Lăng Thiên truyền thuyết

Chương 259: Bách tính là gì???


Thân thể khô gầy của Dung Chi Vu ngang nhiên đứng giữa đại sảnh, mang theo một cỗ uy thế lẫm nhiên.

Mọi người trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên đồng thanh hô lên: "Thi đàn đệ nhất nhân! Thi đàn đệ nhất nhân! Khoáng tuyệt cổ kim! Công tử Lăng Thiên!" Gần ngàn người đồng thanh hô lớn, lập tức giống như núi lở biển động, lâu sau mới dứt.

Lăng Thiên kinh hãi, vội vàng bước ra, hành lễ với Dung Chi Vu, nói: "Tiên sinh quá đề cao Lăng Thiên rồi, tại hạ tuổi còn nhỏ, lại vô đức vô năng, sao dám đứng ở vị trí cao như vậy? Xin tiên sinh suy nghĩ lại, thực sự là đã khiến Lăng Thiên hổ thẹn rồi."

Dung Vu Chi cười ha ha: "Học vô tiên hậu, đạt giả vi tiên (sự học không phân trước sau, người giỏi thì làm thầy), Lăng công tử hà tất phải khiêm tốn, công tử tài hoa tuyệt thế, thi tài kinh thiên, điều đó đã rõ như ban ngày trước mặt mọi người! Vị trí thi đàn đệ nhất nhân là hoàn toàn xứng đáng đối với công tử! Hơn ngàn nho tử đồng thanh hô lớn, ý xuất chí thành, công tử có chối từ cũng vô ích."

Lăng Thiên cười khổ, không ngờ hôm nay vừa khoe khoang một chút đã thành thi đàn đệ nhất nhân. Trong lòng không khỏi cảm thán: Lý bạch đúng là Lý Bạch! Tùy tiện mượn một bài thơ không ngờ lại có được phản ứng nhiệt liệt như vậy, nếu đem thơ của Lý Bạch đọc ra một lượt, vậy mình chẳng phải là lập tức được phong thần phong thánh trên thi đàn sao?

Lăng Thiên đọc ra bài thơ này, không ái dám thượng đài nữa! Nhã văn hội ngay ngày đầu tiên không ngờ lại kết thúc trước thời hạn! Tuy rõ ràng là rất ngắn ngủi, nhưng mọi ngươi ai ai cũng cao hứng, vẻ mặt phấn khởi không thôi, đều cảm thấy chuyện này đi không uổng. Ai cũng không ngờ rằng, Tây Môn Thanh được hiệu xưng là thiên hạ đệ nhất nhân ngay ngày đầu tiên đã bại thê thảm như vậy! Mà Lăng Thiên kỳ binh đột xuất, đùng một cái khiến cho chúng nhân chấn động từ đầu tới chân! Không khỏi nhao nhao quyết định ngày mai chắc chắn sẽ tới sớm, nhất địch còn có một tràng diện kích thích hơn đợi mình.

Sáu người bọn Lăng Kiếm thì ấm ức không thôi, đề xuất với Lăng Thiên là mấy ngày sau sẽ không tới. Lăng Thiên lại một lần nữa gãi đúng chỗ ngứa, lập tức đáp ứng.

Thấy mọi người lần lượt cáo từ rời đi, đám người Lăng Thiên vây lấy Mạnh Ly Ca và Tần đại tiên sinh rồi bày tửu yếu trong Thiên Hương các. Cố Tịch Nhan đương nhiên là chỉ sợ chiêu đãi không chu toàn, đưa thức ăn ngon và rượu ngon tới liên tục.

Lăng Thiên hôm nay đã xuất hết phong đầu, một tiếng hót vang vọng cả bầu trời, người hưng phấn nhất đương nhiên là Tần tiên sinh, hai mắt của lão tiên sinh sớm đã híp thành một khe hở, ngay cả đi đường cũng rất bay bổng, cảm thấy hôm nay mình cho dù lập tức chết đi, cũng tuyệt đối không có nửa điểm hối hận.

