Lão đại đều yêu ta

Chương 122: (21)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bắc Chỉ.

Lần trước Thư Tiểu Vân đoán không sai, người Giang gia quả nhiên động tâm tư.

Chạng vạng hôm nay, Khương Nhuế ăn xong cơm chiều, tản bộ gần công viên ở phố Liên Hoa, bỗng nhiên bị một người đàn ông trung niên ngăn lại.

Người này đúng là cha ruột Thư Mạn Mạn - Giang Lỗi, tuổi hẳn là trên dưới 40, lại trông già hơn Thư Tiểu Vân rất nhiều, trước mắt chính vẻ mặt yêu thương kích động nhìn Khương Nhuế.

"Mạn Mạn, là ba đây con, con không nhận ra ba sao?"

Thần thái cố tình khoa trương Khương Nhuế nghe xong nhíu mày, cô không nói chuyện.

"Mẹ con thật nhẫn tâm, mang theo con đi lại chính là 6 năm, Mạn Mạn, ba và bà nội đều rất nhớ con." Giang Lỗi vẫn còn tiếp tục đánh bài tình cảm rẻ mạt.

Khương Nhuế không muốn lãng phí thời gian với loại người này ở đây, càng muốn giải quyết phiền toái này luôn một lần, nhất lao vĩnh dật*, liền nói: "Nói chuyện ở đây chắc sẽ bị mẹ thấy, chúng ta đến bên kia đi." Cô duỗi tay chỉ vào một rừng trúc nhỏ.

* Nhất lao vĩnh dật 一劳永逸: làm một mẻ, khoẻ suốt đời; một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

"Được được." Thấy cô mắc mưu, Giang Lỗi trong lòng đắc ý.

Nếu nói mấy năm nay, ông ta hoàn toàn không hề nghĩ tới vợ trước và con gái, tự nhiên là giả, dù sao cũng chính là con mình sỉnha. Nhưng một chút tưởng niệm kia, sao địch nỗi khát vọng có con trai của ông ta?

Cho tới bây giờ, ông ta hung hăng ngã ở trên người mụ đàn bà khác, lại mới nghĩ đến Thư Tiểu Vân tốt như nào, càng quan trọng hơn là, trong tay Thư Tiểu Vân có gian nhà cũ, ông ta ngẫu nhiên nghe được tin này, qua hai năm nữa, mảnh đất đấy rất có thể sẽ bị phá bỏ và di dời, mức bồi thường ít nhất là bảy con số trở lên, các cô là phụ nữ, cầm nhiều tiền như thế làm gì? Còn có khả năng bị người khác lừa đi nữa chứ, ông ta thân là chồng trước lại còn làm bố, đương nhiên là có nghĩa vụ thay các cô trông coi số tiền này rồi.

Mà ông ta lựa chọn tiếp cận con gái trước, mà không phải là Thư Tiểu Vân, lại thấy cô tuổi còn nhỏ, càng dễ dụ. Quả nhiên, chỉ nói hai câu vài lời liền mềm lòng.

Giang Lỗi tưởng tượng việc mình cầm tiền hằng ngày tùy ý tiêu sái, cơ hồ muốn cười ra tiếng.

Đến lúc đó, nếu Thư Tiểu Vân nguyện ý sinh thêm cho ông ta một đứa con trai, ông ta liền hào phóng mà giữ bà lại Giang gia, nếu không muốn, hừ, dù sao cũng là một bà thím già, thích đi đâu thì đi, có tiền, còn sợ không có nữ nhân tuổi trẻ xinh đẹp nguyện ý ở bên ông ta sao?

Còn đứa con gái này sao...... Ông ta vốn cho rằng cô sống không lâu, không nghĩ tới còn có thể sống đến tận hôm nay, hơn nữa lớn lên cũng không tệ lắm, Giang Lỗi nhìn cô, thật giống như nhìn đến một lễ hỏi (hỏi cưới – định bán con đây mà) tuyệt bút.

