Lăng Thiên truyền thuyết

Chương 756: Đệ nhất lâu chủ


Tiêu Phong Dương đương nhiên là biết, nhưng hắn cho rằng đã đề phòng một cách nghiêm mật, thông tin này tuyệt đối không có lí do gì có

thể bị tiết lộ ra được, kể cả Mộng Phiên Vân sau khi biết được mà có hành động thì cũng phải cần có thời gian, trong quá trình đó Tiêu Gia

có thể xắp xếp một cách khẩn cấp, để nắm chắc phần thắng thì cũng có thể nhân đó bố trí cho những người già yếu và phụ nữ trẻ em tránh

nạn trước.

Lăng Thiên lắc lắc đầu, thở dài một hơi.

Không sai, công tác bảo mật thông tin bên Lăng Gia quả thực là vô cùng nghiêm mật, nhưng đại lễ lập quốc của Lăng Gia được tổ chức

thành công, không có một chút trắc trở nào, điều này đã cho thấy rõ kế hoạch của Thiên Thượng Thiên ở Thừa Thiên đã thất bại hoàn

toàn, lại không có thông tin gì được truyền ra, không những thế Tiêu nhị gia lại có thể trở về một cách bình an, điều này nói lên cái gì?

Nếu như không nằm ngoài dự liệu của Lăng Thiên, thì chỉ sợ lúc này người của Tiêu Gia đang nằm trong sự khống chế của Thiên Thượng

Thiên. Nếu như Thiên Thượng Thiên hành động thì việc đầu tiên sẽ là giết sạch những người này!Nếu như cứ phải đợi đến khi Thiên

Thượng Thiên hành động trước thì chỉ sợ đến lúc đó cả gia tộc Tiêu Gia đã chết không còn ai nữa rồi.

Sự hiểm ác của người trong giang hồ không phải là những người có cuộc sống nhung lụa, con em thế gia này có thể hiểu được,

đựng được!

Thiên Thượng Thiên biết vô cùng rõ, bản thân chúng chỉ sợ đã đi đến đường cùng, chúng chắc chắn đã bị Tiêu Gia bán đứng, nếu như đến

thủ đoạn cá chết thì lưới phải rách cũng không có thì còn gọi gì là Thiên Thượng Thiên?

Môn chủ Thiên Thượng Thiên là Mộng Phiên Vân bỗng cảm thấy trong lòng rất bực bội khó chịu, không những thế còn thấy hoang mang,

cảm giác này là khó chịu vô cùng, dường như bệnh của hắn lại sắp phát tác vậy…

Hắn nỗ lực khắc chế sự bực dọc trong người, đứng một cách tĩnh lặng, bộ dạng như đang nắm chắc điều gì đó. Nhưng chỉ có bản thân

hắn mới biết, bàn tay phải giấu trong ống tay áo của hắn từ lâu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Đã chuẩn bị xong, cả nhà Tiêu Gia trên dưới tổng cộng 736 người, hiện nay đã tập trung ở ba viện tử (sân nhà), bên ngoài mỗi viện tử

đều có 300 tử sĩ trông coi, còn có cao thủ bản môn đợi sẵn. Chỉ cần xảy ra biến cố, thuộc hạ có thể đảm bảo những người này sẽ đầu rơi

xuống đất ngay lập tức!"
.

"Được! Chú ý giữ kín, đừng để họ phát hiện, xét cho cùng thì đây cũng chỉ là suy đoán, nếu như không phải thì sẽ còn có sau này nữa".

"Vâng!".

"Bẩm đại chưởng môn, sư muội Tiêu U Hàn đã đến". Một giọng nói cung kính vang lên, chính là người đàn ông phụ trách dẫn Tiêu U Hàn

đến đây.

"Để nó vào đây!". Mộng Phiên Vân khẽ động đậy lông mày, thân người không quay lại, trầm giọng ra lệnh. 6 người kia phải chết thì đúng

là cũng nằm trong dự liệu, nếu như có thể sống mà quay về thì mới là chuyện lạ. Còn thân phận Tiêu Gia của Tiêu U Hàn là một cái bùa hộ

thân. Đó cũng chính là nguyên nhân Mộng Phiên Vân phái Tiêu U Hàn cùng đi.

