Lăng Thiên truyền thuyết

Chương 584: Bố trí cạm bẫy


Rừng cây kinh khủng. Trong vô thanh vô tức một trăm hai mươi người chết đi chỉ còn chưa được phân nửa, không tới sáu mươi người. đám người còn lại cho dù lá gan có lớn đến đâu, cũng không có dũng khí tiếp tục ở lại

Cũng không quản đến việc dắt ngựa theo, chúng nhân như ong vỡ tổ, phóng ra phía bên ngoài rừng rậm. Rừng cây tối tăm âm trầm kia, tựa hồ ẩn chứa ác ma kinh khủng, vô tận tà ác. Chạy trốn còn không kịp nữa là quản đến việc khác. Về phần những thi thể nằm trên mặt đất của đồng bạn, giờ khắc này ai cũng không dám quay đầu lại.

Bỗng nhiên, hàn quang chợt hiện, đầu của mấy người xông ra trước nhất đột nhiên bay lên, bắn thẳng lên không trung, máu tươi bắn ra tung tóe, thi thể không đầu vẫn theo quán tính lao thêm máy bước, mới ngã quỵ xuống.

Một trận kinh hô đồng loạt vang lên. Tức thì chúng nhân dừng cước bộ. Còn chưa kịp phản ứng, phía sau lại có tiếng thân thể ngã xuống. Phía sau cùng, sáu bảy người chậm rãi té ngã, trên người không có một vết thương, chỉ có trên mặt lưu lại thần sắc kinh khủng đến cực điểm.

Một thân ảnh màu đen như có như không, như hư như ảo xuát hiện ở phía trước chúng nhân. Trong tay lóe ra một đạo hàn quang tinh tế, như đao như kiếm. Hai đạo ánh mắt lợi hại đến cực điểm, xuyên phá màn đêm khôn cùng, lạnh buốt rơi vào trên người chúng nhân. Mỗi người chỉ cần tiếp xúc với ánh mắt của hắn, tựa như bị một kiếm cực kỳ sắc bén đâm vào người, nhịn không được mà phải quay mặt đi, không đủ can đảm nhìn vào.

Có mấy người thân thể run rẩy, len lén lui về phía sau. như chuẩn bị cướp đường mà chạy. Nào ngờ vừa quay đầu lại, đã thấy một hắc y nhân hư không phiêu hốt giữa không trung, quay đầu nhìn mấy người này lộ ra một khuôn mặt tươi cười xán lạn, không ngờ lại đưa tay lên chào hỏi: "Này! Chào mọi người, buổi tối may mắn". Thanh âm không ngờ ôn hòa dị thường.

Buổi tối may mắn? Trong bóng đêm tối đến mức đưa tay ra không nhìn rõ năm ngón tay, vô thanh vô tức giết sạch người ta, sau đó chân không chạm đất phiêu phiêu hốt hốt giữa không trung, bay lượn qua lại, không ngờ lại phát ra một câu hỏi nồng hậu đến thế.

Mấy người vừa quay đầu, hai mắt đăm đăm nhìn hắc y nhân trước mặt. Cặp đùi run rẩy quăn lại như mì ăn liền; đột nhiên hai người phát ra tiếng rên rỉ, da mặt biến thành màu tím ngắt, mềm nhũn ra, ngã xuống. Chớp mắt đã ngừng thở. Đúng là bị hù chết tươi mà.

Khi toàn bộ chúng nhân rơi vào trong cực độ khủng hoảng, Lăng Thiên, Lăng Kiếm lần thứ hai cùng lúc xuất thủ, một trước một sau. hai người tựa như đang tham gia vào một trận đấu, nhanh như bay giải quyết tính mạng của những người này. Cũng giống như hai bác nông dân cần cù, ở trong ruộn lúe điên cuòong thu hoạch một mùa bội thu. Trên mặt đều khôgn chút biểu tình giống nhau.

Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc. Gần năm mươi người dĩ nhiên không có quá mười người kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết. Lăng Thiên và Lăng Kiếm đã cùng hợp lực đạt được thắng lợi. Nhưng lại không có một ai sống sót.

