Lăng Thiên truyền thuyết

Chương 668: Tháo hết khúc mắc


Một lúc sau, Thủy Thiên Nhu mới từ trong chấn kinh tỉnh lại, vội vàng hỏi: "Tuyết tỷ, những gì mà tỷ nói là thật ư?"

Lê Tuyết cười cười, nói: "Là thật hay giả, các muội chẳng lẽ không phân biệt được à? Ngọn núi ấy đứng sừng sững ở đó mấy vạn năm, vì sao lại sụp đổ vào lúc khẩn yếu quan đầu như vậy? Hơn nữa, chuyện này đám Lăng Kiếm, Phùng Mặc đều có tham dự, hỏi cái là biết liền, chẳng lẽ ta lại đi lừa các muội chắc? Dùng cách này để lừa người, có ý nghĩa không?"

Thủy Thiên Nhu, Ngọc Băng Nhan và Tiêu Nhạn Tuyết cơ hồ đồng thời trở nên trầm mặc.

Từ đó tới nay, đối với phương diện chiến tranh giữa Lăng Thiên và Tiêu gia, quả thực luôn là một vướng mắc trong lòng Tiêu Nhạn Tuyết nhưng không hề có ý oán hận. Hiện tại nghe nói tới chuyện này, trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác hạnh phúc.

"Thì ra, thì ra Thiên ca huynh ấy vì muội, không ngờ lại hy sinh nhiều như vậy! Nhưng muội vẫn... muội có lỗi với huynh ấy." Tiêu Nhạn Tuyết nghĩ thế nào thì nói ra thế nấy, nước mặt tuôn rơi.

Thủy Thiên Nhu cũng vậy, xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng.

Lê Tuyết nhíu mày, nói: "Các muộiì vậy? Ta nói ra những ý này, chỉ là hi vọng các muội đừng hiểu lầm huynh ấy mà thôi. Mọi người trong lòng biết rõ, hiểu nhưng không nói ra là được. Xem hai người các muội kìa, còn khóc lóc nữa. Vạn nhất vị công tử đa tình đó nhìn thấy, còn không đau lòng muốn chết ư, các ngươi bảo ta phải làm sao đây! Hơn nữa, huynh ấy làm vậy chỉ là muốn tốt cho các muội thôi. Chính là huynh ấy thể hiện sự tình thâm ý trọng với các muội, các muội nên cao hứng mới đúng, sao lại khóc lóc làm gì."

Tiêu Nhạn Tuyết nghẹn ngào nói: "Tuyết tỷ, muội, bọn muội quá cao hứng... khóc vì cao hứng đó thôi."

Lê Tuyết im lặng, một lúc sau mới nói: "Mấy tỷ muội chúng ta hôm nay ở đây ẩm tửu tửu thưởng tuyết, mà lại còn là 'Nữ nhi tâm' mà Thiên ca tự tay ủ. Trong đây rốt cuộc là dụng ý gì, ta nghĩ mọi người trong lòng đều ít nhiều minh bạch. Hôm nay nói rõ với các tỷ muội, Thiên ca sở dĩ khổ sở như vậy, đơn giản là vì muốn cướp được "Nữ nhi tâm" của các vị tỷ muội."

Chúng nữ nghe thấy đều đồng loạt cúi đầu trầm tư, trong lòng lại cảm động vì sự khổ tâm của Lăng Thiên, vành mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi.

Lê Tuyết thông minh cỡ nào? Qua lời nói và sắc mặt là biết chúng nữ không còn khúc mắc về phương diện này nữa, bèn rèn sắt nhân lúc còn nóng mà đánh mắt ra hiệu cho Lăng Thần. Có một số chuyện cần phải do Lăng Thần nói ra. Tuy tuổi của Lăng Thần không phải là lớn nhất trong chúng nữ, nhưng địa vị lại vĩnh viễn là đệ nhất. Đây chính là vị trí mà không một ai có thể vượt qua và cũng không dám vượt qua. Cho dù là cao ngạo như Lê Tuyết, cũng ngàn vạn lần không dám. Bởi vì nếu dám vượt qua thì ắt sẽ phải đối diện với nộ khí cuồng bạo nhất của Lăng Thiên.