"Vâng!". Tiếp đó là những tiếng bước chân nho nhỏ vang lên, Tiêu U Hàn từng bước bước vào trong đại điện.

Trong lòng Mộng Phiên Vân càng lúc càng cảm thấy khó chịu, bực bội, dự cảm không lành trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt. Hắn

vẫn đứng chắp tay sau lưng, hoàn toàn không quay người lại, hắn đang nghe, đếm nhịp thở của Tiêu U Hàn, hắn cố gắng nỗ lực khống chế

sự khó chịu trong người, chậm dãi nói: "U Hàn, ngươi hô hấp không ổn định, đã xảy ra chuyện gì vậy? Lần đến Thừa Thiên này kết quả

thế nào?"
.

Tiêu U Hàn bỗng rung người, ngẩng đầu lên.

"Lần đến Thừa Thiên này….các vị trưởng lão….". Tiêu U Hàn chiếu theo những lời đã chuẩn bị sẵn trước lúc đến tỉ mỉ nói ra một lượt.

"Toàn bộ bị tiêu diệt ư?". Mộng Phiên Vân trau mày, cười lạnh một tiếng, vẫn quay lưng lại với Tiêu U Hàn, nói: "Vậy sao ngươi có thể về

được vậy? Đến Phiên Lãng trưởng lão cũng không thể may mắn thoát chết, con có năng lực gì mà có thể thoát thân vậy!?"
.

"Theo chỉ thị của Phiên Lãng trưởng lão, đệ tử không tham gia hành động lần này, hơn nữa họ cũng sẽ không làm khó đệ tử". Tiêu U Hàn

bình tĩnh nói.

"Sẽ không làm khó cho ngươi…, đúng vậy, họ đương nhiên là sẽ không làm khó cho ngươi". Mộng Phiên Vân chậm rãi nói, sắc mặt hắn

không hỉ không nộ: "Tiêu Gia hiện nay chỉ sợ có mối quan hệ với Lăng Gia còn thân thiết hơn trước đây nhỉ?" Tiêu U Hàn bỗng

trong lòng, nói: "Chưởng môn sư tổ sao lại nói vậy, Lăng Gia cướp quan ải nhà Tiêu Gia, giết hàng vạn binh lính của Tiêu Gia, bắt giữ nhị

gia của Tiêu Gia, thù này hận này, không đội trời chung! Sao có thể hòa giải với chúng được?"
.

Mộng Phiên Vân từ từ xoay người lại, vẻ mặt âm hiểm nhìn Tiêu U Hàn: "Ta vừa nãy hình như chỉ nói mối quan hệ giữa hai nhà các ngươi

thân thiết hơn trước, lúc nào ta nói là các người đã hòa giải rồi? Ngươi vội vã biện bạch như vậy, là có dụng ý gì vậy? "


Tiêu U Hàn lập tức ngớ người ra, hồi lâu, mới nói một cách thương tâm: "Nếu như sư tổ không tin lời của đệ tử, đệ tử cũng không có lời

nào để nói. Đệ tử từ ngày được sư tổ ban ơn, dựa vào cơ duyên cực lớn mà được làm môn hạ của Thiên Thượng Thiên, tu luyện võ học

cao thâm, ân này đức này, to lớn vô cùng, làm sao dám có dù chỉ là một chút suy nghĩ muốn phản bội? Sư môn và gia tộc trước giờ đều có

quan hệ hòa nhập, đệ tử trong lòng trước giờ đều lấy đó mà vui mừng, nhưng đến nay sử tổ lại nghi ngờ sự thanh bạch của đệ tử, để tránh

sư tổ nghi ngờ thành ý hợp tác của Tiêu Gia, U Hàn nguyện tự tẫn trước mặt sư tổ, để chứng minh sự thanh bạch của đệ tử!". Nói rồi Tiêu

U Hàn rút kiếm ra khỏi bao, dùng lực đâm mạnh vào ngực mình!

Nàng hoàn toàn không rõ kế hoạch của Lăng Thiên rốt cuộc sẽ bắt đầu từ lúc nào, nhưng nàng biết điều nàng duy nhất có thể làm, nên

làm lúc này là kéo dài thời gian, chỉ cần kéo dài thêm một khắc, thì cơ hội người nhà được cứu, được bình an sẽ nhiều hơn một phần. Hiện

giờ, thấy Mộng Phiên Vân nghi ngờ như vậy, chỉ sợ câu nói tiếp theo của hắn sẽ là hạ lệnh đối phó với Tiêu Gia!