Keng. Lăng Kiếm đút trường kiếm vào vỏ. Trên mặt lộ ra một tia tiếc hận: "Vẫn kém công tử một người".

Lăng Thiên cười hăc hắc. Thản nhiên nói: "THế đã không tệ rồi. trên thế giới này. có thể thi giết người với ta. Cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi. Cho dù là Tống Quân THiên Lý. Chỉ luận tốc độ giết người hắn cũng không thể theo kịp ta đâu".

mắt Lăng Kiếm sáng lên. Trong chớp mắt lại tỏ vẻ bực bội: "Nhưng mà công tử ngươi từ đầu đến cuối vẫn kông dùng đến binh khí. Mà ta đã xuất toàn lực rồi". Lăng THiên vỗ vỗ vai hắn. Cười cười: "Không cần nổi giận. A Kiếm. Nếu như luận tốc độ giết người. Ngươi có thể coi là kẻ đứng thứ hai đương đại. Ta có thể chắc chắn. Tống Quân Thiên lý cũng không thể so sánh với ngươi. Nhưng sau này, ngươi muốn so sánh với hắn thì không chỉ có tốc độ giết người thôi đâu". Cười vô tư lự, Lăng THiên chắp tay mà đi. Những lời này đã cho Lăng Kiếm một cái đạo lý. Lăng Kiếm co thể lĩnh ngộ hay không. Thì phải xem chính bản thân hắn.

Lăng Thiên luôn thích dùng phương thức này để chỉ bảo bọn Lăng Kiếm. hắn luôn cho rằng, tự mình lĩnh ngộ, vĩnh viễn tốt hơn rất nhiều so với việc sư phụ trực tiếp nói rõ ràng tất cả ra, cũng càng có tính thực dụng. Mà sự thực chứng minh, loại phương pháp này của hắn, hiệu quả vẫn rất không tệ, ít nhất là với bọn Lăng Kiếm hữu hiệu vô cùng.

Tín hiệu phát ra, lăng Trì, Phùng Mặc suất lĩnh nhân mã cấp tốc tiến vào rừng rậm, nhìn thấy thi thể lung tung ở trước mặt, đám người này tuy rằng đã quen với máu tanh, vẫn không nhịn được mà hoảng sợ. Ai cũng không thể ngờ được, trong thời gian ngắn ngủi như thế, hai người Lăng Thiên và lăng Kiếm đã thành công hoàn thành đơn phương tàn sát. Đối phương hơn trăm người, lại không lưu lại mạng sống của bất kỳ kẻ nào. Mà mọi người lúc còn ở bên ngoài bìa rừng đã sớm tận lực chú ý động tĩnh trong rừng rậm, nhưng chỉ loáng thoáng nghe thấy một hai tiếng kêu thảm thiết. Mà bên này sớm đã là cõi trần ai lạc

Sau nửa khắc đồng hồ ngắn ngủi, lăng THiên dẫn theo toàn bộ năm trăm nhân mã thủ hạ tinh nhuệ tiến vào trong rừng rậm, cấp tốc thu thập những thi thể bừa bãi trên đất quy về một chỗ, tùy tiện mai táng. Sau một phen chỉnh lý, tỏng phạm vi của một khu đất trống nhô ra khoảng nửa dặm, Lăng THiên tự mình chỉ huy, bày ra một sát cục tựa như thiên la địa võng.

Sát cục dưới sự bố trí của Lăng Thiên đương nhiên, không thể giống với những gì mà người Thủy gia trước đây bày ra để mai phục. Đây mới là sát cục chân chính. Trình độ sắc bén của nó, tuyệt đối không phải những tên rác rưởi sống trong an nhàn sung sướng của Thủy gia có thể tưởng tượng ra.

nếu vương Bác tự mình đi đón ngườ, như vậy, hướng đi của hắn tất nhiên sẽ vừa vặn ngược với hướng mà Lăng Thiên vừa mới tới. Tất nhiên hắn sẽ phải trở lại nơi này. Bằng không hắn an bài những người kia ở đây làm gì? Đã như vậy, Lăng Thiên cảm thấy nếu như mình không bày mai phục ở hướng đi này, có phần rất phụ bạc một phen thịnh tình hảo ý của vị bạn rựou này.

