Lăng Thiên truyền thuyết

Chương 516: Trong họa có phúc


Nếu như nói thân thể của một người bình thường kinh mạch đều là chảy như suối, vậy thì kinh mạch của người võ công cao thâm hậu dưới sức mạnh của nội lực, đã biến thành một con sông nhỏ không bị gián đoạn.

Và kinh mạch của Lăng Thiên cũng như vậy, nhưng trải qua sự kiện lần này, lại trở nên hoàn toàn khác! Nếu như nói kinh mạch của người khác là một cái hồ nhỏ, thì của Lăng Thiên đúng là cái hồ lớn; nếu như kinh mạch của người khác là sông nhỏ, thì của Lăng Thiên là trường giang.

Với kinh mạch như vậy trong khi tu luyện nội lực, tiến bộ đến mức nào căn bản không cách nào đoán trước được! Đơn giản là từ xưa đến nay độ rộng của kinh mạch có thể đạt đến mức này, ngoại trừ Lăng Thiên ra, người thứ hai! Cho nên, với tình trạng kinh mạch của Lăng Thiên kinh hiện tại mà nói, coi như là đã đạt đến mức nhất thiên hạ, ngay cả Tống Quân Thiên Lý cũng theo không kịp.

Nếu như lần này không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì chắc chắn không cách nào đạt đến cảnh giới này! Dù sao cũng không có bất kỳ một người luyện võ nào lại điên cuồng đến mức này, lấy việc toàn thân có thể nổ thành trăm mảnh thịt để đánh cược với một cơ hội thành công rất nhỏ! Theo Thiên Lý, Lăng Thiên đúng là ma xui quỷ khiến nên mới may như thế, ù ù cạc cạc một bước lên trời! Điều này làm cho Thiên Lý một người phải mất vài thập niên không ngừng khổ luyện mới đạt tới cảnh giới như ngày hôm nay thấy có phần không công bằng —— thế không phải là quá dễ dàng sao? Quả thực đúng là miếng bánh rơi từ trên trời rơi xuống.

Coi như là thần tiên hộ pháp cho hắn cũng không thể chuẩn như vậy chứ?! Quả là không có thiên lý.

Lăng Thiên hiện giờ, đối với Thiên Lý mà nói, đúng là là một vật báu vô giá! Hắn muốn xem một thiên tài võ học có kinh mạch như thế, đến cuối cùng có thể đạt tới trình độ nào? Đạt tới cảnh giới của mình, hay là có thể còn hơn chính mình!?

Thêm vào đó là những hiện tượng kì dị phát sinh trên người Lăng Thiên,rốt cục là chuyện gì? Bí mật ngàn năm, Thiên Tâm ngọc Thủy Ngọc hai nhà tranh đoạt ngàn năm, cùng với Liệt Thiên Kiếm rốt cục là thế nào? Làm Vô Thượng Thiên Môn nhân truyền thừa ngàn năm bảo vệ thế gian, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này?

Lăng Thiên hiển nhiên là một trong những đầu mối quan trọng! Tống Quân Thiên Lý giờ đây đừng nói là một toán Giang Sơn lệnh, chứ đến ngay cả những Giang Sơn lệnh từ xưa đến nay đều xuất hiện trước mặt hắn, cũng tuyệt đối không thể giết chết được Lăng Thiên!

Huống hồ giờ đây Lăng Thiên, kinh mạch mở rộng, mới là có khả năng đạt tới đỉnh cao của võ thuật, đồng thời cũng là người đồng hành duy nhất mà Thiên Lý chấp nhận!

Lăng Thiên một lần nữa tỉnh lại, mở mắt, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy, chính là đôi mắt của Tiêu Nhạn Tuyết tràn đầy yêu thương, trông thấy Lăng Thiên rốt cục đã tỉnh lại, trên gương mặt tuyệt mĩ của Tiêu Nhận Tuyết không khỏi lộ ra một niềm vui, nhưng từ trong mắt lại có vài giọt nước mắt lăn xuống, kinh ngạc nhìn Lăng Thiên, rồi đột nhiên kêu lên đầy ai oán.