Hai người một trước một sau đi vào rừng trúc nhỏ, Khương Nhuế hơi hơi giật giật ngón tay, kết giới bao phủ xung quanh, làm cho người khác nhìn không thấy, cũng không thể nghe thấy được động tĩnh nơi đây, mới chậm rãi xoay người.

Giang Lỗi không hề nhận thấy điều gì khác thường, vẫn tiếp tục biểu diễn: "Năm đó ba không muốn ly hôn, nhưng không biết vì cái gì mà mẹ con nhất định phải ly hôn, còn mang con đi theo, con không biết ba nhớ con đến nhường nào ——"

"Nhưng tôi một chút cũng không nhớ ông." Khương Nhuế lạnh lùng đánh gãy lời ông ta nói.

Giang Lỗi ngừng lại, chỉ cho là trẻ con cáu kỉnh, cũng không để ở trong lòng. Nghĩ đến bảy con số sắp bị phá bỏ và di dời, giờ ông ta mặc kệ là Thư Tiểu Vân, hay là đứa con gái không yêu thương gì này, đều có kiên nhẫn chưa từng có xưa nay.

"Ba biết con giận ba, trách ba nhiều năm như vậy không đến thăm con, là ba sai, con nói xem, con muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho ba?"

"Nghe nói ông vẫn luôn muốn sinh đứa con trai?" Khương Nhuế không đáp hỏi lại.

Giang Lỗi vội nói: "Ba là muốn sinh cho con một đứa em trai, nhưng con đâu biết, ba làm như vậy đều là vì con, con xem con là một đứa con gái, tương lai xuất giá, nhà mẹ đẻ một người anh em cũng không có, nếu như bị người ta khi dễ thì làm sao bây giờ? Có đứa em trai, về sau mới có thể chống lưng cho con."

Khương Nhuế gật gật đầu, nói: "Tôi đây phải cảm ơn ông đã vì tôi mà suy xét."

Giang Lỗi nội tâm vui mừng, đang muốn nói chuyện, liền nghe cô nói tiếp: "Thế nhưng tôi không muốn đứa em trai nào cả, muốn tôi tha thứ ấy à, ông đoạn tử tuyệt tôn đi?"

Giang Lỗi sửng sốt một chút, hỏa khí sau đó bùng lên.

Đời này của ông ta, đầu tiên là hận Thư Tiểu Vân không sinh con trai cho ông ta, sau lại hận bà vợ mới cưới đội nón xanh cho ông ta. Bởi vì hai lần hôn nhân thất bại, hàng xóm đã có người ngầm giễu cợt, nói hắn không có mệnh sinh con trai, Giang gia đến lượt ông ta thì đoạn hương khói.

Đây đã trở thành kiêng kị trong lòng ông ta, ai dám nói đến thì bị ông ta ghi hận. Con gái đối với ông ta mà nói có có cũng như không, vừa rồi dỗ dành ôn tồn, chỉ là nghĩ đến tiền, sao có thể chịu đựng cô làm càn như vậy?

"Mày ——" Mặt Giang Lỗi trở nên dữ tợn, giơ tay lên đánh, nhưng bàn tay đi được nửa đường, ông ta phát hiện mình không động đậy nổi.

Ông ta dùng sức cựa quậy, nhưng cả người dường như rất tà môn, chỉ có tròng mắt có thể di chuyển, đầu tiên ông ta nghi hoặc, tiện đà sợ hãi, chờ nhìn đến cô gái trước mặt, lại hung tợn nói: "Nhìn cái gì! Còn không đi gọi người tới giúp lão tử!"

Khương Nhuế phất tay như phủi bụi, chậm rì rì mà nói: "Gọi người khác tới làm gì, tôi có thể giúp ông mà, đã nói muốn cho ông đoạn tử tuyệt tôn, sao có thể không làm được?"

