Làm nũng trong lòng anh

Chương 10: Vong mệnh chi đồ

EDITOR: JIN XUAN

Tạ Tùy khởi động động cơ, mặt đồng hồ xe chuyển sáng, Tịch Bạch còn chưa kịp ngồi vững, "Oanh" một tiếng, hắn đã chạy xe ra ngoài.

Tịch Bạch không nhớ rõ mình đã từng nghe qua câu nói này ở đâu, thông qua cách lái xe của một người đàn ông, có thể thấy được tính cách và khí chất của hắn.

Cha của Tịch Bạch lái xe bốn bề yên tĩnh, không tranh không đoạt, tính cách cũng nhu nhược như vậy dẫn đến ông tranh đoạt tài sản cũng thua kém hơn các anh em trong nhà.

Tạ Tùy lái xe chỉ có thể sử dụng một chữ để hình dung: Bạo

Vài lần rẽ trái rẽ phải đều là một góc 90 độ, lốp xe cùng quốc lộ phát ra những tiếng bén nhọn.

Tịch Bạch cảm giác cả người đều muốn văng ra.

Cánh tay trái của cô dính chung một chỗ với tay hắn, vì không muốn ảnh hưởng đến thao tác lái xe của hắn, Tịch Bạch cố gắng hết sức nhích vào trong, dựa vào hắn một ít.

Một cái xoay đầu xe 90 độ làm Tịch Bạch không khống chế được ngã vào bờ vai của hắn.

Thân thể hắn cứng rắn đến mức tựa như một bàn ủi đang nóng cháy, bắp thịt kiên cường dẻo dai, toàn thân phảng phất không có một miếng thịt nào mềm mại.

Thân thể cứng rắn như vậy có thể mang đến cảm giác an toàn cho người khác.

Kiếp trước, Tịch Bạch vừa vặn thiếu thốn nhất chính là cảm giác an toàn, trong phòng trọ nhỏ hẹp, mỗi khi đêm xuống, Tạ Tùy sẽ từ phía sau ôm chặt cô, cùng hắn ôm nhau ngủ, như vậy Tịch Bạch sẽ không mơ thấy ác mộng.

Đương nhiên, hắn không phải là người đàn ông thành thật, tay hắn cũng sẽ qua loa sờ soạn, trêu chọc cô, làm cô mê loạn...

Mỗi khi cô xoay người nóng bỏng đáp lại, Tạ Tùy liền sẽ dừng lại, bình tĩnh trong chốc lát, mặt trầm xuống rời khỏi phòng.

Giống như cô đã làm sai cái gì vậy.

Tính tình Tạ Tùy luôn luôn bất định như vậy, hành vi cũng không thể nào đoán được.

...

Cô lần nữa ngồi thẳng người, nhắm hai mắt lại, không dám nhìn ra cảnh sắc đang cực kì bay nhanh ngoài cửa sổ, nhìn khả năng sẽ sợ hãi, bởi vì tốc độ thật sự quá nhanh.

Bởi vì khẩn trương, Tịch Bạch lại bắt đầu đổ mồ hôi.

Tạ Tùy ngửi được hương thơm phát ra từ trên người cô, giống mùi sữa tắm hỗn hợp nhàn nhạt mùi hoa, làm cho hắn nhớ tới một loại sữa ngọt khi còn nhỏ đã từng nếm qua.

Hắn hít hít mũi.

Tịch Bạch nhận ra hô hấp hắn tăng thêm, cô nắn vuốt cổ áo mình, sau đó mở cửa sổ ra để gió lùa vào.

"Đóng cửa sổ lại." Tạ Tùy nói: "Lão tử lạnh."

Tịch Bạch không quá nguyện ý, thấp giọng nói: "Mở ra một phút."

Tạ Tùy liếc cô một chút, cười nói: "Sợ lão tử chê trên người cậu có mùi?"

Bị chọc thủng tâm tư, đầu Tịch Bạch rũ xuống, hai má trở nên nóng bừng đỏ ửng.

Tạ Tùy nâng cánh tay phải lên, tay Tịch Bạch cũng bị hắn nắm lại, thế mà hắn lại thò người ra hít ngửi cô!

Tịch Bạch thất kinh, vội vàng lùi về sau.

