp Tân Lạc nấu ăn.

Tân Lạc nói: “Hành lá xắt nhỏ, dài 3cm, mỏng 3mm.”

Tiểu Giác giơ tay cắt xuống, động tác nhanh đến độ mắt thường không nhìn thấy. Khi hắn rút dao lại, trên cái thớt gỗ hiện ra một đống lành lá cắt nhuyễn, chiều dài, bề dày đều không xê xít một li.

Tân Lạc lấy mấy lá hành xắt nhuyễn rắt lên con cá chưng, rưới nước dầu sôi, nếm thử một miếng, chỉ một thoáng hương thơm ngào ngạt xộc thẳng đến mũi.

Nàng đặt con cá sang một bên, mở lò nướng, lấy ra con vịt vừa nướng xong, đặt trước mặt Tiểu Giác.

“Lóc da, dày 5mm.”

Tiểu Giác vung dao như múa, thịt vịt như tuyết rơi xuống bàn, theo cái dĩa hình tròn, từng miếng rơi xuống, xếp ngay ngắn, biến thành hình một bông hoa.

Amy vô thức nuốt nước bọt, bỗng nhiên cảm thấy mình rất đói.

Tân Lạc mang đĩa thức ăn đến bàn, nói với Tiểu Giác: “Ăn thôi.”

Chỉ có hai người, lại làm bảy món ăn, Amy cảm thấy ăn sao cũng không hết, cô tỏ vẻ nghiêm túc ngồi vào bàn ăn.

Tân Lạc không phản ứng gì, Tiểu Giác thì không vui, giống như một con thú bảo vệ thức ăn, toàn thân toát ra khí lạnh rét người.

Amy vội đưa cái hộp mang theo nãy giờ cho Tiểu Giác, nói lấy lòng: “Tôi có mang cho anh một món quà.”

Tiểu Giác cúi đầu bắt đầu ăn cơm, làm như không nghe cô nói gì.

Từ trước tới nay, Amy chưa từng nghe Tiểu Giác nói chuyện, cũng không biết hắn có biết nói hay không, nhưng cô biết hắn nghe hiểu Tân Lạc nói gì.

Xem ra người ta không thèm để ý đến cô, cô ngượng ngùng đặt hộp quà sang một bên, “Ăn xong rồi xem cũng được!”

Amy cắn một miếng da vịt, chỉ cảm thấy hương vị tràn đầy khoang miệng, cô thích chí nheo mắt lại.

Cô nhìn Tiểu Giác đang nhai một mồm to thức ăn, rốt cuộc hiểu được tại sao hắn thể năng cao như vậy lại hết sức nghe lời Tân Lạc, bởi vì dạ dày của hắn đã bị Tân Lạc nắm gọn trong lòng bàn tay!

Ba người không nói tiếng nào, hết sức chuyên chú ăn cơm.

Amy vốn nghĩ bảy món ăn nhất định ăn không hết, nhưng không ngờ sức ăn của Tiểu Giác cũng mạnh mẽ như thân thủ của hắn vậy, tất cả món đều bị ăn hết sạch.

Ba người ăn cả bảy món không chừa lại miếng nào.

Tân Lạc giống như nàng dâu ngoan, chẳng những nấu một bàn ăn cho mọi người, đợi mọi người ăn xong, còn nhanh tay nhanh chân dọn dẹp bàn, quét tước nhà bếp.

Amy muốn giúp, nhưng hiện giờ cô chưa quen nhà bếp, không thể nhúng tay vào, chỉ có thể đứng nhìn.

Cô cảm thấy hình ảnh trước mắt vô cùng quái lạ, như tận mắt chứng kiến một nữ vương mặt lạnh biến thành một nội trợ hiền lành, trong lòng không khỏi buồn bực, Tân Lạc yêu nghiệt này rốt cuộc từ đâu chui ra vậy?

————·————·————

Sau khi Tân Lạc dọn dẹp xong, ngồi vào ghế salon nghỉ ngơi, Amy mới tươi cười ngồi xuống phía đối diện nàng, “Cảm ơn.”

Tân Lạc lạnh lùng bưng tách trà nóng, “Tôi làm việc này chỉ để thư giản đầu óc, nấu cho cô ăn hay nấu cho chó của tôi ăn cũng vậy thôi.”

Amy bị á khẩu. Bất quá, món ăn cho chó ngon như vậy, cô cũng không ngại đến ăn thêm vài bữa.

Amy cười gượng cầm lấy hộp quà đã mang theo, mở ra cho Tân Lạc và Tiểu Giác xem.

Bên trong hộp gỗ là bốn cái mặt nạ với hình dáng khác nhau, vật liệu cầu kỳ, thiết kế tinh xảo, cái mặt nạ trên mặt Tiểu Giác không thể sánh bằng.

Amy nhẹ nhàng giải thích: “Gần đây tôi thấy Tiểu Giác rất thích chơi mặt nạ, nên sai người làm vài cái.

Tân Lạc không có ý kiến, chỉ lạnh lùng nhìn.