Trong thời gian Lăng Thiên hôn mê, đối với Tiêu Nhạn Tuyết mà nói, có thể nói là một sự dày vò không gì có thể sánh được. Hơn nữa cho dù đau đớn thế nào cũng kiềm chế lòng mình. Mỗi khi thấy bộ dạng Lăng Thiên hôn mê bất tỉnh, toàn thân đầy vết thương, Tiêu Nhạn Tuyết thấy trong lòng mình đau muốn chết, cứ như muốn vỡ tan ra thành từng mảnh. Quả thực hận không thể chịu đau thay hắn. Giờ phút này rốt cục cũng trông thấy hắn tỉnh lại. Tiêu Nhạn Tuyết không khỏi vui mừng.

Lăng Thiên nháy nháy mắt nhìn Tiêu Nhạn Tuyết mắt ngân ngấn nước mắt và khuôn mặt tiều tụy đi nhiều vì mấy ngày nay lo lắng chăm sóc cho hắn. Thậm chí đầu tóc có phần rối bù. Đây đúng là cô gái mà lúc nào cũng để mắt cao hơn đầu, cậy tài khinh người Tiêu Nhạn Tuyết đó ư?

Lăng Thiên thực sự cảm thấy huyền diệu. Từ khi biết Tiêu Nhạn Tuyết đến giờ, đã lâu như vậy rồi, bây giờ hắn thấy nàng đẹp nhất, thân thiết nhất.

Chút tiều tụy, ốm yếu lại như có ma lực khiến hắn khuynh đảo, không khỏi mỉm cười, giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mép tóc đen rủ xuống của Tiêu Nhạn Tuyết yếu ớt nói: " Tiểu Hoa miêu, khóc nữa... thì trông xấu lắm…."

Tiêu Nhạn Tuyết lại không hề có phản ứng gì khi hắn chọc cười. Toàn thân nàng run rẩy vặn vẹo uốn éo rồi ăn vạ nói: "Muội muốn khóc... Muội cứ khóc đây.. Ô ô...Huynh làm muội sợ muốn chết... Huynh toàn thân bị thương làm muội sợ muốn chết. Huynh có cái gì bất trắc thì muội phải làm sao?! Huynh thật sự đã làm muội sợ muốn chết..." Tiêu Nhạn Tuyết lặp đi lặp lại câu làm ta sợ muốn chết, vừa khóc vừa cười không biết đang thể hiện cảm xúc gì nữa. Sắc mặt thể hiện sự kinh hãi tột độ.

Lăng Thiên vừa mở miệng, bỗng nhiên phát hiện toàn thân trọng thương vẫn có thể nói, mặc dù yếu ớt nhưng cũng rất rõ ràng. Hơn nữa cảm giác rát cổ trong cổ họng cũng đã không còn nữa! Cái cơ thể nát bét, xương cốt bầm dập đau nhức của hắn cũng không biết đã hết đau từ bao giờ. Ngoại trừ một vài vết thương vẫn hơi đau đau, và tê dại ra, thì hình như đến kinh mạch trong cơ thể dường như cũng không có gì đáng ngại. Chính mình hôm trước bị thương nặng như thế, đừng nói nội thương nặng, kỳ kinh bát mạch, mười hai đạo chính kinh, đều bị thương nặng, bị ngoại thương cũng thương tích đầy mình, cực kì thê thảm.Nhưng mà khỏi nhanh như vậy, khiến hắn thấy kinh ngạc.