Thịt béo đưa đến miệng nếu không vui vẻ mà hưởng thụ, có phần khá là ngu ngốc mà.

Sở dĩ định đem nguyên bản vị trí nfy kéo dài ra khoảng nửa dặm đường, nhưng Lăng Thiên lại lo lắng nơi này mặc dù đã trải qua xử lý, tuy nhiên mùi máu tươi vẫn còn tương đối gay mũi. Nếu bởi vậy mà sớm lộ chân tướng, khiến người ta phát hiện ra, ngược lại sẽ không hay. tuy rằng chỗ đất trống ấy so với nơi mà Lăng Thiên lựa chọn dễ phục kích hơn cũng dễ đắc thủ hơn, nhưng dựa theo nguyên tắc cẩn trọng để đạt mục đích, Lăng Thiên vẫn đem vòng vây kéo dài ra.

Lăng Trì thống suất một trăm người ở trên cây, mang theo đao kiếm cùng với tên nhọn tẩm độc. Phùng Mặc thống suất hai trăm người ở bên phải, một thiết huyết vệ khác là Vương Tịch thống suất hai trăm người ở bên trái. Lăng Kiếm phụ trách cản trở đường lui. Còn Lăng Thiên thắt chặt đại khẩu. Ở giữa, Lăng Thiên rải lên rất nhiều loại thuốc bột, có mông hãn dược cũng có độc dược đủ để giết người, nói chung, chỉ cần hít dược vật vào trong cơ thể lièn sẽ có hiệu quả ngay lập tức. Lăng THiên không chút keo kiệt, giải khắp mặt đất, chỉ cần động tác đối phương mạnh một chút, sẽ kích khởi thuốc bột bay lên, như vậy trong lúc đêm tối thế này, nhất định sẽ có không ít ngườii trúng chiêu.

Lăng Thiên thậm chí còn dùng những dây mây tầng tầng lớp lớp ở trong rừng, không không nghỉ tạo ra từng hố bẫy.

Trước sau chẳng qua chỉ qua nửa canh giờ công phu, những bố trí của Lăng Thiên, đã làm cho Lăng Kiếm vẫn luôn hộ tống bên cạnh phải hít vài hơi thật dài. Trong mắt Lăng Kiếm, Lăng Thiên trên cơ bản đã lợi dụng một lần thậm chí là mấy lần toàn bộ những thứ có thể lợi dụng trong rừng cây. Nhưng cho dù là như vậy, Lăng THiên vẫn còn có chút chưa hài lòng. Rút trường kiếm ra chém đứt một nửa toàn bộ những cành cây nhô ngang đường, chỉ để lại một nửa cành cây và vỏ cây nối liền với thân đại thụ.

Lăng Kiếm hầu như có thể dư đoán được, sau khi những cao thủ võ lâm tiến vào phát hiện ra trên mặt đất có mai phục, phản ứng đầu tiên tất nhiên sẽ là nhún người bay lên chỗ cao để tìm cách trốn tránh. Sau đó dựa vào cành cây để mượn lực hoặc lao lên cây quan sát tình hình. Nhưng dưới loại tình huống này, những cành cây mà họ đang bám víu vì không thể chịu nổi trọng lực đột nhiên gẫy lìa, như vậy những người sẽ rơi vào cảnh bị động và chật vật tới mức nào đây?

Việc bố trí cạm bẫy của Lăng THiên, theo cách nhìn cra Lăng Kiếm, đã là một môn nghệ thuật.

Đáng tiếc hắn lại không biết rằng, nếu như nha đầu Lê Tuyết kia ở đây, nhất định sẽ chỉ trích công phu bố trí cạm bẫy của Lăng Thien thụt lùi, cho dù thời gian gấp gáp, cũng cần phải bố trí cho ra dáng một chút. Ít nhất ở trên cành lớn cành nhỏ đều phải tẩm thêm một ít thuốc độc hoặc là thuốc tê, đoản châm gì gì đó chứ.