Tiểu Giác thì rất thích, hắn chồm người tới, cầm lấy một cái mặt nạ nhìn kỹ. Đều là mặt nạ hình động vật che nửa mặt, có hình khỉ, hình mèo đen, còn có hình bướm sặc sỡ, hình chồn trắng tao nhã.

Có lẽ vì mặt nạ chồn bạc có lông tơ mượt mà, khiến Tiểu Giác nhớ tới bộ dáng dã thú trước kia của hắn, nên cực kỳ thích, hắn cầm cái mặt nạ chạy thẳng vào nhà vệ sinh, tháo mặt nạ cũ xuống, thay vào mặt nạ chồn trắng mới.

Amy nhìn Tiểu Giác, trong lòng lặng lẽ thở dài.

Khuôn mặt đẹp như vậy lại không muốn trưng ra, đeo mặt nạ vào, quả thực phí của trời.

Có điều, chuyện người ta tiếc nuối về Tiểu Giác không chỉ có chuyện này.

Thể năng trác việt, trí lực lại quá thấp, giống như kẻ ngốc; dáng vẻ tuấn tú khiến phụ nữ phải gào thét, nhưng tính cách trẻ con, hoàn toàn không hiểu tình tứ.

Tân Lạc hỏi: “Chuyện tôi nhờ cô điều tra có tin gì chưa?”

Amy vội thu hồi suy tư, cẩn thận trả lời: “Tôi xem qua hồ sơ lưu trữ của tổng thống tiền nhiệm, nhưng tài liệu rất ít, không có bản lưu chi tiết nào, có một khoảng thời gian, tổng thống tiền nhiệm đã cấm túc ngọn núi đó trong phạm vi một trăm dặm, không có phép người ta ra vào. Tôi đã phái người đến xem sơn động, nơi xây dựng phòng thí nghiệm năm đó, đã hoang tàn hơn ba mươi năm, bị động thực vật chiếm cứ hoàn toàn, không để lại bất kỳ dấu vết gì. Chỉ còn lại duy nhất ngôi biệt thự suối nước nóng trên đỉnh núi.”

“Còn bên binh đoàn Liệt Diễm thì sao?”

“Tôi đã đích thân thẩm vấn đội trưởng Đới Phu, hắn nói năm đó không giống bây giờ, lúc đó hai đại tinh quốc Đế Quốc Ar và Liên Bang Odin vẫn chưa xảy ra chiến tranh, vẫn chung sống hòa bình. Thế cục vũ trụ ổn định, lính đánh thuê không làm ăn tốt, con người và dị chủng cũng không thù hận lẫn nhau như bây giờ. Một dị chủng đã tìm hắn, bảo rằng cần một nơi làm thí nghiệm bí mật, trả công rất hậu hỉnh, vừa đúng lúc tài chính của binh đoàn Liệt Diễm gặp khó khăn, hắn liền để cử nơi hoang tàn lạc hậu là Khúc Vân tinh. Đới Phu nói hắn chỉ làm việc vì tiền, còn chuyện người dị chủng đó cụ thể làm gì hắn cũng không biết. Có điều, khi hắn đến khu biệt thự suối nước nóng nghỉ ngơi một đêm, ngẫu nhiên nhìn thấy tên thủ lĩnh dị chủng kia, ông ta bị tật, khu suối nước nóng đó xây lên là vì ông ta.”

Amy mở thiết bị cá nhân, mở ra hình chụp nhân vật kia, “Đây là hình ảnh máy tính đã tạo ra dựa theo miêu tả của đội trưởng Đới Phu.”

Trong bức ảnh, khuôn mặt của người đàn ông trải đời, khí chất nho nhã, giống như một học giả uyên bác.

Tân Lạc lạnh sắc mặt, mắt u ám. Quả nhiên đúng như nàng nghĩ, là Sở Thiên Thanh.

Amy lạnh người, không dám hé răng.

Tiểu Giác đang đứng một bên chơi với mặt nạ đột nhiên đi đến bên cạnh Tân Lạc, tùy tiện ôm Tân Lạc, chụp nhẹ vào vai nàng.

Tân Lạc muốn đẩy hắn ra, đẩy mạnh đến độ khiến Amy cảm thấy đau răng, nhưng Tiểu Giác vẫn không buông, cố chấp ôm Tân Lạc, giống như một con thú cưng trung thành, ngu ngốc cố gắng lấy lòng chủ nhân đang không vui.

Amy vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy xúc động.

Cô là một kẻ lõi đời, cái gì cũng đã thấy qua, cái gì cũng đã chiêm nghiệm, một người kinh nghiệm đầy mình lại cảm động trước một Tiểu Giác ngu ngốc một cách kỳ lạ.

Tân Lạc rốt cuộc cũng bỏ cuộc, nàng xoa xoa đầu Tiểu Giác: “Đừng quấy, ta còn phải xử lý công việc.”

Tiểu Giác buông Tân Lạc, im lặng đứng sang một bên.

Ami nhịn không được cười ha ha. Tân Lạc là một con cáo già tâm tư khó lường, công lực phá ngàn quân; Tiểu Giác thì ngây thơ khờ dại như đứa bé, nhưng có thể hạn chế công lực của nàng đến 10 lần.