Cho nên Tiêu U Hàn quyết định dùng kế sách này, lấy thoái để tiến, dùng tính mạng để đánh cuộc.

Nếu như Mộng Phiên Vân ra tay ngăn cản, không cho mình tự sát thì chứng tỏ sự nghi ngờ của hắn cũng không phải là quá nhiều, ít nhất

thì cũng có thể làm dịu đi, tự nhiên sẽ có thể kéo dài thêm được thời gian, nếu như hắn không ra tay ngăn cản, mình thật sự tự sát mà chết,

thì có những lời mình nói trước đó, trong lòng Mộng Phiên Vân cũng sẽ suy nghĩ một cách thận trọng. Bất luận thế nào cũng có thể tranh

thủ thêm được một ít thời gian.

Hành động định tự sát này của Tiêu U Hàn là chơi thật, tuyệt đối không có chút nào là giả cả, càng không có chút nào là làm ra vẻ cả.

Trước mặt tên cáo già quỷ quyệt Mộng Phiên Vân này, nếu như muốn giở trò, thì càng là tự tìm cái chết.

Cho nên nhát kiếm này của Tiêu U Hàn nhanh như chớp, loáng cái đã thấy sắp đâm vào ngực!

Tiêu U Hàn trên mặt lộ ra một nụ cười thê lương, mặt quan tài, vĩnh biệt, ta không bao giờ có thể nhìn thấy ngươi nữa rồi! Không bao giờ

còn có thể so sánh xem mặt ai lạnh hơn với ngươi nữa; có điều, nếu như cái chết của ta có thể cứu được cả Tiêu Gia, vậy thì cái chết này

là rất đáng, đây là điều mà con cái Tiêu Gia nên làm. Chỉ là ta vẫn có chút gì đó….không nỡ rời xa ngươi!

Tất cả những suy nghĩ này của nàng chỉ như ánh lửa vụt lóe qua đầu. Mà Lăng Kiếm lúc này vẫn đang ẩn thân trên một cây đại thụ bên

ngoài, kể cả là hắn có thân pháp tuyệt thế thì cũng đã là quá muộn để cứu viện…

Thanh trường kiếm roẹt một tiếng đâm vào ngực của Tiêu U Hàn, nàng cảm thấy ngực mình đau nhói, tiếp đó là một cảm giác lạnh băng

băng. Đây chính là cảm giác của cái chết sao? Tiêu U Hàn tự mỉa mai mình, đột nhiên cảm thấy có chút kì quái, ta sao vẫn có thể suy nghĩ?

Vẫn có ý thức? Nàng từ từ mở mắt ra nhìn.

Trước mặt, hai ngón tay gầy gò đang kẹp lấy thanh kiếm của Tiêu U Hàn, dường như không dùng chút lực nào.

Nhát kiếm dùng hết công lực toàn thân này của Tiêu U Hàn nhiều lắm cũng chỉ đâm rách da ngực của nàng, đâm vào thịt chỉ một ít, liền

không cách nào đâm vào sâu hơn được!

Hai ngón tay của Mộng Phiên Vân kẹp lấy mũi kiếm, lạnh lùng nhìn nàng, hồi lâu, ngón tay hắn khẽ thả ra, thanh trường kiếm bằng thép

roeng roeng roeng biến thành một đống mảnh vỡ rơi xuống mặt đất.

Mộng Phiên Vân cười, nói: "Nha đầu ngươi, sao lại cứng đầu đến vậy! Nói chết là chết, không do dự chút nào! Những việc này, nói rõ là

được rồi, còn cần phải dùng tính mạng của mình để chứng minh cái gì chứ?"
.

Hiện nay vẫn chưa hoàn toàn xác định được Tiêu Gia có phải là đã quy hàng Lăng Gia hay không, cho nên Tiêu U Hàn không thể chết, xét

cho cùng nàng là con cháu chính thống của Tiêu Gia. Đó chính là nguyên nhân căn bản khiến Mộng Phiên Vân ra tay ngăn cản, tuyệt đối

không phải là do thương hoa tiếc ngọc hay là yêu quý đệ tử bản môn gì cả.

