La bàn vận mệnh

Chương 26: Phương pháp



"Dứt khoát đem chuyện này công khai quên đi, dù sao ngươi ta đối với thanh kiếm này không có hứng thú, ngược lại không bằng công khai ra, làm cho người muốn có được nó đi tranh đoạt, để cho bọn họ lường bại câu thương thêm, cũng có thể dẫn truyền nhân Lý gia, nếu đã xác nhận truyền nhân Lý gia, đem kiếm cho hắn là đến nơi. Chẳng qua làm như vậy mà nói, chúng ta ngược lại không có gì, Lý gia truyền nhân lại đã thành kẻ địch chung của võ lâm." Ngọc Khánh Hoằng mờ miệng giải thích.

"Cái này đơn giản, ta sẽ tự mình bảo vệ truyền nhân Lý gia, cùng lắm thì, đem tất cả người tham gia một lần này xử lý!" Dương Thiên Vấn trả lời, chẳng qua đáp án này ngay cả chính Dương Thiên Vấn cũng có chút giật mình, đem tất cả mọi người xử lý? Cái này ở trước kia, mình là nghĩ cũng sẽ không nghĩ. Mình thay đổi rồi sao? Giống như thay đổi, nhưng là sau khi thay đổi mình còn là mình sao? Dương Thiên Vấn có một tia mê mang, dần dần chìm vào.

"Ôi..." Dương Thiên Vấn đột nhiên kêu ra tiếng, cúi đầu nhìn lại, thì ra là Tiểu Bạch ở thời khắc mấu chốt hung hăng kêu mình một ngụm, cùng cắn nát da rồi. Trong lòng Dương Thiên Vấn hô to may mắn, thiểu chút nữa thì... Dương Thiên Vấn tỉnh táo lại rất nhanh liền có kết luận, vô luận mình thay đổi hay không, chỉ cần mình không thẹn với lương tâm, mình liền vẫn là Dương Thiên Vấn ban đầu!

Xách lên Tiểu Bạch, ở trên cái mông nhỏ của nó hung hăng vỗ một cái, nói: "Ngươi gia hỏa này không thể mềm mòng một chút sao? Nhìn xem cùng rách da rồi!" Dương Thiên Vấn chỉ vào chân mình, quở trách Tiểu Bạch. Chẳng qua lại không làm khó nó, đem nó ném tới trên bàn, để cho nó tiếp tục ăn. Bản thân vẫn là không cần đi chui cái loại sừng trâu vô vị này.

Ngọc Khánh Hoằng ngược lại không biết lời của Dương Thiên Vấn có cái gì không đúng, chỉ cần chết không phải người Ngọc gia, cho dù người khắp thiên hạ chết sạch, việc cùng không liên quan Ngọc Khánh Hoằng hắn. "Đúng rồi, ngươi nói rất đúng, ta sao không nghĩ đến chứ!".

Dương Thiên Vấn sửng sốt một chút, người này ngược lại là loại người sợ thiên hạ không loạn! Hoặc là nói đây mới là tư tưởng của thượng vị giả?

"Được rồi, không nói nữa, Phượng Tú đại gia đi ra rồi." Ngọc Khánh Hoằng nhắc nhờ, hai mắt ánh sáng đi xuống nhìn xung quanh.

Dương Thiên Vấn cũng tốt mò hướng xuống nhìn tới, một nữ tử mặc quần hồng áo trắng, tóc dài khoác vai, mặt mang khăn che mật, tay ôm đàn cổ uyển chuyển đi lên đài. Chỉ tử bên ngoài mà nói, mỹ nữ trước kia mình từng chứng kiến trên vóc người đều không so được với nàng này, chẳng qua khuôn mặt bị che, Dương Thiên Vấn cùng không biết thuộc về loại mỹ nữ bóng lưng hay không.

Nữ tử đem đàn nhẹ nhàng đặt ở trên cầm đài (bục đánh đàn thường ở giữa tầng trệt của tòa lầu xanh ngày xưa), chậm rãi ngồi xuống, nhẹ giọng mở miệng nói: "Khúc này tên là: Khinh ngâm" Nói xong, liền bắt đầu đánh đàn. Một trận tiếng đàn uyển chuyển du dương, truyền khắp toàn bộ đại sảnh.

Tiếng đàn thấu vào lòng, làm cho thể xác và tinh thần người ta thoải mái, toàn trường mấy trăm người tất cả đều bị tiếng đàn mê hoặc, toàn trường trừ tiếng đàn, thì ngay cả tiếng hít thở cũng là khẽ lại càng khẽ. Cầm kĩ (kĩ năng đàn) bậc này thật sự là làm Dương Thiên Vấn kinh ngạc, tuy rằng đối với cầm kĩ không nghiên cứu bao nhiêu, chính là chưa từng ăn thịt lợn, còn chưa từng thấy lợn chạy sao? Từ đàn xem người, vị Phượng Tú đại gia này tuyệt đối là một đời danh gia. cầm điều tuy tương đối thấp, giống như nữ tử khẽ ngâm, nhưng trong đó ẩn chứa ý nguyện tự do lại là đang lên án bất màn đối với chuyện đời. Dương Thiên Vấn cũng không biết vì sao có thể nghe hiểu, dù sao ở hắn nghe thấy chính là ý tứ này.

Tự do? Có ý tứ!