Tân Lạc quét mắt về phía Amy, cô liền thu lại ý cười, cung kính hỏi: “Cô còn có sai bảo gì không?”

“Lúc trước cô nói, hơn ba mươi năm trước Khúc Vân tinh từng có bùng phát bệnh truyền nhiễm?”

“Đúng vậy. Lúc đó tôi vừa đến Khúc Vân tinh không lâu, bị điều đi phụ trách chuyện này. May sao lúc đó thế cục vũ trụ mới bắt đầu chuyển biến, người trốn đến Khúc Vân tinh định cư chưa nhiều, nên dịch bệnh đã khống chế được.” Khi đó, bởi vì dịch bệnh, quan viên đùn đẩy trách nhiệm, nên đẩy việc này cho người mới di dân không có kinh nghiệm, không có chỗ dựa là cô, không ngờ cô giải quyết nguy cơ thành công, sau đó thành danh, trở thành sao sáng trên chính đàn.

Tân Lạc sai bảo: “Gửi tất cả tư liệu năm đó cho tôi.”

Amy sửng sờ một chút, nói: “Được.”

“Còn nữa, tôi đã bắt đầu làm việc. Không được tôi cho phép, đừng xuất hiện trước mặt tôi. Bảo thuộc hạ của cô trông chừng chân của mình, nếu không tôi sẽ không ngại chặt xuống làm phân bón hữu cơ để trồng hoa.”

“Vâng.”

Amy biết Tân Lạc không phải người thích nói đùa, nên quyết định sau khi trở về sẽ quy định tòa nhà này là khu vực cấm địa, cấm mọi người bén mảng tới gần.

————————–

Đêm khuya.

Tân Lạc ngồi trên ghế salon, đọc lướt qua tư liệu Amy đã gửi cho nàng.

Tiểu Giác ngồi trên sàn nhà, đang chơi trò chơi mới biết chơi ở trên mạng.

Sau khi Tân Lạc xem xong tư liệu, đại khái đoán được, dịch bệnh hơn mười năm trước không phải thiên tai, mà là nhân họa.

Có lẽ khi phòng thí nghiệm bí mật của Sở Thiên Thanh bị phát nổ, thuốc nghiên cứu thất thoát một phần nhỏ, gây ô nhiễm nguồn nước gần đó.

Sau khi mọi người tiếp xúc, hệ thống miễn dịch bị hủy hoại, cơ thể nhiễm virus, lây bệnh truyền nhiễm.

Ngày đó nàng bị thương ở tay, vết thương nhiễm khuẩn gây sốt cũng vì nguyên nhân này. Có điều, đã qua ba mươi năm, tác dụng của thuốc cũng đã gần hết hiệu lực, nên nàng chỉ bị sốt cao hai ngày là khỏi.

Dựa theo tư liệu trước kia, Sở Thiên Thanh đã nghiên cứu loại thuốc kích thích dị chủng dị biến tại phòng thí nghiệm bí mật.

Nhưng, theo triệu chứng dịch bệnh ở Khúc Vân tinh, dường như nghiên cứu bí mật chỉ nhằm vào con người mang gene bình thường, chẳng lẽ đó là tác dụng phụ của loại thuốc nghiên cứu này.

Tân Lạc chống đầu suy tư một lúc lâu, vẫn chỉ là phỏng đoán vì không có chứng cứ cụ thể.

Đang lúc rối trí, Tiểu Giác ôm nàng từ sau lưng, khàn giọng nói: “Đồ lừa gạt!”

Thân thể của Tân Lạc chợt cứng đờ, hô hấp cũng ngừng hẳn.

Tiểu Giác cọ cọ đầu vào nàng, bất mãn hỏi: “Tại sao cô gạt tôi phải gọi cô là dì Lạc Lạc?”

Tân Lạc chậm rãi thở phào.

Tiểu Giác nói: “Trên mạng nói con cháu mới xưng hô với người lớn là dì, tôi không phải là con cháu của cô.”

“Vậy mi muốn gọi là gì?”

“Lạc Lạc.”

“Tùy mi.”

Tiểu Giác vui vẻ buông nàng ra, “Tắm rửa, đi ngủ thôi.”

Tân Lạc nói: “Ta có chút chuyện nghĩ chưa ra.”

Tiểu Giác thô lỗ nói: “Thì đừng nghĩ!”

Tân Lạc cảm thấy chuyện này đích thực là cách giải quyết, nếu nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, dù sao việc cấp bách hiện giờ không phải là điều tra Sở Thiên Thanh và Sở Mặc.

Nàng định tắt màn hình, nhưng chợt nhớ gì đó, ngón tay chạm nhẹ, mở ra một đoạn clip Sở Mặc đang tham gia hoạt động.

“Mi biết hắn không?”

Tiểu Giác nhìn thoáng qua, không hứng thú: “Không biết.”

Bởi vì Sở Mặc, Tiểu Giác mới biến thành dã thú hơn ba mươi năm, mất đi trí lực bình thường, trở nên ngu ngốc, hắn lại chẳng nhớ gì, chuyện trước kia coi như xóa sạch, sống tự do thoải mái.