Cuối cùng Lăng Thiên cũng tạm coi như hoàn tất chỉnh lý, lắc đầu khe khẽ thở dài nói: "Chuẩn bị vẫn chưa phai quá đầy đủ, chỉ có thể như vậy thôi. Chỉ mong có thể phát huy được một chút tác dụng". Lăng Kiếm và toàn bộ những người ở đây nghe thấy những lời này của Lăng THiên, người nào người nấy đều ngoác miệng ra đến mức không thể ngậm lại. Cạm bẫy chặt chẽ chu đáo đến như vậy, Lăng Kiếm cho rằng cũng đủ để phục sát Giang Sơn Lệnh chủ Tống Quân Thiên lý, nhưng trong mắt của Lăng THiên, không ngờ chưa quá hài lòng.

Lăng THiên hừ một tiếng, tà nhãn liếc nhìn Lăng Kiếm, có vẻ như đã nhìn thấu ý nghĩ trong lòng hắn, tức giận nói: "Cạm bẫy lúc trước ta dùng để phục kích Tống Quân THiên Lý, so với bố trí ở nơi này, ít nhất đáng sợ gấp ba lần. Nhưng ngoại trừ trừ hoãn hắn truy tung trong thoáng chốc ra, không còn chút tác dụng nào nữa. Lăng Kiếm, ngươi phải nhớ cho kỹ, đối phó với một cao thủ chân chính, với thực lực tuyệt đối ở trước mặt, sẽ không thể nói cái gì là ám sát cả, mà chỉ có thể liều mạng chính. Bởi vì vô luận ngươi khởi xướng công kích vào lúc nào, hắn đều sẽ pahst hiẹn ra, sớm có sự chuẩn bị. Đây là sự khác nhau giữa tuyệt đại cao thủ và cao thủ bình thường. Cho nên, khi đối mặt với những cao thủ cấp bậc như vậy, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng mình ám sát là có thể chiếm được tiện nghi. Nếu tồn tại loại ý nghĩ này, ngay cả ngươi là sát thủ đệ nhất thiên hạ, cũng chẳng khác nào đến tận cửa nhà người ta để người ta luyện kiếm".

Lăng Kiếm chăm chú gật đầu, tỉ mỉ ghi nhớ câu nói của Lăng THiên, sau đó hỏi: "Công tử, trong mắt ngươi, cao thủ như vậy đương đại có mấy người?".

Lăng THiên chăm chú suy nghĩ một chút rồi nói: "Trong những người mà ta tự mình tiếp xúc, ngoại trừ Ngọc Mãn lâu vừa mới nhắc tới ra, người như vậy, hẳn còn ba người nữa. Kỳ thực Ngọc mãn Lâu chỉ là có một thân võ công cao cường, nhưng chưa nhất định có thể đạt đến loại cảnh giới mà ta vừa nói. Ba người mà ta nói đến, thì Tống Quân Thiên Lý hoàn toàn xứng đáng đứng đầu.

Ánh mắt Lăng Kiếm chớp động nói: "
Trong hai người còn lại, hẳn một người chính là công tử, như vậy người cuối cùng là ai? Chẳng lẽ là Thủy gia THủy Vô Ba sao?".

Lăng THiên mỉm cười: "
A Kiếm à, ngươi để mắt đến vị đệ nhất cao thủ của thiếu niên thế gia này quá đấy. Mà Thủy Vô Ba này ta chưa từng gặp qua, tuy nhiên tối đa hắn cũng chỉ ngang cấp với Ngọc Mãn Lâu, không bằng người thứ ba như lời ta nói. Về phần người thứ ba này ư.. A Kiếm, ngày đó ngươi thua trong tay ai?".

"
Lê Tuyết?". Lăng Kiếm không tin nổi trợn tròn mắt: "Lẽ nào thành tự của nữ nhân này, thế mà đã tới mức đó rồi sao? Lẽ nào ngay cả gia chủ thiên niên thế gia Ngọc Mãn Lâu cũng không bằng được Lê Tuyết ư?"

Quyển 6
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status