Một khúc xong, Phượng Tú đại gia đứng dậy nói: "Đa tạ các vị, Phượng Tú cáo từ." Nói xong cầm lấy đàn xoay người rời khôi đại sảnh.

"Ồ? Chỉ biểu diễn một khúc? Vị Phượng Tú đại gia này cái giá ngược lại là không nhỏ." Dương Thiên Vấn khẽ cười nói.

"Ài... phải nha, thật là đáng tiếc, một tháng một khúc, ừm, chẳng qua, ngươi nếu là vẫn muốn nghe, ngược lại có thể đi cầm viện, nghe nói chỉ cần nghe hiểu ý trong đàn của nàng hoặc trả lời mấy vấn đề, thì có thể cho nàng đánh đàn cho một mình ngươi. Sao, muốn đi thử một lần không?" Ngọc Khánh Hoằng bát quái hỏi.

"Không có hứng thú." Dương Thiên Vấn lắc lắc đầu nói, bưng lên bích loa xuân bên cạnh bàn, khẽ nếm một ngụm.

Mặt Ngọc Khánh Hoằng lập tức suy sụp xuống, hắn biết rõ tính cách Dương Thiên Vấn, khắc sâu cảm nhận được dưới bề ngoài bình tĩnh không dấu vết kia cất dấu một con mành thú bạo ngược. Tính cách sảng khoái, nói một không hai. Cùng người như thế làm bạn là yên tâm nhất cũng là thư thái nhất, chẳng qua cùng người như thế phân cao thấp, đó chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Dương Thiên Vấn nhìn tiểu tử này, đã biết hắn đang đánh chủ ý gì, quên đi, vì huynh đệ hai sườn cắm đao, có thể giúp thì giúp đi. Ra vẻ trầm ngâm mở miệng nói: "Đừng cho là ta không biết ngươi đánh chủ ý gì, muốn tán người ta thì tự mình lẻn, thế nào cũng phải kéo ta lên trước gio."

"Ha ha... " Ngọc Khánh Hoằng cười ngây ngô.

"Ngươi không phải nói, sau lưng Thính Vũ lâu là Nam Thục hoàng thất Lưu gia sao? Liền không sợ Phượng Tú đại gia là Hoàng Thượng, hoàng tử người ta độc chiếm sao? Đây chính là cấm kỵ đó!" Dương Thiên Vấn nhắc nhở.

"Không có khả năng! Nữ nhân của Tán Hoa lâu, có lẽ ta còn phải kiêng kị một chút, nhưng nơi này là Thính Vũ lâu, Phượng Tú đại gia ở chỗ này tuyệt đối là tự do." Ngọc Khánh Hoằng phản bác nói.

"Ha ha... thực sao? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe thân bất do kỹ những lời này sao?" Dương Thiên Vấn mỉm cười nói, nếu thật sự muốn đi thì đi đơn giản như vậy, vị Phượng Tú đại gia này cũng sẽ không ở tiếng đàn ẩn hàm ý nguyện hướng tới tự do. Sinh ở thời loạn, nếu dưới cái khăn che mặt kia thật sự là loại tuyệt thế dung nhan nghiêng nước nghiêng thành này, như vậy nhất định không có khả năng có tự do đáng nói. Cuộc sống hiện tại, xem như tốt nhất rồi, nếu rời khôi, một nữ tử yếu ớt, không nơi nương tựa, kết cục khẳng định bi thảm.

Ngọc Khánh Hoằng cũng không phải ngu ngốc, hơi hơ tự hỏi liền đã hiểu ý tứ của Dương Thiên Vấn, hắn vốn đã xuất thân thế gia đại tộc, so với Dương Thiên Vấn càng thêm biết bóng tối trong đó. Cười khổ lắc lắc đầu nói: "Không nghĩ đến, ngươi nhìn được so với ta còn thấu triệt hơn.".

"Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê mà thôi." Dương Thiên Vấn lắc lắc đầu nói, đưa tay vuốt ve bộ lông của Tiểu Bạch.

"Đi... biểu diễn xem xong rồi, đi về ngủ. Ngày mai dậy khẳng định có một đống lớn công việc phải xử lý." Dương Thiên Vấn duỗi lưng một cái, đem Tiểu Bạch đang ghé ở trên bàn chợp mắt xách lẻn, đi xuống

Ngọc Khánh Hoằng nghĩ đến buổi tối hôm nay Dương Thiên Vấn ở trên đường làm tiên phong, đầu lập tức liền lớn rồi, nhiều cao thủ như vậy, bị một đòn lấy mạng, ngày mai không biết sẽ nhấc lên gió lốc như thế nào?

Một ngày liền như vậy trôi qua, buổi sáng, Dương Thiên Vấn dậy rất sớm, Tiểu Bạch thì nằm ở bên cạnh đầu, bộ dáng đáng yêu làm tâm tình Dương Thiên Vấn dễ chịu.

Rời phòng, liền nhìn thấy Ngọc Khánh Hoằng cũng từ trong một phòng khác đi ra, Dương Thiên Vấn ngạc nhiên hỏi: "Ồ. ngày hôm qua tiểu tử ngươi khó được thành thật một lần!"

Con mắt Ngọc Khánh Hoằng trợn lên một cái, xoay người đi đến cửa, vừa đi vừa nói chuyện: "Chính ngươi kêu sớm một chút, ta còn cần đi ra ngoài hỏi thăm tin tức.".

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 23 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status