"Đa tạ chưởng môn sư tổ tín nhiệm, đã ra tay cứu tính mạng của U Hàn". Tiêu U Hàn cảm thấy toàn thân nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh, có

cảm giác như là muốn hạ đường huyết, hóa ra cảm giác được sống tốt như vậy, ta vẫn còn có cơ hội gặp lại hắn.

Mộng Phiên Vân cuối cùng lộ ra nét mặt tươi cười hiếm thấy ở hắn, dịu dàng vài câu, sau đó truyền lệnh Tiêu U Hàn về nghỉ ngơi.

Nhìn theo bóng dáng rời đi của Tiêu U Hàn, Mộng Phiên Vân bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được rốt cuộc

là chỗ nào không đúng, hành động tự sát vừa rồi của U Hàn quả thật đã dùng đến toàn bộ sức lực, hoàn toàn không có chút gì là giả cả, là

do sự nghi ngờ của mình quá lớn? Đang trong lúc suy nghĩ, đột nhiên một cảm giác khó chịu bức bối trong hắn trỗi dậy, Mộng Phiên Vân

bất giác thở mạnh hai tiếng, hai mắt bỗng trở nên đỏ ngàu!

Rốt cuộc thì cũng đến rồi! Căn bệnh này mấy ngày nay lúc nào cũng như muốn phát tác, tuy đã cố gắng áp chế, nhưng càng áp chế thì

cảm giác đó càng mãnh liệt, không ngờ ngay hôm nay lại bộc phát ra!

Những hơi thở nặng nề, cùng với những luồng khí đan xen lẫn lộn làm cho Tiêu U Hàn lúc này đang bước gần ra cửa bất giác quay đầu lại

nhìn!

Chính cái quay đầu lại này của Tiêu U Hàn đã giúp nàng nhìn thấy một cảnh tượng mà nói thế nào nàng cũng không dám tin!

Dưới ánh nến, không gian như bị bóp méo đi, một bóng đen vọt ngang qua một khoảng tầm mười mấy trượng, đột ngột xuất hiện trước

người Mộng Phiên Vân!

Động tác nhanh đến đỉnh điểm như này, đã vượt qua phạm trù "khinh công" mà giới võ lâm định nghĩa, thân người lao vút vào như vậy mà

những ánh nến trong đại điện không hề có chút biến động nào cả, hành động của người này, đến một chút tiếng gió cũng không nghe thấy!

Một thanh trường kiếm màu đen, giống như là bị lời nguyền rủa của ma quỷ, giống như là ảo ảnh xuất hiện trước cổ họng của

Vân!

Sự bá đạo của nhát kiếm này, giống như là rách trời rách đất! Cái nhanh của nhát kiếm này, nhanh đến nỗi bản thân thanh trường kiếm

cũng không kịp lóe sáng một cái, tuy không một tiếng động phát ra, nhưng uy lực kinh thiên động địa!

Mộng Phiên Vân kinh hãi, dưới nhát kiếm tràn đầy sự chết chóc, tử khí này, đột nhiên hắn cảm thấy như là bị bóng đè, rõ ràng là đầu óc

tỉnh táo vô cùng, nhưng thân người thì cứ như là mất đi sự chỉ huy!

Đối diện với nhát kiếm kinh thiên động địa này, trong lòng Mộng Phiên Vân bỗng cảm thấy một cảm giác không thể nào chống đỡ, không

thể chống đỡ cũng không muốn chống đỡ nữa! Bất giác hãi hùng, lưỡi kiếm đã chém đến ngay sát cổ hắn!

Mộng Phiên Vân hồn bay phách lạc, dùng hết sức lực toàn thân vặn xoáy thân người né tránh! Thanh trường kiếm roẹt một tiếng lướt qua

cổ hắn. Một cảm giác lạnh đến rợn người, làm cho Mộng Phiên Vân toàn thân nổi hết da gà.

Mộng Phiên Vân nghiêng người ngã xuống, mượn thế ngã đột ngột phóng người ra ngoài, chạy trốn!

