Lăng Thiên truyền thuyết

Chương 586: Chém tận giết tuyệt

"Rắc rắc rắc rắc...". Khi bàn tay của chúng nhân vừa bám được vào cành cây tức thì vang lên vô số tiếng gãy giòn tan. Những cành cây nhìn qua có vẻ rất chắc khỏe, nhưng giờ khắc này lại không bằng miếng đậu hũ, không dùng đến chút sức lực nào cũng làm cho chúng gãy rồi.

Bất ngờ không kịp đề phòng, ngay cả võ lâm cao thủ nhất đẳng vào khoảng khắc này cũng không khác gì người thường, chợt vô trọng lượng, hoa tay múa chân, ai nấy đều kêu lên những tiếng thê lương thảm thiết, ngã xuống. Ngụm chân khí dành để tránh né lợi tiễn vừa vặn dùng hết, lúc này ngay cả khoảng trốn đổi hơi cũng không có đã bị ném thẳng xuống đất. Những cao thủ một đời diễu võ dương oai này, giờ đây tựa như những miếng thịt cứ thế rơi từ trên trời xuống, rơi đến thất điên bát đảo.

Võ sĩ của Lăng gia đã sớm có chuẩn bị, vạn tiễn lần thứ hai nhât tề bắn ra. Tiếng dây cung kéo căng rồi nhả ra vào giờ khắc này còn dày đặc hơn so với lúc trước. Trong đêm tối, từng mũi tên đen sì sắc nhọn tựa như châu chấu bay đầy trời, chen chúc mà tới. Phốc phốc phốc, thanh âm tên găm vào thân người không ngừng vang lên, vô số những tiếng kêu thảm thiết lúc sắp chết cứ như vậy không ngừng vang vọng không trung vừa thê thảm vừa tuyệt vọng.

Cao thủ nội môn của Thiên Thương THiên, từng người đều là những nhân vật bát phàm, nhưng tại nơi này, dưới những loạt tên dày đặc, lại bị hủy diệt chỉ còn một nửa. Vài người còn lại, thì ai nấy đều đã bị thương. Thường ngày không thèm để cung tiễn vào mắt. Nhưng vào một khắc này, những mũi tên kia lại biến thành tiếng gọi mãnh liệt của tử thần, biến thành trống canh đòi mạng, vô cùn đáng sợ.

Mộng Như Vân ngay trong nháy mắt cành cây gã rụng, thấy không ổn, quyết định thật nhanh, bất đắc dĩ vận dụng nguyên khí tinh thuần vốn mất hơn mười năm dùng tính mạng tinh tu mới có, trong lúc rơi xuống, nháy mắt há mồm phun ra một ngụm khí thể có màu máu nhàn nhạt, bất chấp nguy hiểm do chấn thươgn nội phủ, dưới tình huống không có chỗ mượn lực, thân thể mạnh mẽ vút lên cao hơn trượng, nỗ lực rơi trên cây, tựa như đã tránh được một kiếp trước mắt. Nhưng thân thể hắn còn chưa đứng vững, một luồng kiếm khí sắc biến tới cực điểm đã phủ xuống đầu. Kiếm phong lăng lệ thổi tới khiến toàn thân hắn lạnh lẽo.

Cao thủ. Cao thủ cực kỳ sắc bén.

Nguy hiểm. Nguy hiểm phi thường.

Mộng như Vân căn bản không kịp thở lấy một hơi, xoay mạnh người một cái, lần thứ hai bắn xéo ra hai trượng, còn chưa tìm được điểm đặt chân, kiếm phong phía sau đã lạnh đến tận xương tủy. Vội vã lắc mình, liều mạng hao tổn nguyên khí, vút ngang lần thứ ba, nhưng đòn tập kích của cao thủ kia không ngờ vẫn không buông tha, gắt gao theo phía sau hắn, giống như ruồi nhặng.