Nhà ông ta không phải có ngôi vị hoàng đế muốn kế thừa sao? Vậy cô cho ông ta làm thái giám, cả đời thủ ngôi vị hoàng đế.

"Mày muốn làm gì? Cái con đũy này, nuôi lỗ vốn! Hạ tiện y như mẹ mày!" Giang Lỗi dùng sức giãy giụa, không biết sợ hãi mà còn chửi ầm lên.

Khương Nhuế lạnh mặt, không hề vô nghĩa, thi triển pháp thuật nhỏ làm ông ta câm miệng, sau đó đá một phát, đạp người ngã lăn xuống đất.

Giang Lỗi nghẹn đến đỏ mặt cổ thô, miệng khép khép mở mở, xem ra còn đang mắng những lời thô tục.

Dù sao cũng không nghe thấy, Khương Nhuế cũng không đi để ý tới, chậm rì rì vươn hai đầu ngón tay, xa xa nhắm đến giữa hai chân ông ta, làm cái động tác kéo cắt đồ.

Giang Lỗi đau đến tru lên không tiếng động, gân xanh trên mặt bạo nổi, khóe mắt muốn nứt ra, nước mũi nước mắt chảy đầy mặt, rất mau quần cũng ướt, tràn ra một "hương" vị nước tiểu. (Ta còn đang nghĩ, mình dùng từ "hương" đó liệu có hoa mỹ quá không nhỉ?)

Mệnh căn tử của ông ta vẫn còn, bề ngoài nhìn thì không có chút tổn thương nào, nhưng người nam nhân này đã thực sự bị phế.

Sở dĩ ông ta coi khinh con gái như thế, coi con gái không ra gì như vậy, chẳng phải chỉ là vì ỷ vào có nhiều hơn một cái gậy thôi sao?. Nếu cô để đồ vật của ông ta thành hàng trang trí, ông ta còn có thể kiêu ngạo ương ngạnh kiểu gì?

Khương Nhuế không hề nhìn Giang Lỗi làm trò hề, trước khi rời đi còn thôn miên ông ta, để ông ta quên hết những gì vừa phát sinh lúc nãy, hơn nữa từ nay về sau, chỉ cần ông ta có một ý niệm nhớ tới Thư Tiểu Vân và Thư Mạn Mạn ý, chỗ kia sẽ đau nhức vô cùng, nghĩ nhiều đau nhiều, lúc đấy ông ta sẽ không dám nghĩ đến nữa, nghỉ ngơi mơ ước tài sản của Thư Tiểu Vân.

Không bao lâu, Thư Tiểu Vân nghe người khác nói, Giang Lỗi hình như bị bệnh lạ, nơi nơi tìm thầy trị bệnh hỏi thuốc, hơn nữa tính tình trở nên thập phần táo bạo, đem trong nhà quậy đến không được an bình.

Bà lo lắng ông ta tới tìm mình và con gái gây phiền toái, qua mấy hôm, lại nghe nói ông ta đánh nhau với người ta, chân bị đánh gãy, cả ngày ngoại trừ nằm ở trên giường thì toàn chỉ trời mà mắng, rốt cuộc không thể đe dọa được nữa, bà mới dần dần an tâm.

Khương Nhuế sớm đã ném việc này ra sau đầu, ngày đó sau khi đến thăm Diêm gia, Diêm Chiêu liền chuẩn bị dẫn cô đến Hải thị chơi, kết quả gặp phải bão cuồng phong, chỉ có thể hủy bỏ kế hoạch.

Hai tháng kỳ nghỉ tuy rằng khá dài, nhưng trôi qua cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, lại đến tháng chín khai giảng.

Lớp 11 lên lớp 12, trường học sợ bọn họ nghỉ hè chơi cuồng loạn quá, gửi hết sạch bài học trả lại cho thầy cô, bởi vậy trước khi nghỉ đã thông báo đến mọi nơi, khai giảng lớp 12 phải thi kiểm tra.