Cô biết người mình có mùi hương, rất tự ti, nhưng thể chất cô chính là như vậy, dễ đổ mồ hôi.

Hương vị nhàn nhạt, có chút ngòn ngọt.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều sẽ thích loại hương này, giống như tên bạn cùng bạn năm cấp hai của cô, là một nam sinh xấu, nói trên người cô có mùi vị của hồ ly tinh.

Vậy nên sau này, Tịch Bạch vô cùng tự ti, dù cho mùa hè cũng không dám mặc váy dây.

Tạ Tùy còn đang ngửi cô, Tịch Bạch liên tục ngửa ra sau: "Cậu, cậu đừng ngửi!"

"Mẹ nó mùi cậu thật nồng!"

Tịch Bạch gắt gao cắn môi, môi trắng nhợt, tiếng nói run rẩy: "Vậy cậu mở cửa sổ thông khí đi."

Tạ Tùy mắt thấy cô nhanh lau nước mắt, hắn đột nhiên khinh bạc nở nụ cười: "Khóc cái gì, lão tử chưa có nói là không thích."

"Ai... Ai vì cái này!" Tịch Bạch chỉ cảm thấy chính mình thật sự là hết đường chối cãi.

Tạ Tùy xoa xoa cánh mũi.

Nói thật, hắn thấy có chút xấu hổ.

Tịch Bạch không nói gì thêm, Tạ Tùy cũng chuyên chú lái xe, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh, bằng không ở con đường núi bốn bề vắng lặng này, hắn thật sự sợ mình biến thành cầm thú.

Thật lâu sau, Tạ Tùy lẩm bẩm tiếng: "Làm."

Xe dừng lại ở ven đường.

"Làm sao."

"Đường ở phía trước bị chặn."

Tịch Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên, xa xa nhìn đèn chiếu thấy một cái bảng vàng, viết "Đoạn đường đất đá trôi nguy hiểm, hãy lui xe lại đi đường vòng".

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Còn có một con đường, bất quá là con dốc đó có nhiều chỗ rẽ liên tục, mà lại không có vòng bảo hộ, rất nguy hiểm." Tạ Tùy đạp phanh lại, hỏi Tịch Bạch: "Đi không?"

"Nếu như nói không đi, coi như thua sao?"

Hắn lạnh lùng nở nụ cười: "Cậu muốn giúp đỡ thiếu gia kia kiếm tiền dễ như vậy, buông tay liền tính nhận thua."

Tịch Bạch vẫn không trả lời, Tạ Tùy đã không chút do dự lần nữa khởi động động cơ, nhanh chóng chạy đi, chạy trên một cái quốc lộ khác.

Con đường này so với quốc lộ vừa nãy hẹp hơn rất nhiều, một bên vách núi, một mặt khác lại là vách núi sâu vạn mét, đi được vài giây lại gặp phải chỗ rẽ 90 độ hiểm trở.

Trong khoang xe yên tĩnh, Tịch Bạch có thể nghe được tiếng tim đập bum bum của chính mình.

"Tạ Tùy, quốc lộ này quá nguy hiểm! Chúng ta trở về được không!"

Tếng nói cô run rẩy, hiển nhiên là bị vách đá dựng đứng sừng sững bên cạnh dọa sợ.

Tạ Tùy khóe miệng cười: "Có chết lão tử cũng sẽ làm đệm ở dưới cho cậu."

Tịch Bạch nhìn Tạ Tùy, trong con mắt đen nhánh ấy, cô rõ ràng cảm nhận được sự mặc kệ vô bờ bến nào đó đối với cái chết.

Vong mệnh chi đồ.

*Vong mệnh chi đồ:

Sau một thời gian lâu tìm hiểu, có thể nghĩa của câu này là ý chỉ những người không hề sợ đối mặt với cái chết, khó khăn*

Tịch Bạch không nề hà đem đầu nghiêng đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố xa xa đã thắp lên nhiều ngọn đèn sáng, ngoại trừ âm thanh gào thét của núi rừng, chỉ còn có tiếng tim đập lộn xộn của hai người.

Nửa giờ sau, xe lái vào Tuyệt Lộc Lĩnh, Tạ Tùy đạp phanh lại, người Tịch Bạch theo quán tính nghiêng về phía trước.