Không có ai nguyện ý khơi dậy nộ khí chân chính của Lăng Thiên cả, mà điều đó thực sự không có ý nghĩa.

Lăng Thần hiểu ý, ho khan hai tiếng rồi ôn nhu nói: "Băng Nhan muội muội, Thiên Nhu muội muội, hai người qua một đoạn thời gian nữa sẽ phải về gia tộc của mình, chuẩn bị tham gia trận chiến một giáp, mà trong ước chiến này, hai muội lại là địch nhân cùng số mạng, sinh tử tương bác. Có phải vậy không?"

Ngọc Băng Nhan và Thủy Thiên Nhu ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn nhau, im lặng một hồi, cuối cùng cũng lặng lẽ gật đầu.

Ngữ khí của Lăng Thần trở nên nghiêm túc, nói: công tử muốn ta chuyển cáo tới các muội, vô luận là ai, cũng không cho phép xảy ra chuyện, cho dù là điều bất trắc nhỏ bé nhất cũng tuyệt đối không cho phép xảy ra!"

Hai nàng vẫn không nói gì, mặt mang theo vẻ cung kính, im lặng ngồi nghe.

Lăng Thần chậm rãi nói: "
Lát nữa, ta sẽ tìm một sân luyện công đơn độc cho hai muội, các muội tiếp theo phải làm rất nhiều, nhưng cũng rất đơn giản, chính là phải quen thuộc võ công của đối phương, nhất định phải hoàn toàn nắm rõ, sau đó, các muội phải nghiên cứu biện pháp hóa giải. Điểm này, nhất định phải hoàn thành trong vòng năm ngày. Ngọc gia đã tới đón Băng Nhan muội muội. Công tử nói, tối đa chỉ có thể kéo dài thời gian năm ngày, các muội cũng chỉ có năm ngày mà thôi."

Thời gian cấp bách, Ngọc Băng Nhan và Thủy Thiên Nhu sắc mặt đồng thời trở nên trịnh tọng.

Ngoài cửa sổ, tuyết lớn vẫn rơi không ngừng.

Triệt để giải quyết xong khúc mắc, chúng nữ lại uống rượu, ăn uống. Đám người Tiêu Nhạn Tuyết không ngờ lại uống đến say mèm, dựa vào nhau rồi thỏa mãn thiếp đi.

Duy có Lê Tuyết, tay trái ôm đầu Tiêu Nhạn Tuyết, tay phải ôm Thủy Thiên Nhu, hai mắt lặng lẽ nhìn hoa tuyết đang phất phơ ngoài cửa sổ, thở dài một hơi, trong mắt lấp lánh ánh lệ, lẩm bẩm: "Thiên ca, chuyện đau đầu nhất của huynh, ta đã giải quyết thay huynh rồi, huynh... có vui không?"

Nàng ta lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng lại thở dài một tiếng, là một nữ tử hiện đại, cho dù là chế độ một vợ một chồng thì cũng phải trải qua nỗ lực theo đuổi của phía người con trai, quỳ xuống cầu hôn, rồi mi suy nghĩ xem có đồng ý hay không. Không ngờ mình hiện tại không chỉ phải cùng một chồng với người khác, mà còn phải tận tâm giúp hắn giải quyết những vấn đề của thê thiếp khác. Lê Tuyết ngoài miệng thì không nói ra, nhưng trong lòng lại có chút tư vị chua xót. Nhưng nghĩ tới tình ý mà mình truy tìm hai đời, tiền thế hắn lại bởi vì mình mà gặp phải chuyện thê thảm như vậy, Lê Tuyết lập tức lại thấy khó chịu trong lòng.

Bỏ đi, coi như là mình ở tiền thế nợ hắn, ôi tên oan gia này...

Sau một hồi lâu, Lê Tuyết cũng vì tửu ý xộc lên mà ngủ thiếp đi, ngủ vô cùng an t

Trận tuyết lớn này rơi đúng ba ngày.