Mạnh Ly Ca và Tần đại tiên sinh thấy chỉ có Lăng Thiên và Ngọc Băng Nhan đang ngồi, rõ ràng là thiếu một người, chính là tiểu mỹ nữ Lăng Thần dung nhan tuyệt mỹ, phong hoa tuyệt đại. Hai người trong mình đều thầm buồn bực, không biết vào thời khắc như thế này, vị cô nương đó đi đâu chứ? Nhưng nhân sư trưởng giả sao tiện hỏi bạn gái của đệ tử, chỉ đành để nghi vấn ở trong lòng.

Qua ba tuần rượu, năm món ăn, mọi người liền mở máy hát, khiến Lăng Thiên kinh ngạc nhất là, Mạnh Ly Ca không ngờ đối với thiên văn địa lý, tam giáo cửu lưu không gì không thông, đều rất có thể ngộ sâu sắc và kiến giảiáo, Lăng Thiên liền nổi hứng thú, thử hỏi mấy vấn đề khá ít gặp, Manh Ly Ca không ngờ cũng trả lời được tám chín phần mười, tuy đa phần đều là suy đoán chủ quan của mình, nhưng Lăng Thiên đã cảm thấy xuất sắc lắm rồi, lần sau phải nhìn lão với ánh mắt khác.

Chẳng trách mọi người đều nói người này là trí giả. Quả nhiên danh bất hư truyền! Chỉ dựa vào sự uyên bác này thôi đã đủ đến khiến người ta phải thán phục rồi, dường như là không kém thầy tướng áo xanh Diệp Khinh Trần, cảm thấy so với Tần đại thiên sinh e rằng còn hơn nửa phần.

Chuyển đề tài sang nói tới các đại thế gia. Tần đại tiên sinh đề xuất nghi vấn trước tiên: "Thiên nhi, nhân duyên của con từ lúc nào lại tốt như vậy? Ngọc gia lão tam đó nếu giúp con thì ta thấy không có gì là lạ, thậm chí Đông Phương thế gia có ý giao hảo với con cũng tính là hợp tình hợp lý, nhưng từ lúc nào Nam Cung thế gia cũng bắt đầu lên tiếng giúp con vậy? Điều này là một nghi vẫn khiến lão phu nghĩ mãi vẫn không hiểu."

Lăng Thiên cười cười rồi kể lại một lượt chuyện Nam Cung thế gia muốn kết minh, khi nghe tới Nam Cung Thiên Long lấy thân phận là gia chủ của một trong bát đại thế gia đương thế không ngờ cũng chịu thiệt dưới tay Lăng Thiên, mọi người đều không khỏi bật cười.

Mạnh Ly Ca luôn thầm quan sát Lăng Thiên và những người đang ngồi đây, thấy không khỏi có chút kỳ lạ! Cảm thấy giữa bọn họ có một loại quan hệ trên dưới hài hòa mà lão chưa từng thấy qua. Lăng Thiên này, đúng là 'kỳ lạ'. Biểu tình khi Tần đại tiên sinh nhìn hắn, nào có giống như một lão sư đang nhìn học sinh? Rõ ràng là coi hắn giống như con cháu thân thiết nhất của mình, trong con mắt, trên vẻ mặt luôn đầy vẻ thương yêu, thần thái hoàn toàn nhẹ nhõm, hoàn không không có nửa điểm cẩn trọng và sợ hãi nên có đối với vị gia chủ tương lai.

Quan hệ chủ tớ như thế này, chính là khát vọng mà lâu nay Mạnh Lý Ca hằng mơ ước. Nhưng ở chỗ Ngụy Thừa Bình, bất luận là như thế nào cũng tuyệt không thể có tình cảnh như thế này xuất hiện! So sánh giữa hai người là có thể nhìn ra rất rõ ràng, Lăng Thiên chính là vì lấy lòng người mà lấy lòng người, còn Ngụy Thừa Bình thì vì lấy thế lực mà lấy lòng người. Như vậy, kết quả tuy như nhau, nhưng quá trình thì lại hoàn toàn khác nhau. Người trước thì giống như gió xuân hóa mưa, thấm vật không có tiếng động, khiến cho người ta bất chi bất giác mà vui vẻ tiếp nhận. Người sau thì giống như sấm rền gió cuốn, nhất thiết phải phát huy hiệu lực trong thời gian ngắn. Nhưng người trước lấy lòng người tuy tốn thời gian, nhưng kết quả lại có công hiệu vĩnh cửu, còn người sau ban đầu tuy khách chủ đều vui vẻ, nhưng s một thời gian ngắn sẽ gặp phải cái nguy bị phản bội. Mạnh Ly Ca đối với Ngụy Thừa Binh chẳng lẽ không phải là như vậy ư?