Bóng đen vọt người theo, thanh trường kiếm màu đen không buông tha đâm đến; Mộng Phiên Vân liên tiếp thay đổi 7 lần thân pháp,

nhưng không có cách nào có thể thoát khỏi đường kiếm, phụp một tiếng, thanh trường kiếm cắm phập vào vai của hắn, tốc độ nhanh như

sét đánh!

Máu chưa kịp chảy ra, Mộng Phiên Vân đã điên cuồng tháo chạy ra ngoài 7 trượng nữa! Người áo đen nhất kiếm đắc thủ, không truy

kích nữa, sát khí của hắn khóa chặt lấy Mộng Phiên Viên! Không nói một lời nà

Chỉ né tránh, trốn chạy, không có sự phản kích!

Đối mặt với uy lực của đường kiếm này, kể là là Mộng Phiên Vân, thì cũng chỉ có thể né tránh, không thể mà cũng không kịp phản kích!

Đến lúc này, máu tươi từ vết thương của hắn mới phụt ra! Một cánh tay của hắn từ từ rủ xuống, vết thương gây ra của nhát kiếm này tuy

nhỏ, nhưng làm cho Mộng Phiên Vân sinh ra một cảm giác mà người ta gọi là anh hùng mạt lộ!

Nhát kiếm này thật ra không sâu, nhưng trong nháy mắt đã làm gẫy xương bả vai hắn, bắt đầu từ vị trí ở giữa, một luồng sát khí cực mạnh

ngay lúc vừa xâm nhập vào đã ra sức phá hoại, cả một bả vai dường như đã rã rời, không còn thuộc về chính bản thân Mộng Phiên Vân

nữa. Điều này sao có thể, mục tiêu của nhát kiếm đó vốn dĩ là cổ họng của mình, mình đã ra sức né tránh, tuy không thể tránh được bị

đâm trúng, nhưng độ chuẩn xác của đối phương sẽ giảm đi rất nhiều, tại sao vẫn có thể đâm trúng xương bả vai của mình một cách chuẩn

xác như vậy, sao lại có thể như vậy?!

Lúc này thì những tiếng kêu của đám đông trong đại sảnh mới kịp vang lên! Ồn ào huyên náo.

Mộng Viên Phân lập tức vận chân khí, phong tỏa vai trái của mình, nhìn người mặc áo đen trước mặt, vừa phẫn uất vừa tức giận nói: "Đệ

Nhất Lâu chủ?"
.

Trong khoảnh khắc, Mộng Phiên Vân đã xác định được thân phận của người vừa đến, khinh công như vậy, võ công như vậy, kiếm pháp

như vậy, thuật ám sát như vậy! Đối tượng ám sát lại là mình, chưởng môn của tam đại ẩn môn, nhất đại tông sư trong giới võ lâm mà lại có

được quả như này! Ngoài Đệ Nhất Lâu lâu chủ danh chấn thiên hạ ra, không có người thứ hai có thể làm được!

"Chính là bản tọa! Đại chưởng môn Thiên Thượng Thiên quả nhiên hiểu nhiều biết rộng!". Người vừa đến này cười một cách lạnh lùng,

nói.

Người này chính là Lăng Kiếm!

Vẫn là áo đen bịt mặt, cả thân người hắn giống như một thanh kiếm sắc đã được rút ra khỏi vỏ, đến tận lúc này trên người hắn mới bắt đầu

tỏa ra sát khí đoạt nhân tâm phách đến rùng người, thanh trường kiếm trong tay chũi xuống, trên mũi kiếm một giọt máu tươi từ từ ngưng

đọng nhỏ xuống mặt đất.

Trong đại sảnh bỗng "vi" một tiếng, đến giờ âm thanh ma sát với không khí của nhát kiếm vừa nãy mới vang lên! Giống như có một cơn gió

thổi qua! Những ánh nến trong phòng đột nhiên toàn bộ vụt tắt.

Trong bóng tối, bóng dáng của Lăng Kiếm hiện lên càng xuất quỷ nhập thần, phong độ vô cùng, khoảng mười người trong phòng, nhìn

thấy thần uy của hắn như vậy, không kẻ nào dám làm bừa!

Tiêu U Hàn lúc này đang ở cửa đại điện, nàng bỗng cảm thấy trong lòng uỳnh một tiếng nổ lớn, lập tức trợn tròn mắt há mồm kinh ngạc!

Quyển 7
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status