Rất nhiều người tâm còn chưa thu lại, liền đổ ập chuyện thi kiểm tra hai ngày, cuối cùng công bố thành tích, học sinh giỏi sẽ không quên học tập, điểm vẫn đẹp như cũ, học sinh kém vẫn luôn đứng chót, cũng không có gì biến hóa, thế nhưng hạng giữa, không ít thứ tự rớt mãnh liệt.

Mà ở một đám học sinh hạng giữa thụt lùi này, có một người đặc biệt thấy được, đó chính là Diêm Chiêu.

Kỳ thi lần này không ngờ hắn đứng thứ mười chín, nói thật ra, chủ nhiệm lớp Lâm lão sư thống thành tích xong, cũng có hơi không thể tin được.

Trong văn phòng ngồi cùng năm thầy cô, khi nói chuyện về thành tích, không tránh khỏi nêu tên hắn.

"Thầy Lâm, Diêm Chiêu lớp thầy lần này không tệ đấy, bài toán cuối cùng có thêm câu hỏi phụ, hai lớp thì có ba người làm đúng, cậu ta là một trong số đó, tuy rằng kết quả cuối cùng tính sai, nhưng cách làm lại đầy đủ. Đứa nhỏ này tôi thấy cậu ta không chú tâm vào học tập, gần đây lại thông suốt, giao bài tập hè một bài cũng không bỏ, làm hết. Dù có chút sơ sót, nhưng bọn con trai thì đều có cái tật xấu này."

Lão sư vật lý cũng nói: "Trò Diêm Chiêu à, là người đi học toàn nằm ngủ đó sao? Bài tập của tôi cũng làm, tôi để riêng ra để xem, đều là tự làm, không chép đáp án."

Thấy thầy toán và thầy vật lý khen ngợi, giáo viên tiếng Anh có chuyện nói, "Sao khối khoa học tự nhiên thông suốt, mà môn tiếng Anh của tôi thì không thông vậy? Trắc nghiệm có 20 câu thì sai 15 câu, tôi thấy cậu ta đây là nhắm mắt làm đại."

Lâm lão sư nghe xong, liền cầm lấy phiếu điểm nhìn thoáng qua, quả nhiên, tiếng Anh không tính reading với listening 120 điểm, 72 điểm là đạt tiêu chuẩn, còn hắn thì đáng thương hề hề chỉ có 56 điểm, tiếng Anh nếu có thể thêm 30 điểm thì sẽ đứng top 15 của lớp.

"Không được, tôi phải nói chuyện với người nhà cậu ta, để môn tiếng Anh cậu ta cũng bỏ thêm chút sức lực, không thể để thành thích thi đại học công bố, để người ta nói môn tiếng Anh của tôi kéo chân sau của học sinh." Giáo viên tiếng Anh lầm bầm lầu bầu, lấy ra bản ghi nhớ, ghi lại việc này.

Các thầy cô khác không rõ lắm, làm chủ nhiệm lớp, Lâm lão sư lại biết, Diêm Chiêu có thể có biến hóa như vậy, không có quan hệ gì nhiều với nhà trường, đa phần là do bé gái ngồi cùng bàn kia.

Trường mười hai trung Phong Thành tuy rằng không cấm yêu sớm, nhưng chắc chắn cũng là không đề xướng (đề ra + khởi xướng/ ủng hộ), hai học sinh kia ngày thường ở trường không có hành động gì khác thường, nhưng trẻ con tuổi này, cứ thích xem náo nhiệt, yêu ồn ào, các học sinh khác còn phải cảnh cáo vài lần, Lâm lão sư là người từng trải, trong lòng tự nhiên biết rõ ràng.

Bởi vì hai người một người điểm thì ở top đầu, một người điểm ở top dưới, ông lo lắng ảnh hưởng tới thành tích của cô bé kia, từng gọi điện thoại cấp ám chỉ người nhà họ, nhưng người nhà họ thực thoải mái, nói chỉ cần con cái vui vẻ là được.