Giờ phút này lại nghe thấy tiếng khóc của Tiêu Nhạn Tuyết, trong lòng cũng biết tiểu nha đầu này mấy ngày nay nhất định rất sợ hãi, trong lòng cũng không khỏi thương xót. N vuốt tóc của nàng, rồi an ủi, nhưng lại không mở miệng nói nữa

Không phải Lăng Thiên quá yếu đến nỗi mở miệng nói cũng thấy mệt nhọc, mà là hắn đã vận chuyển tâm thần, ngưng thần nội thị, thử vận hành chân khí trong cơ thể, mới phát hiện ra kinh mạch trong cơ thể hắn cũng có biến hóa long trời lở đất, tuy các kinh mạch vẫn lồi lõm như đất hạn hán lâu ngày, thậm chí có nhiều chỗ còn có hiện tượng rạn nứt, phải tu dưỡng lại cho tốt, nhưng chỉnh thể mà nói, kinh mạch trong cơ thể mình đã khuếch trương lên gấp đôi, điều này căn bản là một kì tích khó có thể tưởng nổi, hơn nữa bây giờ nội lực vận hành nếu như toàn bộ chuyển đổi gặp nguy hiểm vô cùng lớn, nhưng được điều chỉnh thì sẽ tăng tính dẻo dai! Nội thương khiến hắn lo lắng nhất nhưng giờ lại không thành vấn đề, điều này làm cho Lăng Thiên không thể không vui mừng!

Phải biết Lăng Thiên, từ lúc mẫu thân mang thai, đã bắt đầu lấy tiên thiên thai tức tu hành thượng thừa nội công, hơn nữa nội công này còn đến từ kiếp trước, thượng thừa nhất, tinh xảo nhất —— Kinh Long thần công. Lăng Thiên mặc dù mang theo trí tuệ từ kiếp trước, thân thể của hắn cũng đã trải qua tiên thiên công pháp, đương nhiên phải hơn hẳn người bình thường, tu luyện võ công tất nhiên cũng hơn hẳn người khác, cho nên Lăng Thiên tuổi còn nhỏ mà vẫn có thể đạt được nhiều thành tựu như vậy, thậm chí có thể nhiều lần thoát ra khỏi tay một cao thủ đệ nhất như Tống Quân Thiên Lý, chuyện này phải nói là nhờ ở may mắn thiên phú của Lăng Thiên!

Nhưng mà mọi chuyện không vạn toàn, tiến bộ kinh người này, đến một trình độ nhất định nào đó, sẽ chậm lại, thậm chí dừng lại, cốt bởi tố chất thân thể của loài người trước sau luôn phải theo một quá trình, Tiên Thiên thiên phú của ưu thế không có khả năng vĩnh viễn chiếm ưu, tựu như Lăng Thiên, tuy ăn cực phẩm Đại Hoàn đan, công lực tựa hồ tinh tiến rất nhiều, thật ra sự thật cũng không phải là như thế, lượng lớn chân khí mà dược lực cung cấp không được Lăng Thiên chính thức thu về dùng, mà được Lăng Thiên tùy cơ ứng biến, để đánh sâu vào tầng thứ chín của Kinh Long thần công, lần đó tuy thành công, thật ra là may mắn cực kỳ!

Chỉ là, không lâu sau, Lăng Thiên cơ duyên lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất, lại đạt được toàn bộ Kinh Long thần công tâm pháp do Lê Tuyết truyền thụ, thực lực của Lăng Thiên tựa hồ lại tiến thêm một bước dài, nhưng hắn lại không biết, tiến bộ này thật ra là rất có hại, nội lực liên tục nâng cao, khiến cho nội tức, chân khí của Lăng Thiên đã vượt qua mức tiếp nhận của kinh mạch trong cơ thể hắn, hơn nữa, coi như là cơ thể đã trải qua Kinh Long thần công thì cũng đã đạt tới cực điểm, kinh mạch trong cơ thể tựu như một cái hồ nhỏ, lại đột nhiên bị nước của một con sông lớn tràn vào, đã tràn đầy, giờ lại còn đang không ngừng rót vào. Tai họa ngầm không thể lường trước được.