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Mạnh Ly Ca nhìn về phía Lăng Thiên lờ mờ có vài phần tán thưởng.

Lăng Thiên đột nhiên cung kính hỏi Mạnh Ly Ca: "Mạnh tiên sinh, chắc rằng đoạn thời gian này ông đã hiểu rõ tình cảnh của mình, trước mặt người thông minh không nói lời giả dối, Lăng Thiên thực sự không yên tâm về sự an nguy của tiên sinh, cho nên lớn gan nói thẳng, xin tiên sinh bỏ quá cho!"

Mạnh Ly Ca lờ mờ đoán được Lăng Thiên muốn nói gì, mỉm cười nói: "Lăng công tử xin cứ nói."

Lăng Thiên nói: "Với đại tài của tiên sinh, lại phải chịu khuất nhục dưới trướng Ngụy Thừa Bình, đúng ra với nhãn quang của tiên sinh mà nói, loại sự tình này không nên phát sinh mới đúng, chuyện này khiến Lăng Thiên nghĩ mãi vẫn không hiểu, tiên sinh có thể dạy bảo cho ta không."

Mạnh Ly Ca cười khổ một tiếng, nói: "Lăng công tử có điều chưa biết rồi, sư môn của tại hạ nhiều năm trước từng thiếu Bắc Ngụy hoàng thất một món nhân tình, sau khi tại hạ thành tài, Bắc Ngụy hoàng thất tìm tới ân sư, xin ân sư phái một đệ tử đắc ý tới phò tá Bắc Ngụy. Lý Ca vốn tài sơ học thiển, chưa thể đảm đương trọng trách này, nhưng lúc đó, ngồi trước ân sư lại chỉ có một mình Ly Ca."

Nói tới đây lão lắc lắc đầu, nhấc chén rượu lên rồi một hớp uống cạn, sau đó tiếp tục nói: "Bản môn rất coi trọng chữ tín, nhưng ân sư cũng không muốn hủy đi tiền đồ của ta, liền muốn ta tự mình quyết định. Sư ân thâm trọng, Ly Ca thân là đồ đệ, sao có thể không phân ưu vì sư môn?"

Tần đại tiên sinh nhướng mày, không ngờ lại cúi mình hành một lễ với Mạnh Ly Ca, Mạnh Ly Ca vộ vàng đứng dậy né tránh, nhưng bị Tần đại tiên sinh giữ lại: "Sư đệ không được né tránh, một lễ này, sự đệ đáng được nhận. Đây chính là ngu huynh muốn cảm tạ sư đệ đã xả thân vì sư môn. Chuyện này đã làm vi huynh rất xấu hổ." Nói tới đây thì không nén nổi nghẹn ngào, lệ già chứa chan.

Mạnh Ly Ca xúc động than: "Ly Ca nhận ơn sâu của sư môn, sao có thể không hồi báo? Lời này của sư huynh khiến tiểu đệ xấu hổ rồi." Lão ngừng một lát rồi lại thở dài một tiếng, sau đó nói: "Tiểu đệ lúc mới tới Bắc Ngụy, thấy Thừa Bình thái tử tuy lòng dạ hẹ hòi, nhưng vẫn có vài phần thủ đoạn làm việc, ngoan độc quả quyết, là một đại kiêu hùng. Tiểu đệ liền nghĩ, nếu hắn có thể đối đãi tốt với ta, dưới sự dạy dỗ của tiểu đệ, thành tâm nghe vào được nửa phần một phần, vậy thì tiểu đệ có lưu lại Bắc Ngụy cũng không sao. Nhưng không ngờ người này..." nói tới đây thì lắc đầu, nhưng rồi lại cười rất thoải mái: "Có điều như vậy cũng tốt, trái lại khiến tiểu đệ chiếm được tiện nghi lớn, không còn phải bị cuốn vào vòng xoáy chính trị giả dối đó nữa, thật sự đáng để uống cạn một chén rượu."