Tân Lạc không hiểu cảm giác trong lòng là gì, nàng kinh ngạc nhìn Tiểu Giác.

Tiểu Giác quay đầu nhìn nàng, kiểu tóc dưa bở sát da đầu, hai tròng mắt đem thẫm lộ ra sau chiếc mặt nạ chồn.

Tân Lạc không khỏi lộ ra ý cười, nàng sờ vào mặt nạ chồn của hắn, “Chơi mấy ngày rồi vẫn chưa đã sao?”

Tiểu Giác không nói tiếng nào, nắm nhẹ tay Tân Lạc.

Tân Lạc đứng lên, huơ tay muốn tắt màn hình, lại dừng lại, nàng chỉ vào Sở Mặc, nói với Tiểu Giác: “Đây là kẻ xấu, về sau nhìn thấy hắn, phải giết ngay.”

“Được.” Tiểu Giác đồng ý không chút do dự.

————·————·————

Sáng sớm.

Ánh nắng rọi vào tòa nhà hai tầng.

Tân Lạc đứng giữa vườn hoa, nhìn đám cây hút huyết đằng bên trong hàng rào sắt.

Tuy nhà của A Thịnh và Tử Yến đều bị thiêu trụi, toàn bộ hút huyết đằng xung quanh nhà cũng bị tiêu hủy, nhưng bọn họ lại đi quá vội, không kịp kiểm tra, hút huyết đằng lại sống dai như vậy. Tân Lạc đã gạt đống tro tàn, đào từ dưới đất bộ rễ khô của hút huyết đằng. Sau khi chăm sóc cẩn thận, một cây đã sống sót. Tiếp tục chăm bón, bây giờ đã có sáu cây hút huyết đằng, sinh trưởng tốt.

Tân Lạc thấy một dây leo muốn bò ra ngoài, nàng đưa tay, muốn thả nó lên hàng rào sắt.

Một bàn tay nắm lấy tay nàng nhanh như chớp, “Đừng nhúc nhích, nó sẽ cắn.”

Tiểu Giác tự đưa tay, nhanh chóng kéo sợ dây leo, đưa nó đến bên hàng rào, sau đó nhanh chóng rút tay lại.

Tân Lạc nói: “Mi vẫn nhớ nó cắn người, ngoại trừ chuyện này, mi còn nhớ gì không?”

“Hình dáng của tôi không giống với cô, giống như này.” Hắn chỉ vào cái mặt nạ chồn lông nhung ở trên mặt.

Tân Lạc hỏi, “Còn gì nữa?”

“Sân, cây, A Thịnh, Tiểu Hoàn, Thiệu Dật Tâm.”

“Đúng là nhớ không ít.”

Tiểu Giác rầu rĩ nói: “Tôi muốn trở lại hình dáng cũ.”

Tân Lạc hỏi: “Làm người không tốt sao?”

Tiểu Giác không nói gì.

Tân Lạc cũng không hỏi nữa, “Ta cần mi giúp ta một chuyện.”

Tiểu Giác đồng ý không do dự: “Được.”

“Chưa hỏi làm gì đã vội đồng ý?” Tân Lạc đi vào nhà, “Theo ta.”

————·————·————

Tân Lạc dẫn theo Tiểu Giác đi vào phòng thí nghiệm, bảo hắn nằm thẳng trên giường.

Nàng rút hai ống máu, thu thập số liệu thân thể hắn.

Tân Lạc hỏi: “Đau không?”

“Không đau.”

Tân Lạc nói: “Ta muốn dùng cơ thể mi làm thí nghiệm, sẽ rất đau.”

Sau khi suy xét thật kỹ, nàng quyết định thẳng thắn nói tất cả cho Tiểu Giác biết.

Mặc dù chỉ số thông minh của Tiểu Giác không cao, nhưng thể năng đã 4A, nếu hắn thực sự không muốn, không ai có thể ép buộc hắn. Nếu đến lúc thí nghiệm làm được một nửa, hắn đau quá bỏ trốn thì mệt, chi bằng nói tất cả cho hắn biết, chuẩn bị trước tốt hơn.

Tiểu Giác nói: “Không sao, tôi không sợ đau.”

“Lúc đầu sẽ rất đau, toàn thân đều đau đớn.”

“Không sao cả, tôi có thể chịu được, đừng lo.”

Tân Lạc biết rõ, nghiên cứu của nàng không thể thiếu Tiểu Giác.

Nàng thẳng thắn, không phải là cho hắn cơ hội không làm, mà phơi bày vấn đề ra rõ ràng, để nghĩ cách giải quyết.

Nàng đã từng nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng Tiểu Giác chống đối, cũng luôn nghĩ cách tốt nhất để lừa hắn. Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới câu trả lời của Tiểu Giác là “Không sao cả”, còn khiến nàng “không cần lo lắng”.

Tân Lạc hỏi: “Mi biết thí nghiệm cơ thể là gì không?”

Tiểu Giác gật đầu, “Là người có thể ở cùng cô trong phòng thí nghiệm, giúp cô hoàn thành thí nghiệm.”