Cho nên lần ngoài ý muốn này, dù rất nguy hiểm, nhưng lại gián tiếp cứu Lăng Thiên, vốn ngoại thương của Lăng Thiên rất nặng, Tống Thiên Lý hết lần này tới lần khác muốn giết Lăng Thiên cũng đã dừng tay, đệ nhất cao thủ thế gian, không ngờ còn là một đại sư dược lực cao cường, ngoại thương của Lăng Thiên dù nghiêm trọng, nhưng đối với Tống Thiên Lý vẫn chưa là gì.

Cái gọi là "Trong họa có phúc, trong phúc có họa." ai có thể biết rõ được.

Sau khi trải qua biến đổi lớn lần này, nếu như nói kinh mạch vốn có của Lăng Thiên giống như một con đường thênh thang, nhưng có vô số xe, lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm xảy ra tai nạn, nhưng kinh mạch bây giờ lại giống như con đường cao tốc ít nguy hiểm, cho dù muốn xảy ra nguy hiểm cũng rất khó khăn, đương nhiên, hiện tại trên con đường lớn này, một chiếc xe cũng không có, chỉ là, có con đường cao tốc an toàn nhất vẫn sầu vì không có xe sao?

Lăng Thiên tất nhiên hiểu rõ sự biến hóa này có ý nghĩa như thế nào, điều này có nghĩa mình sau này trong khi tu luyện, nội lực sẽ tăng lên nhanh gấp đôi; hơn nữa, lúc đánh nhau công kích, tốc độ của mình cũng mau gấp đôi! Trọng yếu hơn là, sau này chướng ngại của việc nâng cao nội công cũng giảm đi rất nhiều! Đau đớn nhất thời nhưng lại đem đến cho hắn một con đường vĩnh cửu, rộng thênh thang, lợi ích to lớn đến mức thật sự không thể tưởng tượng được!

Lăng Thiên hưng phấn lên, trên cơ sở bây giờ của hắn, tốc độ lại gia tăng gấp đôi!! Vậy sẽ như thế nào?! Nghĩ đến đây, Lăng Thiên không khỏi xúc động ngửa mặt lên trời thét to!

Với tình huống hiện tại, nội lực tuy khô kiệt, nhưng chỉ cần tĩnh tâm vận công, thu nạp thiên địa linh khí, nhiều nhất là vài ba ngày điều dưỡng là có thể khôi phục vận hành chân khí, về phần ngoại thương, đối với Lăng Thiên mà nói, ngoại thương tuy rất nghiêm trọng, nhưng chỉ cần xương cốt không gãy, hắn căn bản không cho rằng mấy vết thương xây sát trên da có ảnh hưởng gì lớn?

Lăng Thiên thật sự rất vui, không khỏi mở miệng hát lên, bụng hắn khẽ động, lập tức vài cơn đau đớn kéo đến, Lăng Thiên biết, liệu pháp chữa vết thương của Thiên Lý rất cao thủ, phần lớnương đã bắt đầu đóng vảy, hắn khổ não nói:

"Bị thương vẫn là bị thương mặc dù không là cái gì, nhưng mà sự đau đớn, tê dại này cũng đã đủ để tê người..."

Màn cửa trướng bồng nhếch lên, một người áo xanh đứng ở trước mặt Lăng Thiên: "Tỉnh rồi? Cảm giác thế nào? Rất sảng khoái hả? Đại thiếu gia Lăng Thiên cởi truồng!"

Lăng Thiên lừ mắt một cái, hắc hắc cười nói: "Ta tựa hồ nghe thấy có gì đó chua xót, Thiên Lý, ngươi biết tình trạng của ta, ghen tuông với ta sao? Rất hâm mộ ta hả?!"

Thiên Lý sắc mặt trầm xuống: "Lăng Thiên, đồ ăn cháo đá bát, bổn tọa tâm tình không tốt, mạng của ngươi là do ta cứu, đừng khiến ta hối hận!"

Lăng Thiên ha ha cười, thần sắc có phần giảo hoạt, nheo mắt nói: "Ý của ngươi là, ngươi giờ đây không muốn giết ta?"

Quyển 6
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status