Một trong tam đại cao thủ của Thiên Thượng Thiên, Mộng Nhược Vân, không ngờ lại bị đối phương bức bách đến nỗi ngay cả thời gian xoay người lại cũng khôgn có. Mộng Nhược Vân giận tím mặt, gào lên một tiếng, thân thể như tên rời dây cùng bắn thẳng về phía trước. C sau lưng một hồi nhẹ nhõm, rốt cục thoát khỏi sự phong tỏa bằng chân khí của đối phương. Mộng Như Vân vẫn không kịp lấy hơi, trước tiên xoay người lại, nhãn thần như điện nhìn về phía đối diện mình, cùng lúc há miệng, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, cùng với một đạo khí thể đỏ như máu hỗn loạn y hệt như một thực thể.

Vừa rồi đẻ thoát khỏi kiếm thế của đối phương, Mộng Như Vân đã phải sử dụng đến bí kỹ thiêu đốt tiềm lực sinh mạng, tổn hao rất nhiều bổn nguyên. Hiện tại bề ngoài có vẻ như không tổn hao gì. Nhưng nội phủ đã thụ thương nghiêm trọng, không thể chịu đựng thêm nữa. Đạo khí thể đỏ như máu giống như thực thể này và đạo khí thể màu máu nhạt lúc trước không thể so sánh với nhau. Đạo khí thể lúc trước mặc dù có thể sẽ tổn thương nguyên khí. Nhưng chỉ cần sau này cẩn thận điều tức, lại lấy thêm linh dược phụ trợ điều dưỡng. Vẫn có thể khôi phục lại. Nhưng đạo khí thể như máu giống như thực thể kia lại là chân nguyên bản mạng của Mộng Như Vân. Một khi tiêu hao, vĩnh viễn vô pháp bù đắp. Hơn nữa lại cực kỳ tổn hại thân thể. Ngay cả sau này điều dưỡng, cũng phải giảm ba năm tuổi thọ.

Không một ai có thể ngờ được, chỉ là mộtt rận mai phục. Lại có thể bức một vị cao thủ đứng đầu Thiên Thượng Thai đến hoàn cảnh như vậy. Cò chưa kịp nhìn rõ địch nhân, tự mình đã bị thương tổn chí mạng.

Nhưng Mộng Nhược Vân lúc này buộc phải như vậy. Một kiếm đầu tiên của đối phương phát ra. hắn cũng đã biết đối phương chỉ sợ là sát thủ đứng đầu hiếm có trong thiên hạ. Đối địch với sát thủ cấp bậc như thế này. Nếu không thể sớm quay đổi cục diện quay lưng về phía đối thủ. Thì không khác nào lão già treo cổ. Chán sống.

Cho dù giảm thọ. So với chết ngay tại chỗ vẫn còn tốt hơn nhiều.

Hiện tại tuy rằng nguyên khí hao tổn rất nhiều. Lại thêm nội phủ bị chấn động. Nhưng so với chính diện đối mặt. Bản thân mình đã có vài phần nắm chắc. Ít nhất. Mình cũng có thể hoàn thủ. Mà không giống như vừa nãy bị người ta áp đả.

Nhưng là càng nằm ngoài dự liệu của Mộng Như Vân chính là, sát thủ đứng đầu đối diện mình, dĩ nhiên chỉ là một thiếu niên khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi. khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng. Cặp mắt vô cùng băng lãnh. Trường kiếm nhỏ hẹp lóe sáng. Nếu như không phải sát khí quả thực rất dày đặc từ trên người thiếu niên này phát ra. Mộng Như Vân gần như cho rằng mình vừa tỉnh dậy từ một g

Chỉ là một thằng nhãi con hơn mười tuổi, miệng còn hôi sữa, không ngờ có thể bức mình tới hoàn cảnh như vậy? Điều này sao có thể?

hắc y thiếu nien nọ không nói một lời, thân thể nhẹ nhàng phiêu động bắn lên, lại mau như thiểm điện, khôgn chút kiêng nể một lần nữa vọt về phía Mộng Nhược Vân, trường kiếm trong tay rung lên, lấp loáng tựa như một con rắn mắt kính cực độc bay đến mà cắn.

"Sát".

Đúng lúc này, một tiếng rống lớn như sấm mùa xuân nổ vang, chấn động cả rừng rậm, khiến cây cối run rẩy xào xạc, vô số lá thông rào rào rơi xuống đất.