Trước kia khi ở nhà của A Thịnh, Tân Lạc cũng không cho hắn vào phòng thí nghiệm, hắn luôn nằm chờ ở bên ngoài, hâm mộ A Thịnh được vào phòng thí nghiệm.

Tân Lạc cực kỳ ngạc nhiên, không ngờ đến câu trả lời như vậy.

“Không phải không đúng, chẳng qua… Mấy thứ thuốc thí nghiệm có thể gây hại đến cơ thể, tổn hại đến sức khỏe của mi. Tứ chi của mi sẽ bị co giật, hoạt động khó khăn, đau bụng, thân thể thối rữa, đau đầu hôn mê, thị giác tổn thương, thậm chí bị mù.”

“Không thành vấn đề.”

Tân Lạc thở dài, Tiểu Giác không hiểu gì cả, căn bản không biết cái gì là vấn đề.

Nàng thật sự giống như đang hiếp đáp một đứa trẻ, nhưng có một số chuyện không thể không làm.

Nàng xoa đầu Tiểu Giác, trịnh trọng đồng ý: “Ta sẽ cố gắng giảm thương tổn đến mức thấp nhất, cố gắng giúp mi khỏe mạnh.”

Đầu của Tiểu Giác dán chặt lòng bàn tay nàng, dụi dụi nhẹ, dường như đang trấn an nàng đừng quá lo lắng.

Tân Lạc cảm thấy vớ vẩn, cả đời làm thí nghiệm, lần đầu tiên bị vật thí nghiệm an ủi, còn là một vật thí nghiệm có trí óc như một đứa trẻ.

————·————·————

Tân Lạc giống như kẻ sống ẩn dật, ẩn cư trong phủ tổng thống Khúc Vân tinh, toàn tâm toàn ý bắt đầu làm nghiên cứu.

Lúc đầu, thân thể của Tiểu Giác không có phản ứng gì bất thường, cho dù có chút đau đớn, nhưng hắn vẫn chịu được.

Nhưng số lần thí nghiệm ngày càng tăng, cơ thể của Tiểu Giác bắt đầu không chịu được tác dụng phụ của thuốc, bụng đau thắt, tứ chi co giật là chuyện thường xuyên.

Sáng sớm.

Khi Tiểu Giác thức dậy, thì phát hiện phòng ngủ không có ai, xem ra Tân Lạc đã làm thí nghiệm cả đêm không ngủ.

Hắn rửa mặt qua loa, vội vàng đi lên phòng thí nghiệm ở lầu hai.

Đột nhiên, tứ chi run rẩy không thể khống chế, cả người lăn xuống lầu.

Hắn cố gắng muốn đứng lên, nhưng hai chân hoàn toàn không nghe theo.

Một người thể năng 4A lại tập tễnh bước đi như một đứa bé, vừa đứng vững lại mất hết sức lực ngã xuống.

Hắn nhớ hôm nay Tân Lạc còn cần hắn giúp nàng thí nghiệm thuốc, hắn hết lần này đứng lên, lại đến lần khác ngã xuống.

Tân Lạc nghe có tiếng động, từ phòng thí nghiệm đi ra, nàng nhìn thấy——

Tiểu Giác chân tay cứng đơ, run rẩy đứng lên rồi ngã xuống giống như một người máy ngu ngốc.

Lần này rồi lần khác cứ như vậy.

Đứng lên, rồi ngã xuống…

Khi hắn ngã mạnh xuống sàn nhà lần nữa, Tân Lạc mới đi đến, đè hắn lại, ngăn hắn tiếp tục đứng lên.

Tiểu Giác giống như đã làm chuyện gì sai, mặt mày bất an, áy náy nói: “Tôi nghỉ một chút là có thể đứng lên, nhất định sẽ không để trì hoãn thí nghiệm.”

Tân Lạc lắc đầu, ôn hòa nói: “Ta mệt rồi, hôm nay nghỉ.”

“Cô mệt?”

“Phải, ta rất mệt. Mi xem mắt của ta đỏ lên rồi.”

Do suốt đêm không ngủ, sắc mặt của Tân Lạc mỏi mệt, mắt hơi đỏ. Tiểu Giác dần dần bình tĩnh lại, hắn an tâm dựa vào lòng Tân Lạc, không muốn cố gắng đứng lên nữa.

Tân Lạc lẳng lặng nhìn bên ngoài cửa sổ.

Hút huyết đằng đã vươn cao, bò đầy hàng rào sắt.

Trên trời tuyết rơi lất phất, cây cối gần đó, bên dưới gốc, phủ một lớp tuyết trắng như phấn mỏng.

Hóa ra đã lập đông!

Tân Lạc tự giễu: “Trong núi không ngày tháng, lạnh nóng không biết năm.” (3.15.1)

(3.15.1) Nguyên văn “Sơn trung vô giáp tử, hàn tẫn bất tri niên”, trích trong hồi 1 Tây Du Ký, ám chỉ người sống ẩn dật lâu ngày không nhận biết thế giới xung quanh đã thay đổi.

Trước đây, mẹ nàng có nói trong phòng thí nghiệm không biết ngày tháng, rất nhiều người tóc bạc hoa râm cũng chưa thu được kết quả, đừng bao giờ ỷ lại bản thân tài giỏi mà bỏ phí thời gian.