Người nhà cũng đã nói như vậy, ông thân là thầy, thì không cần thiết đi làm ác nhân, nhưng ngày thường vẫn không tránh được chú ý nhiều hơn.

Ông biết lúc trước Diêm Chiêu đi xe đạp, đạp bánh xe giống như hai cơn gió xoáy, người khác nhìn vào đều cảm thấy sợ, giờ lại thành thật đi xe buýt cùng cô bé kia, hơn nữa nhìn dáng vẻ, là mỗi ngày đi đón cô bé ấy, buổi tối lại đưa về. Phàm là người đã từng thấy bộ dáng hung ác của hắn khi đánh nhau, sợ là ai cũng không muốn dính dáng đến, không ngờ một thằng con trai hung dữ như thế, lại có một mặt tri kỷ như vậy.

Mà cô bé kia, nhìn nhu nhu nhược nhược, lại có năng lượng và kiên nhẫn đến không ngờ, người khác đối xử với Diêm Chiêu kính nhi viễn chi, cô lại dẫn dắt hắn hướng về phía trước.

Hai đứa nhỏ này đều rất trầm mặc, nhưng Lâm lão sư nhìn ra được, bọn họ tay trong tay, cùng nhau hướng tới tương lai tốt đẹp.

Tuy ông là người trưởng thành, cũng được xem như là trưởng bối, ngoại trừ chúc phúc cho họ bên ngoài, lại cũng có vài phần kính nể, rốt cuộc, không phải ai cũng có dũng khí và quyết tâm như vậy.

Rất nhiều người đều nhìn ra biến hóa của Diêm Chiêu, nhưng hai đương sự này, kỳ thật vẫn không cố tình vì thế mà làm cái gì khác.

Khương Nhuế biết Diêm Chiêu thành tích không tốt, không thích học tập, đi học toàn ngủ, cô cũng không có yêu cầu hắn cú ý nghe giảng, hoặc là chăm chỉ làm bài tập, cũng chưa bao giờ tự chủ trương đưa ra hắn phải học bù cái gì đó.

Nhưng hai người vẫn luôn như hình với bóng, khi cô đi học nghe giảng, Diêm Chiêu từ lúc bắt đầu liền ngủ, đến sau lại nắm tay cô, hoặc nhìn cô đến phát ngốc, thỉnh thoảng có nghe lọt tai vài câu, cầm bút viết mấy chữ, cái quá trình này cũng không dài hơn là bao.

Làm bài tập cũng như thế, vốn dĩ cô viết hắn xem, sau lại cô viết hắn tùy ý viết chút, lại sau đó, hai người sẽ vì một đề bài mà thảo luận nghiên cứu hồi lâu.

Diêm Chiêu vốn không ngu ngốc, chỉ là không có kiên nhẫn học, hiện giờ ở trong quá trình đó, thành tích bất tri bất giác dần dần nâng cao.

Chịu ảnh hưởng của hắn, hai người Lâm Hàng và Vương Hiểu Đông vốn cà lơ phất phơ, hiện giờ cũng bắt đầu tốn chút thì giờ chú ý học tập.

Biết rõ chuyện thành tích được công bố, Lâm Hàng bắt lấy Diêm Chiêu nói: "Chiêu ca, không dễ dàng đó nha, giờ anh cũng là trong top 20 học sinh giỏi của lớp, thoát khỏi đau khổ rồi, có phải nên mời khách chúc mừng phát không nhề?"

"Mời cái con khỉ." Diêm Chiêu không kiên nhẫn mà kéo khóe miệng, hắn không để tâm người ta nói hắn là đứa trẻ ngoan hay là đứa trẻ hư hỏng, cũng không có cái khái niệm thành tích tốt xấu, Lâm Hàng nói như vậy, làm như hắn vì tiến bộ lên mà tốn tâm nỗ lực vậy, làm hắn nghe xong không vui.