"Sát".

ngay sau đó, là mấy trăm người giận dữ het lên, sát khí phá không, bài sơn đảo hải. Từng đạo bóng đen cường tráng từ trong bóng tối lắc mình lao ra, nhào vào trong liên quân THiên Thượng Thiên của Tiêu gia đang loạn thành một đoàn. Vô số đại đao lóe sáng cùng bổ chém rất chỉnh tề. Trên mặt đất máu tươi chảy thành từng dòng suối nhỏ. Hai ba trăm người vừa mới miễn cưỡng đứng len đã ngã xuống sau một nhát chém này.

Trong nháy mắt Mộng Nhược Vân đã giao thủ hơn mười chiêu với sát thủ thiếu niên hắc y trước mặt. Thiếu niên này với kinh nghiệm chiến đấu phong phú, xuát thủ tàn nhẫn, kiếm chiêu tinh diệu, đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Mộng Nhược Vân. Tuy chỉ là hơn mười chiêu, nhưng toàn bộ tâm lý khinh thường của Mộng Nhược Vân đã biến mất hoàn toàn, coi đối phương như một đối thủ ngang cấp.

Vội vã liếc tà nhãn nhìn xuống phía dưới, khóe mắt dường như muốn rách toạc.

Đám hắc y nhân không rõ lai lịch kia, người người võ nghệ không kém, xuất thủ cực kỳ hung ác. Đối mặt với đội quân đệ tử của mình gần như toàn bộ đã bị thươgn không còn lực hoàn thủ không ngừng hạ sát thủ, lại thêm từng người đều hung hãn không sợ chết, vô cùng dũng mãnh, thời gian bất quá chưa tới mấy hơi thở, khoảng không trong rừng rậm đã rộng rãi ra rất nhiều. THi thể trên mặt đất càng ngày càng dày.

Mộng Như Vân rốt cục nhịn không nổi nửa, hú dài một tiếng, liền mạng tổn haonguyene khí thêm lần nữa, điên cuồng công ra mấy chiêu, miễn cưỡng bức lui hác y thiếu niên. Sác mặt hắn lúc này đã trắng bệch như mặt người chết; thân thể gập lại, hạ xuống mặt đất hét lớn "Mọi người nghe lệnh lão phu, toàn lực giết ra ngoài". Nói xong trường kiếm lao ra, thế như hổ điên. Hắn biết nếu mình không thể mở ra một đường máu cho bên mình, ba ngàn một trăm người mình mang đến đây, ắt sẽ bị diệt toàn quân trong phiến rừng rậm này.

Nếu mình có thể thoát ra khỏi những người này, vậy sẽ có thể mang theo đội quân đệ tử của mình trở về. Cho dù phải chết, cũng không được phép chùn bước.

Mộng Như Vân liều mạng rồi.

Như ẩn như hiện, phía cuối đội ngũ một trận rối loạn, huyết khí tận trời, một thân ảnh giống như cuồng long giảo hải, một đường gieo rắc huyết vũ, như một cái thuyền lớn lao giữa mặt nước tĩnh lặng. Hắn đi đến đâu, đám người ở xung quanh hắn đều ngã xuống giống như sóng dạt sang hai bên, biến thành thi thể đầy đất, máu tươi từ trong yết hầu chỉnh tề phun ra. Mà người nọ không chút nào dừng lại, giẫm đạp lên thi thể, điên cuồng giết vào. Ở phía sau hắn, chỉ có người chết, không có người bị thương, không có người sống sót.

Chỉ một người này, liền giống như một cỗ máy chế tạo tử thi, mở ra một đường máu đúng nghĩa.

Mộng Như Vân chỉ liếc mắt nhìn qua liền xác định, kẻ đang từ phía đối diện giết vào kia,chính mình cũng không phải đối thủ của hắn, cho dù là khi thần nguyên khí túc cũng tuyệt đối không phải đối thủ. Huống hồ lúc này bản thân nội ngoại đều bị thươgn nặng. Cho nên hắn xoay người, xông ra ngoài.

Sát thủ thiếu niên ở phía sau làm như không thấy,nhường đường cho hắn thoát ra. Mộng Như Vân thầm vui vẻ, mang theo vài người đã tụ tập lại bên cạnh hắn, vội vã trùng đột một phen, tập hợp một đám nhân mã, thế đã có thể chốgn đỡ, nhắm đến hướng ở sâu trong rừng rậm, sát đến.