Nhưng, vì có sức khỏe để làm thí nghiệm, vì để thí nghiệm được tiếp tục, hôm nay phí thời gian một chút cũng không sao!

Tân Lạc hỏi Tiểu Giác: “Lâu rồi không ra khỏi nhà, mi muốn đi đâu chơi?”

Tiểu Giác sáng mắt, vui vẻ nói: “Đi núi.”

Tân Lạc gửi tin nhắn cho Amy, bảo cô chuẩn bị phi thuyền, đưa bọn họ đến biệt thự suối nước nóng ở trên núi.

———————————-

Hai chân của Tiểu Giác lâu lâu lại cứng đơ, Tân Lạc không muốn hắn dùng sức, nên để hắn ngồi xe lăn, giúp hắn đi.

Đáng tiếc, căn nhà lớn đến đâu, cũng có giới hạn. Con đường bên ngoài khu nhà đá nhọn lởm chởm, bụi cây rậm rạp, xe lăn đẩy không đi, chỉ có thể dừng lại.

Tân Lạc tự đi thì không sao, nhưng Tiểu Giác lại nhìn nàng mong đợi, đương nhiên rất muốn đến rừng núi hoang sơ.

Tân Lạc nghĩ, ngoại trừ một tháng vừa biến lại thành người, thời gian còn lại hắn đều giúp nàng trong phòng thí nghiệm, gần như không ra khỏi cửa, giống như ở tù.

Cuộc sống như vậy, từ nhỏ đến lớn nàng đã có thói quen, Tiểu Giác bẩm sinh đã trái ngược.

Tân Lạc đưa lưng về phía Tiểu Giác ngồi xuống trước xe lăn, “Ta cõng mi vào rừng một chút.”

Tiểu Giác tính cách đơn thuần, hoàn toàn không có chút ngượng ngùng hay mất tự nhiên.

Hắn vui vẻ nằm sấp trên lưng Tân Lạc, để Tân Lạc cõng hắn theo đường mòn đi vào núi.

Tuyết rơi lất phất, hai người không nhanh không chậm men theo đường mòn lên đến đỉnh, đi dạo một vòng lớn.

Tân Lạc ít nói, nhưng cực kỳ phối hợp.

Mặc kệ Tiểu Giác muốn đi đâu, muốn làm gì, nàng cũng đều chiều theo ý hắn, cõng hắn đến, cùng hắn làm.

Tiểu Giác phát hiện một con gà rừng trốn trong tuyết, bảo Tân Lạc đi bắt.

Tân Lạc nghe theo đi bắt, nhưng đánh tới đánh lui, vẫn không bắt được.

Tiểu Giác nhìn đến sốt ruột, tự mình vốc một nắm tuyết, ném vào gà rừng làm nó bất tỉnh, mới bắt được.

Tiểu Giác vừa vỗ tay hoan hô, vừa chỉ Tân Lạc, trêu: “Ngốc!”

Tân Lạc cảm thấy cực kỳ quen tai, “Mi bắt chước ai học mắng người vậy?”

“Cô!”

Tân Lạc im lặng.

Không biết là do cảm thấy bản thân không phải ngốc, hay là quá may mắn, Tân Lạc phát hiện một loài cây quen thuộc bên dưới đám lá rụng của một gốc cây to.

Nàng bới tuyết, đào lên củ khoai sọ bị chôn dưới tuyết.

Tiểu Giác hỏi: “Đây là gì?”

“Khoai sọ.”

“Ăn được không?”

“Được.”

“Sao cô biết?”

“Trước đây, ba tôi hay dẫn tôi và ca ca ra ngoài săn thú, ông đã nói tôi biết.”

“Ba của cô giỏi thật.”

Tân Lạc vừa nhặt khoai sọ, vừa cười gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy, cảm giác cái gì ông cũng biết.”

“Ba của cô còn làm được gì nữa?”



Trên đường về, Tân Lạc cõng Tiểu Giác, Tiểu Giác vác gà rừng và khoai sọ. Hai người vừa đi chậm rãi theo con đường mòn, vừa nói chuyện phiếm.

————·————·————

Trở lại khu biệt thự suối nước nóng, Tân Lạc để Tiểu Giác tắm suối nước nóng, làm ấm chi dưới đang cứng đờ.

Nàng vào nhà bếp xử lý con gà rừng thật sạch, lột vỏ cắt nhỏ khoai sọ, rót nửa chai rượu đỏ, bỏ tất cả vào lò nướng, để lửa nhỏ từ từ nướng chín.

Khi Tân Lạc đi ra, thì nhìn thấy——

Suối nước nóng khí bốc cao, khói trắng lượn lờ. Những bông tuyết nhỏ rơi từ trên trời chưa đến mặt nước đã tan chảy, thấm ướt bàn tay.

Tiểu Giác ngồi ngay ngắn trong lòng suối, nửa gương mặt đeo mặt nạ chồn ở trên mặt nước.

Bởi vì thấm nước, lông tơ bếch lại, nhìn có chút xấu xí.