Khương Nhuế vui đùa nói: "Nếu mời khách, thì đừng quên dẫn tớ theo nhé."

Diêm Chiêu đang chuẩn bị dỗi Lâm Hàng, nghe cô nói như vậy, lập tức hỏi: "Muốn ăn cái gì?"

Đây là đãi ngộ khác biệt, Lâm Hàng nhìn đến tấm tắc lắc đầu, lâu như vậy, mỗi ngày còn bị bắt ăn mấy mẻ cẩu lương, cậu cảm thấy bản thân cũng rất chua xót.

Khương Nhuế cùng Diêm Chiêu thảo luận mấy cửa hàng nhỏ gần trường, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Lần này cậu thật lợi hại, thi cuối kì tăng lên được 9 hạng."

Tuy rằng chuyện cô nói là cái Lâm Hàng vừa mới nói, nhưng Diêm Chiêu nghe, trong lòng chỉ cảm thấy mỹ tư tư (phê), trên mặt làm ra biểu tình chẳng hề để ý, "Có gì đâu."

Khương Nhuế lại nói: "Tớ cảm thấy cố gắng hơn chút nữa, chúng ta có thể thi vào một trường đại học."

Diêm Chiêu ngừng lại, quay đầu nhìn mắt cô, "Cậu cảm thấy tớ có thể?"

"Vì cái gì không thể?" Khương Nhuế cũng nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: "Chẳng lẽ cậu không muốn chúng ta học chung một trường sao?"

Diêm Chiêu hơi có chút chột dạ quay đầu đi, hắn quả thật là không nghĩ tới.

Kế hoạch ban đầu của hắn là, mặc kệ cô học ở trường đại học nào, hắn cũng sẽ đi cùng cô đến thành phố đó, lại không nghĩ tới chuyện học cùng một trường đại học, bởi vì thành tích hai người thật sự cách biệt quá xa, mà tuy rằng giờ hắn có tiến bộ, nhưng kỳ thật vẫn chưa tốn nhiều tâm tư đến việc này, hắn học cũng chỉ là bồi cô học, cũng không phải vì nâng cao thành tích của mình.

Trong lòng Khương Nhuế hiểu chuyện này rõ ràng. Tâm Diêm Chiêu không ở trên việc học tập, lấy thái độ học tập hiện giờ của hắn, muốn tiếp tục tiến lên, kỳ thật có chút khó khăn. Rốt cuộc, từ hạng 40 tăng lên tới hạng 20, từ hạng 20 tăng đến hạng 10, việc khó khăn này có chênh lệch rất lớn. Cho nên giờ cô không định tiếp tục mặc kệ, phải cho hắn một chút dụ hoặc, một chút áp lực, làm hắn chủ động tiến tới.

Cô nhìn hắn, mất mát nói: "Cậu thực sự không muốn học chung với tớ sao?"

Diêm Chiêu trong lòng căng thẳng, vội la lên: "Muốn, sao lại không muốn chứ!" Hắn lôi kéo Khương Nhuế tay, có chút vô thố, thật cẩn thận mà nói: "Cậu, cậu đừng khổ tâm."

Khương Nhuế nắm lại tay hắn, "Vừa rồi có một chút, giờ không khổ tâm."

Diêm Chiêu vội vàng cho thấy quyết tâm của mình: "Từ hôm nay trở đi tớ sẽ chú ý nghe giảng, chăm chỉ làm bài tập, về sau sẽ không để cậu khổ tâm."

Khương Nhuế cười gật gật đầu, "Ừm, tớ tin cậu."

Hai người ngồi sau thấy toàn bộ quá trình, xem đến nghẹn họng nhìn trân trối. Bọn họ rất muốn hỏi một câu, Chiêu ca tiêu sái cool ngầu chạy đi đâu rồi? Cái thằng trước mặt này nghe bạn gái nói một câu, liền vội phe phẩy cái đuôi phụ họa, là Chiêu ca mà bọn họ biết sao?