Tạ Tùy mở cửa xe, để Tịch Bạch từ ghế điều khiển bên này đi ra.

"Đem lá cờ đến vách núi đối diện, sau đó cùng nhau chạy về, không được trì hoãn."

"Đã biết!"

Hai người bị khóa cùng một chỗ, chỉ có thể đồng thời lao tới chỗ rẽ cuối cùng ở quốc lộ, Tịch Bạch cũng thật liều mạng, nhanh chóng vọt tới cuối vách núi ở quốc lộ, hạ thấp người đem lá cờ nhỏ màu đỏ tiến vào trong bùn đất.

Tạ Tùy đột nhiên cầm cổ tay cô: "Đường trơn, đừng để té xuống, không thì lão tử cũng muốn chôn cùng cậu."

Tịch Bạch có thể cảm nhận được sức lực thô lỗ từ tay hắn.

Đối diện ven đường có ánh đèn xe chói sáng từ xa chiếu tới làm Tịch Bạch không mở mắt ra được, trong nháy mắt, đối thủ cũng đã tới.

"Nhanh đi xuống! Tốc độ!" Thiếu gia nhà giàu mắng siêu cấp người mẫu: "Mẹ, chưa ăn cơm hay sao, mau nhìn người ta chạy như thế nào, chạy nhanh lên coi!"

Siêu cấp người mẫu nũng nịu nói: "Em mang giày cao gót mà."

"Mặc kệ cô mang con mẹ nó giày cao gót gì!"

Tịch Bạch lần nữa trở lại trong xe, bò tới ghế lái phụ, hưng phấn quay đầu hô lớn: "Mau mau nhanh lên! Đi mau, chúng ta sẽ thắng!"

Tạ Tùy khóe miệng giơ giơ lên, hắn cho rằng cô là cái đầu gỗ đối với bất cứ việc gì cũng đều bình tĩnh không sợ hãi, không nghĩ đến cũng có lúc cô cười vui vẻ đến vậy.

"Khẳng định làm cậu thắng." Tạ Tùy nói xong liền đạp chân ga, nhanh chóng quay đầu, rầm rầm vài tiếng, xe biến mất ở cuối con đường.

"Châm cho tôi điếu thuốc." Tạ Tùy dùng ánh mắt chỉ chỉ hộp thuốc lá cùng bật lửa trên xe.

Tịch Bạch không dám không nghe lời hắn, lấy ra một điếu trong hộp thuốc lá, dùng bật lửa châm.

Tạ Tùy hỏi: "Chưa từng châm thuốc?"

Tịch Bạch lắc lắc đầu.

Nhìn động tác cô ngốc lại trúc trắc, Tạ Tùy chỉ cảm thấy cô thật đúng là ngây thơ, cái gì cũng không biết.

Hắn ngậm điếu thuốc cô đưa tới, hít vào thật sâu, thở ra một hơi.

Nicotine kích thích thần kinh não hắn, làm toàn thân hắn thấy vui sướng, mà Tịch Bạch lại bị mùi thuốc lá kích thích ho khan lên.

Tạ Tùy khóe mắt liếc liếc cô, mở cửa kính xe ra, để gió lạnh tràn vào bên trong xe, xua tan mùi thuốc lá.

"Chịu không nổi?"

"Ừm."

Tạ Tùy ném điếu thuốc mới hút được một nửa ra ngoài cửa sổ, không hề nói cái gì.

Siêu xe chạy vững vàng tới đích, đồng bọn xông tới, hưng phấn mà nói: "Tùy ca thật giỏi! Lại thắng nữa rồi!"

"Bạn học nhỏ, lần đầu tiên ngồi xe Tùy ca, có sợ không?"

Tịch Bạch hai má đỏ ửng, thành thật gật gật đầu: "Có chút."

Tạ Tùy vỗ vỗ cái gáy của cô, thuận miệng nói: "Sợ cái rắm."

Tịch Bạch bị hắn vỗ, đột nhiên cảm thấy động tác này có chút thân mật.

Tùng Dụ Chu nói: "Đừng sợ hãi, Tùy ca lái xe rất tốt, xác suất gặp chuyện không may so với sự cố rơi máy bay còn thấp hơn."