Lăng Thiên gật đầu, trong lòng trầm tư suy nghĩ. Câu cuối cùng của Mạnh Ly Ca, rõ ràng là nói với mình, ám chỉ mình nếu muốn chiêu mộ lão, vậy tốt nhất đừng ra chủ ý. Không khỏi bật cười nói: "Tiên sinh chân thật thẳng thắn, Lăng Thiên không dám miễn cưỡng, Lăng Thiên tuy không có bản sự, nhưng về việc dùng người lại có mấy phần, tự nhiên không dám miễn cưỡng tiên sinh. Đợi sau khi phong ba chấm dứt, thì cứ để tiên sinh quay về là được. Có điều, vẫn xin tiên sinh nhớ kỹ, cửa của Lăng phủ, vĩnh viễn mở để đón chào tiên sinh. Cho dù không thể sống lâu, nhưng khi nào tiên sinh cần chỗ nghỉ chân thì tới ở một khoảng thời gian cũng tốt, nhà cửa của Lăng phủ dù không chắc chắn, nhưng cũng có thể che mưa che gió cho tiên sinh, xin tiên sinh đừng chối từ!"

Mạnh Ly Ca ôm quyền, nói: "Đa tạ công tử!"

Lăng Thiên cười rất sảng khoái, nâng chén lên mời: "Gặp được nhau chính là có duyên, không biết tiên sinh có có thể vì ta mà nói về thiên hạ đại thế một lần không? Coi như là đề tài tửu yến, tiên sinh cứ tùy ý mà nói, Lăng Thiên rửa tay lắng nghe."

Mạnh Ly Ca lắc đầu cười: "Lăng công tử đúng là biết tính kế!" Lão nhíu mày một thoáng, đột nhiên ngẩng lên nhìn Lăng Thiên, nghiêm túc nói: "Trước tiên Ly Ca mạo muội hỏi công tử một câu, xin công tử trả lời ta."

Lăng Thiên cung kính nói: "Tiên sinh cứ hỏi đi, nếu Lăng Thiên có thể trả lời, tự nhiên sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (biết thì sẽ nói, đã nói là nói hết)!"

Mạnh Ly Ca hai mắt dán chặt vào Lăng Thiên, không ngờ lại có một cỗ khí chất lẫm nhiên: "Dám hỏi công tử, trong lòng công tử thiên hạ bách tính là gì?"

"Thiên hạ bách tính?" Lăng Thiên bật cười: "Tiên sinh, bách tính là gì, phải nhìn địa vị và thân phận của người bình luận, thân phận khác nhau, bách tính trong lòng người đó địa vị khác nhau, tiên sinh có thấy vậy không? Tiên sinh cho rằng lúc này, nơi này, Lăng Thiên sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn ư?"

Mạnh Ly Ca nhíu mày: "Ly Ca xin công tử chỉ rõ."

Lăng Thiên nhẹ nhàng xoay chén rượu trong tay, cười khẽ một tiếng: "Tiên sinh đã hỏi, tự nhiên ta sẽ nói thẳng, hiện tại trong mắt Lăng Thiên, thiên hạ bách tính tất cả đều là con sâu cái kiến!"

Tất cả mọi người đang ngồi đều biến sắc. Không ngờ Lăng Thiên lại nói ra một câu vô cùng không được lòng người như vậy. Tần đại tiên sinh thì nhíu mày, mặt lộ vẻ không vui.

Mạnh Ly Ca lại giống như hiểu ra gì đó, hỏi dò: "Công tử hình như còn chưa nói hết ý? Sao có thể nói là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn?"

Lăng Thiên cười ha ha, trầm giọng nói: "Không sai, nếu ta hiện tại là một bách tính bình thường, vậy thì, thiên hạ bách tính trong lòng ta chính là cốt nhục, thủ túc. Nhưng ta hiện tại là hậu nhân của cao môn đại phiệt, nếu không có biến cố gì khác, bách tính trong lòng ta so với con sâu cái kiến thì có gì khác nhau? Đây là lời nói thật, đương nhiên chính là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn! Chẳng lẽ tiên sinh không tin ư?"

Quyển 3
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status