Trong ba ngày, bốn người bọn Ngọc Tiêu Nhiên giống như thú bị nhốt, ngồi thấp thỏm trong thành.

Sau khi gặp Lăng Thiên vào ba ngày trước, cho tới hiện giờ, bốn người chỉ gặp được một người có chức lớn nhất trong Lăng phủ biệt viện, chính là quản sự trong viện này, còn là vác củi tiến vào. Sinh hoạt thường ngày hoàn toàn là một tay họ lo liệu, Lăng Thiên không lưu lại bất kỳ một người nào cho họ sai khiến. Chỉ có khi một ngày ba bữa sẽ có người chuyện vụ trách việc này đưa thức ăn tới. Còn nước sôi trà nóng thì cũng đúng giờ đưa tới. Còn lý do không có người hầu thì nói thật là đáng giận, nói là người trong Lăng phủ đều giữ mình trong sạch, công tử nói mấy vị trưởng lão đã quen thuộc nơi này rồi, tất nhiên không cần hạ nhân gì cả. Hơn nữa có hạ nhân thì không tiện để mấy vị trưởng lão ra ngoài vui chơi.

Ăn, uống, ở không phải là tồi, nhưng bốn người lại có cảm giác như đang ngồi trong nhà lao. Tuy người của Lăng gia không hạn chế hành động của bốn người, nhưng mấy vị trưởng lão này sao dám ra khỏi cửa. Vạn nhất bị người ta nhìn thấy rồi nói là ra ngoài "tìm vui" thì biết làm sao đây. Miễn cưỡng chống đỡ được hai ngày, thì sự giày vò mới lại tới. Trong mấy tiểu viện quanh nơi họ sống lục tục truyền tới những tiếng thì thầm khiến bốn người triệt để sụp đổ, gần như là sắp bạo tẩu.

"
...Có biết không? Sống ở bên đó chính là mấy vị đại cao thủ của Ngọc gia. Đại trưởng lão bọn họ nghe nói tỷ võ thua thư đồng của công tử. Chính là cái tên võ công kém cỏi nhất bên cảnh công tử đó. Ngọc gia cao thủ cái gì chứ, cao thủ rắm chó thì có." Có thể tưởng tượng được khuôn mặt của người này khi nói chuyện thì bỉ ổi như thế nào.

"
Thật ư? Đường đường là trưởng lão của Ngọc gia mà lại kém như vậy à? Sao ngay cả thư đồng của công tử cũng không đánh nổi? Kiếm ca thân phận tự nhiên rất cao, có điều không phải bởi vì hắn là thiếp thân thư đồng của công tử nên mới được trọng thị như vậy sao?" Giọng nói ấy cực kỳ hiếu kỳ, cực kỳ khinh thường.

"
Có lẽ đám đại cao thủ của Ngọc gia chỉ là rác rưởi? Chính mắt ta nhìn thấy chẳng lẽ còn là giả được ư? Vận khí của ngươi không tốt, không được tận mắt nhìn thấy. Một tên lùn tịt bị Kiếm ca trực tiếp lăn tuyết cầu, một tên cao thì bị tát một cái vào mặt. Ối trời mẹ ơi, thanh âm đó nghe mới giòn giã đầu đó xấu hổ quá, giống như là tân nương tử mới xuất giá vậy. Mà cái ngươi không biết đấy thôi, mấy lão gia hỏa đó người già nhưng tâm chưa già. Ngày ấy còn hỏi công tử mấy chỗ đó của Thừa Thiên nữa? Không biết mặt bọn họ lúc làm chuyện đó trông thế nào nhỉ?"

"
Có lẽ là lên được nhưng xuống thì không được, hắc hắc hắc..." Một tràng cười vang lên.

Loại thanh âm này nghe thấy đến mấy lần, mấy lão đầu cơ hồ tức đến nỗi phát bệnh chảy máu não. Từ lần đó bèn đóng chặt cửa, không ra khỏi cửa phòng.

...