Tịch Bạch tán đồng lời nói này, Tạ Tùy lái xe tuy rằng điên, nhưng kỹ thuật của hắn thật sự rất tốt, ở sự cố kiếp trước, Tịch Bạch cảm thấy không đơn giản như vậy, không giống như ngoài ý muốn, mà càng giống như có người cố tình hại...

Trong lúc Tịch Bạch ngây người, Tạ Tùy đã mở khóa còng tay, cùng mấy phú gia công tử đối diện nói chuyện, sau đó cùng lấy ra điện thoại để chuyển khoản.

Tịch Bạch ngắm nhìn bốn phía, không thấy Tịch Phi Phi đâu, Tương Trọng Ninh nói: "Cậu ấy cảm thấy nhàm chán, đã trở về, xem ra còn không quá cao hứng."

"Ừm."

Tịch Bạch loáng thoáng cảm thấy, trở về khả năng sẽ gặp phải một hồi phong ba.

Gần như phút sau, Tạ Tùy quay lại, nói với Tịch Bạch: "Thêm WeChat, chia hoa hồng cho cậu."

Tịch Bạch ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, quét mã 2D của Tạ Tùy.

Tạ Tùy không có để tên, avatar là một mảnh tối đen, cũng giống như nhân sinh gập ghềnh nhấp nhô của hắn, khắp nơi chỉ tràn ngập hắc ám.

Tạ Tùy chuyển cho cô năm mươi nghìn tệ, là phân nửa số tiền cược.

Tịch Bạch chỉ cảm thấy, hắn thật hào phóng.

Mấy tên nam sinh cũng đánh cược thắng tiền, tâm tình không tệ, chuẩn bị đi tới quán Bar chơi.

"Bạn học nhỏ, không đi theo chúng tôi chơi sao?" Tương Trọng Ninh hỏi.

Tịch Bạch nhìn nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn chín giờ: "Tôi phải về nhà."

"Lúc này mới chín giờ mà, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, về nhà nhiều không vui."

"Về muộn sẽ bị mắng."

Tạ Tùy nhìn bộ dáng nhu thuận này của cô, biết cô không phải người cùng con đường với mình, đối với bọn thiếu niên hay đi đi lại lại ở mấy chỗ âm u trong thành phố như bọn hắn mà nói, ban đêm là lúc cuồng hoan bắt đầu; nhưng đối với cô gái ngoan ngoãn ôn hòa như Tịch Bạch thì ban đêm ra ngoài đầy rẫy nguy hiểm.

"Tùy ca, chúng ta đưa cậu ấy về nhà đi."

"Đưa cái gì đưa." Tạ Tùy rút ra một điếu thuốc ngậm ở ngoài miệng, chăm chú nhìn đường cái nước chảy không ngừng: "Nơi này cũng không phải không có taxi."

Tịch Bạch đương nhiên không muốn cho bọn họ hộ tống, chiếc siêu xe Lục Lục này mà đem cô đưa đến cửa nhà, để hàng xóm cùng người quen biết nhìn thấy thì không biết phải nói như thế nào.

Cô đi đến trước mặt Tạ Tùy: "Cậu giúp tôi mở khóa còng tay, tôi trở về."

Trước đó Tạ Tùy chỉ dùng chìa khóa mở cho chính mình xong liền xuống xe, cũng chưa có cởi bỏ cho cô đâu.

Tạ Tùy lấy ra chìa khóa, lắc lắc vài vòng trên đầu ngón tay thon dài: "Tôi cảm thấy nó rất hợp với cậu."

Tịch Bạch vừa nghe lời nói ý tứ này của hắn, lập tức dự cảm không ổn, vội vàng nói: "Tạ Tùy, cậu nhanh chóng cởi ra cho tôi!"

Môi mỏng hắn nở ra một tia cười tà khí: "Thế thì, chiều mai tan học, tới sau núi bên hồ trường học tìm tôi, tôi giúp cậu cởi bỏ."

"Cậu bây giờ liền giúp tôi cởi bỏ!" Hai má trắng mịn của Tịch Bạch gấp đến độ đỏ bừng, năn nỉ: "Sẽ bị bạn học nhìn thấy..."

"Ha" một tiếng, Tạ Tùy thu chuỗi chìa khóa lại, không chút do dự quay người rời đi ——

"Thì nói là lễ vật của Tạ Tùy đưa cho cậu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status