Đường lui đã không còn, chỉ có tiến về phía trước. Ngay cả phía trước có là núi đao, cũng chỉ còn lại con đường duy nhất này.

Dọc theo đường đi, không ngừng có những cao thủ của Thiên Thượng Thiên gia nhập vào đội ngũ, ai nấy đều hiểu rằng, phương hướng này, đã là đường sống duy nhất.

Một khắc giết chóc ngắn ngủi, ba ngàn một trăm nhân mã tinh nhuệ, có thể theo Mộng Như Vân lao ra ngoài,đủ tám trăm người. Nhưng trong số ấy có không biết bao nhiêu người bị thương. Mười thành nhân mã, không ngờ đã bị nuốt gần tám phần.

Trong lòng Mộng Như Vân là một mảnh bi thương. Lúc này, hắn đã không kịp suy nghĩ, tất cả những chuyện này vì sao phát sinh,đến tột cùng thì cạm bẫy ở đâu ra. Ý nghĩ duy nhất của hắn đó là, lao ra ngoài, mang theo những người này, toàn lực lao ra. Chỉ có lao ra khỏi phiến rừng rậm chết chóc này, mới có một tia sinh cơ. Bất quá cũng chỉ có một tia mà thôi. Khi bọn họ xông ra ngoài, không ít hắc y cao thủ làm bộ dạng chặn lại, rồi ngay lập tức thả bọn họ vọt qua.

Dấu hiệu này thực sự rất rõ ràng.

Phía trước nhất định có mai phục còn đáng sợ hơn.

Từ những phản ứng khác thường này, Mộng Như Vân đã suy luận ra.

Thế nhưng tuy rằng trong đầu Mộng Như Vân đã minh bạch, hắn lại không thể không nỗ lực lần cuối cùng. Bởi vì phía trước đã là đường sống duy nhất rồi.

Toàn bộ ý nghĩ của Mộng Như Vân, đã ngừng lại khi một đạo thiểm điện hoa không mà đến.

Một đạo ánh sáng màu xanh ngọc quen thuộc, làm cho Mộng Như Vân vào thời điểm trước lúc chết đi chỉ kịp dùng thanh âm kinh khủng tới cực điểm quát lớn một câu, chỉ có ba chữ: "Liệt Thien Kiếm".

Ba chữ ấy vừa ra khỏi miệng, trường kiếm của Mộng Như Vân đã ngay lâp tức bị chém thành hai nửa, tiếp đó cả người cũng theo đó chia hai, từ đầu đến chân, chỉnh chỉnh tề tề. Ngũ tạng lục phủ, xoát mộng tiếng, khẽ chảy xuống.

Mộng Như Vân, một trong ba vị cao thủ đứng đầu THiên Thượng THiên, một đời võ si yêu võ như bào đệ, trong một phục kích này, không kịp phát huy ra thực lực vốn có của bản thân, đã bị một kiếm của Lăng THiên chém thành hai nửa. Thậm chí không kịp hoàn thủ, không kịp phản ứng.

Lăng Thiên xoay thân, Liệt THiên Kiếm điên cuồng quét ra, một đạo ánh sáng màu xanh biếc thê diễm điên cuồng quét một vòng, trong phạm vi ba trượng, liên tiếp vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Thân thể của toàn bộ địch nhân hoặc bị cắt thành hai đoạn, hoặc thắt lưng, hoặc bả vai, hoặc lưng mặc dù không giống nhau, nhưng lại thảm liệt giống nhau.

Mọi ánh mắt đều bắn ra hoảng lạon.

Trùng thế tựa thủy triều, đến lúc này nghẽn lại. Trong mắt mỗi người đều lóe ra sợ hãi cực độ.

Lăng Thiên nhẹ nhàng lùi một bước, thản nhiên nói: "Lên. Giết sạch bọn chúng, không được để một kẻ nào sống sót". Khẩu khí thản nhiên, giống như là một quý tộc, vào lúc dặn dò người ta quét dọn, tự nhiên như vậy.

Quyển 6
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status