Lăng Thiên hôm nay dậy sớm mê man đi tới một nơi, sau khi quẹo mấy cái, liền tới trước cửa một thạch thất có bốn thủ vệ trông coi nghiêm ngặt. Mở cửa đá, bước vào trong. Bên trong có đầy đủ vật dụng: bàn, ghế, chăn, đệm, toàn là đồ chất lượng tốt. Cho dù là bố trí trong phòng của Lăng Thiên cũng chẳng qua chỉ như vậy. Trong phòng có một lão già áo xanh mặt mày gầy gò đang ngồi trước bàn, trong tay cầm một quyển sách, hình như đang đọc rất tập trung, ngay cả Lăng Thiên tới mà tựa hồ như không nhìn thấy, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không động. Mà lão già đó không phải ai xa lạ mà chính là Tiêu Phong Dương.

Trong đoạn thời gian này, Lăng Thiên gần như cứ cách mấy ngày lại tới một lần, rất quen đường quen lối.

"Tiêu nhị gia, lâu rồi không gặp. Đoạn thời gian này có lẽ sống vừa ý lắm hả?" Lăng Thiên lễ phép cười cười, ôn hòa thăm hỏi.

"
Nhờ phúc của ngươi, vẫn ổn." Tiêu Phong dương ngay cả mí mắt cũng không rướn lên, lạnh lùng nói.

Lăng Thiên cũng không khách khí, đặt mông ngồi lên giường của Tiêu Phong Dương, cảm thụ sự ấm áp của chăn bông, thích ý thở ra một hơi, nói: "
Đúng vậy, một mình một nơi, chăn êm nệm ấm, ăn uống không phải lo nghĩ, có thể đọc sách, dưỡng thần, không có đàn sáo làm phiền tai, không có công văn làm nhọc sức, đúng là ngày tháng giống như thần tiên, so với chém giết đẫm máu trên chiến trường, đấu đá lẫn nhau thì sướng hơn nhiều. Nói thật, Lăng Thiên thực sự rất hôm mộ sự nhàn dật của nhị gia lúc này."

Tiêu Phong Dương nhíu này, nhưng không phải vì lời châm chọc của Lăng Thiên, mà là vì Lăng Thiên ngồi lên giường của hắn. Tiêu Phong Dương trước giờ là một người thích sạch sẽ, cho dù là hành quân bên ngoài thì cũng luôn mang theo đồ của chính mình. Tuy hiện tại thân là tù đồ, nhưng sự không kiêng nể gì cả của Lăng Thiên vẫn khiến lão tức giận không thôi. Có điều mấy ngày nay Lăng Thiên ngày nào cũng tới quấy rầy, thành ra Tiêu Phong Dương cũng quen rồi.

Hờ hững ừ một tiếng, Tiêu Phong Dương nói: "Đã như vậy, công tử không ngại thì cứ tới đây làm bạn với Tiêu mỗ."

"
Vậy thì quấy rầy sự thanh tĩnh của Tiêu nhị gia rồi." Lăng Thiên cười ha ha, tựa hồ như không thèm để ý, nói: "Lăng Thiên lần này tới đây chỉ là để thông báo một chuyện cho Tiêu nhị gia hay. Tiêu gia gần đầy trắng trợn chinh binh hai trăm vạn, bất chấp thời tiết giá lạnh, đã lục tục tây tiến. Binh tiên phong là mười vạn người, đã tiếp cận Thiên Thủy nhất tuyến quan hiểm yếu của Lăng gia, sĩ khí cao vợi. Đại chiến ở gần ngay trước mắt, chạm cái là nổ, khai chiến ở trong ngày đông giá rét như vậy, nói không chừng Tiêu gia vì thế mà có thể đoạt được Thiên Thủy nhất tuyến quan. Tiêu gia hưng binh vào lúc này, tất nhiên nắm chắc phần thắng, Lăng Thiên ở đây xin cung hỷ Tiêu nhị gia."

"
Bộp" Tiêu Phong Dương không bảo trì tâm tình bình tĩnh được nữa, quyển sách trên tay rơi xuống mặt bàn, cả người cứng đờ, mặt trắng bệch. Lăng Thiên nào có phải là đang chúc mừng mình, rõ ràng chính là cười nhạo Tiêu gia không có ai tinh thông binh pháp đây mà.

Quyển 7
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status