Tân Lạc ngồi bên bờ suối, tò mò hỏi: “Mi có tật gì kỳ lạ vậy? Đeo mặt nạ mãi không chịu cởi ra.”

Tiểu Giác không nói tiếng nào, đôi mắt đen thẫm, im lặng nhìn Tân Lạc, gương mặt chồn trắng lại có vẻ dịu dàng ôn hòa.

“Ngâm suối nước nóng không cần mang thứ này.” Tân Lạc đưa tay muốn tháo mặt nạ của hắn ra.

Tiểu Giác nghiêng đầu né tránh.

Tân Lạc buồn cười, chỉ biết cởi quần áo của người ta rất khó, không ngờ cởi mặt nạ cũng khó như vậy.

Nàng nửa đùa nửa thật nhìn Tiểu Giác, tiếp tục tháo bỏ mặt nạ của hắn.

Tuy Tiểu Giác đi đứng bất tiện, nhưng thể năng cao hơn Tân Lạc rất nhiều, hắn tránh trái né phải, lần nào cũng đúng lúc né được. Tân Lạc thử nhiều lần, vẫn không thể tháo mặt nạ của hắn.

Tân Lạc tính khí nổi lên, vô thức không còn giả vờ nữa.

Nàng nắm lấy cánh tay của Tiểu Giác, muốn giật mạnh mặt nạ của hắn xuống. Đang lúc nắm kéo, Tiểu Giác không cẩn thận dùng sức hơi quá, Tân Lạc từ trên bờ ngã ùm xuống suối.

Tiểu Giác biết mình gây họa, lập tức không dám động đậy.

Tân Lạc tức giận trồi lên khỏi mặt nước, chật vật trừng mắt với Tiểu Giác, ra lệnh: “Tháo mặt nạ xuống ngay!”

Tiểu Giác đặt tay lên mặt nạ, nhưng vẫn chần chừ.

Tân Lạc bực bội hỏi: “Một cái mặt nạ thôi mà, cũng không phải lột da mặt của mi, tại sao lại không muốn đến vậy?”

Tiểu Giác rũ mắt, nhỏ giọng: “Mặt của tôi rất xấu, cô nhìn thấy sẽ không vui.”

Tân Lạc sửng sốt.

Trong làn khói trắng lượn lờ, bông tuyết rơi đầy, hóa thành giọt mưa rơi xuống.

Tiểu Giác cố chịu một lúc lâu, cuối cùng không muốn trái ý Tân Lạc, tháo mặt nạ xuống.

Tân Lạc chợt nói: “Không cần cởi nữa, cứ đeo đi!”

Tiểu Giác nâng mắt, nhìn thoáng qua gương mặt không chút thay đổi của Tân Lạc, tay từ từ buông xuống, ngồi sụp vào nước.

Tân Lạc ngồi trong lòng suối, nhìn làn khói trắng trước mặt, thản nhiên: “Mi đi đứng cứng đờ như vậy chỉ là mới bắt đầu, về sau không chừng toàn thân mi sẽ thối rữa, mi…”

Tân Lạc vốn muốn nói “Mi còn muốn tiếp tục không”, nhưng, nàng sẽ cho hắn cơ hội dừng lại sao?

Không bao giờ!

Nếu nàng không muốn hắn rời khỏi thí nghiệm, vậy cần gì phải giả vờ hỏi?

Tiểu Giác ôn hòa nói: “Không sao, tôi có thể chịu được.”

Tân Lạc quay đầu nhìn Tiểu Giác, cách cái mặt nạ chồn, chỉ có thể nhìn thấy đáy mắt trong suốt của hắn.

“Tại sao?”

Tiểu Giác hoang mang hỏi: “Tại sao cái gì?”

“Rõ ràng cơ thể rất đau đớn, tại sao còn muốn giúp ta làm thí nghiệm?”

Tiểu Giác không thể trả lời, hắn cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, vẫn không thể trả lời. Ánh mắt hắn ẩn hiện buồn rầu, ấm ức mãi mới nói ra được một câu: “Bởi vì… tôi muốn.”

Tân Lạc lạnh nhạt, nhìn đám khói lượn lờ, bao phủ bông tuyết, biến nó thành giọt mưa, rơi vào nước.

“Tiểu Giác, làm người không phải như vậy. Chỉ có thú cưng mới nghe lời chủ nhân, chủ nhân muốn nó làm gì, nó liền ngu ngốc làm theo. Người với người không phải thế, con người luôn có tư tưởng ích kỷ, yêu thích, dục vọng, lợi ích, sinh tử của bản thân mới là quan trọng nhất, hơn tất cả những thứ khác.”

Tiểu Giác như hiểu như không, khẳng định chắc nịch: “Đúng rồi, tôi chỉ vì tôi thôi, vì tôi muốn như vậy, là mong muốn của bản thân.”

Tân Lạc cảm thấy không thể trao đổi bằng cách thông thường, nên im miệng.

————·————————

Hai người tắm suối nước nóng xong, trở vào nhà, món gà rừng khoai sọ nướng rượu đỏ đã chín tới.

Do ảnh hưởng của thuốc, Tiểu Giác không được ăn vài ngày, nay được thỏa chí, hắn ăn sạch nguyên con gà rừng, ngay cả khoai sọ trong bát cũng không chừa một miếng.

Tân Lạc mặt không chút thay đổi ngồi đối diện Tiểu Giác, vừa uống rượu vang đỏ, vừa nhìn hắn ăn.

Tiểu Giác ngượng ngùng nói: “Tôi đã ăn hết rồi.”

Tân Lạc chỉ chỉ miệng hắn, Tiểu Giác hoang mang.

Tân Lạc cầm lấy khăn ăn, chồm người tới, giúp Tiểu Giác lau đồ ăn dính ở miệng, thản nhiên nói: “Cáo ăn gà, phải đạo rồi.”

Tiểu Giác nhếch miệng cười, không chắc hỏi: “Cô đang trêu chọc tôi sao?”

“Mi cảm thấy vậy sao?”

“Lời nói thì giống, thái độ không giống.”

Tân Lạc nói: “Mi có thể hiểu trêu chọc, nhưng chưa đoán được ý qua sắc mặt, cần tiếp tục học làm người.”

Tiểu Giác suy nghĩ, hỏi: “Nhìn mặt cũng có thể đoán ý sao?”

Tân Lạc sắc mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm Tiểu Giác, uống một hơi cạn ly rượu, cố gắng không hỏi “Mi đang đùa với ta sao”.

————·————·————

Hai người ngủ trong núi một đêm.

Ngày hôm sau, chân của Tiểu Giác khôi phục lại bình thường.

Hai người trở lại phòng thí nghiệm ở phủ tổng thống, tiếp tục thí nghiệm.

Mấy tháng sau, thân thể của Tiểu Giác bắt đầu thối rữa.

Tân Lạc tranh thủ lúc rảnh rỗi nghiên cứu phối thuốc bôi ngoài da, giúp hắn bôi khắp người như đắp một lớp da mỏng toàn thân hắn.

Lúc đầu, tác dụng của thuốc chưa được như mong muốn, nhưng sau khi Tân Lạc điều chỉnh cách phối vài lần, đã có thể điều trị da thịt thối rữa.

Có điều, khi sử dụng, toàn thân ngứa ngáy cực kỳ khó chịu, còn không được gãi, Tiểu Giác luôn không muốn dùng.

Tân Lạc không chút mềm lòng tìm một cây roi, huơ roi giám sát.

Nếu Tiểu Giác dám gãi, sẽ bị đòn ngay.

Tứ chi co giật, bụng đau thắt, thân thể thối rữa, đau đầu hôn mê, mù tạm thời…

Tác dụng phụ của thuốc, Tiểu Giác đều lần lượt trải qua.

Khi Tân Lạc làm thí nghiệm, cũng không chút nương tay, nhưng khi cơ thể của Tiểu Giác xảy ra vấn đề, nàng cũng luôn tận tâm tận lực tìm cách chữa trị.

Tuy đau đớn không thể nào tránh khỏi, nhưng nhờ có thể năng mạnh mẽ, cùng với sự chăm sóc cẩn thận của Tân Lạc, sức khỏe của Tiểu Giác cũng không bị hao tổn.

Khi Amy đến thăm Tân Lạc, vô tình phát hiện loại thuốc bôi da Tân Lạc đã làm cho Tiểu Giác, cô lập tức ý thức được cơ hội làm ăn.

Hiện giờ toàn vũ trụ không yên ổn, chiến tranh thường xuyên xảy ra, cần loại thuốc vừa đơn giản vừa hữu hiệu, loại thuốc bôi da này đích thực là thứ thiết yếu cho nhà thám hiểm vũ trụ.

Hai người bàn bạc, thỏa thuận hợp đồng rõ ràng, Amy đứng ra thành lập công ty, phụ trách kinh doanh, Tân Lạc và Tiểu Giác được hưởng 15% cổ phần.

Đến khi loại thuốc bôi da trị thương kia bán chạy khắp vũ trụ, lợi nhuận ùn ùn kéo đến, Amy mới thật sự hiểu được lời nói trước kia của Tân Lạc, nàng thiếu gì cũng không thiếu tiền.

————·————·————

Ngày này qua ngày kia, tháng này qua tháng nọ, năm này qua năm khác.

Thí nghiệm không ngừng, khổ cực không dứt.

Lần này đến lần khác thất bại, lần này đến lần khác quay lại từ đầu.

Cuộc sống dường như đang không ngừng lặp lại, không ngừng xoay vòng, giống như vĩnh viễn không thấy điểm dừng.

Đôi khi, Tiểu Giác cảm thấy sốt ruột thay cho Tân Lạc, nhưng Tân Lạc giống như đã sớm quen, nàng luôn tỏ thái độ lạnh nhạt, tỏ vẻ không chùng bước.

Nàng không cho phép mình có thời gian để thất vọng, luôn tiếp tục làm thí nghiệm không ngơi nghỉ.

Tiểu Giác không biết Tân Lạc đang nghiên cứu cái gì, cũng không biết đến khi nào nàng mới nghiên cứu ra, nhưng hắn biết, hắn sẽ luôn ở bên cạnh nàng, cho đến khi nàng thành công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status