Mà học sinh giỏi có thể dễ dàng thuần phục Chiêu ca, bọn họ chỉ có thể cúi đầu, bội phục kêu một tiếng lão đại.

Diêm Chiêu thấy thế, mới yên tâm lại, nhìn trái phải, bỗng nhiên giơ quyển sách trên tay lên che lấp, nhanh chóng thò người ra mổ môi cô một ngụm, sau đó ho khan một tiếng, làm như không có việc gì thối lui.

Khương Nhuế sờ soạng môi, khẽ nhíu mày nhìn hắn, "Cậu lại ăn kẹo."

Từ vài lần trước, giờ kẹo trái cây đã là vật tùy thân của hắn, mỗi ngày lạc thú lớn nhất của hắn chính là ăn kẹo xong, xuất kỳ bất ý* mà hôn cô, để cô đoán xem hắn ăn kẹo vị gì.

*Xuất kỳ bất ý 出其不意: chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác, nhân lúc đối phương không phòng bị, xảy ra vào lúc không ngờ.

Diêm Chiêu sợ cô nói hắn, định lảng sang chuyện khác, chủ động nói ra đáp án, "Lần này là vị sơn trúc, cậu thấy thế nào?"

"Vị cũng được, nhưng mà cậu cẩn thận sâu răng đấy."

"Yên tâm đi, sẽ không." Diêm Chiêu tự tin nói.

Khương Nhuế chỉ lắc lắc đầu.

Bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi người nhìn ra được, Diêm Chiêu thay đổi càng thêm rõ ràng. Đối với học tập, hắn không hề không chút để ý như trước nữa, rốt cuộc cũng có bộ dáng của học sinh lớp 12.

Mà hoạt động ngoài học tập, hắn cũng tích cực hơn hẳn, mặc kệ là năm trận bóng rổ, hay là đại hội thể thao trong trường, đều có thể nhìn thấy thân ảnh của hắn.

Người khác không biết, cho rằng hắn thông suốt sửa tính, chỉ có bạn học lớp 12 ban 8 biết rõ, hắn ra sức như vậy, chỉ vì một câu nói của bạn gái hắn mà thôi.

Mà Lâm Hàng Vương Hiểu Đông lại càng biết tỉ mỉ kỹ càng hơn, Chiêu ca vốn khinh thường đánh bóng rổ liên cấp, chỉ vì học sinh giỏi trong lúc vô tình khen đội bóng rổ ban bảy trong trường một câu thật đẹp trai, hắn liền vén tay áo lên sân khấu, hùng hổ chèn ép ban bảy, thành công đánh ban bảy ra bã, mới trưng ra gương mặt vừa đẹp trai vừa ngầu trở về.

Đến nỗi tham gia đại hội thể thao, nguyên nhân gây ra thì càng đơn giản, bởi vì bạn học trong lớp không tích cực, nhân số dự thi không đủ, uỷ viên thể dục một mình tham gia ba hạng mục, học sinh giỏi liền nói người ta thật tẫn trách, vì thế Chiêu ca liền đi báo danh.

Các bạn học khác sôi nổi nói sức mạnh tình yêu thật vĩ đại, đối với cái này, Lâm Hàng chỉ nghĩ nói, nam nhân ghen ghét thật đáng sợ.

Tới cuối kỳ lớp 12, danh khí của Diêm Chiêu ở mười hai trung Phong Thành càng ngày càng cao, rốt cuộc lúc trước hắn chỉ dựa vào một khuôn mặt, đã dẫn tới một đám nữ sinh vây xem. Hiện giờ hắn không ngừng đẹp trai, thành tích còn tốt, chơi bóng rổ thì càng lợi hại, trong nhà còn có tiền, quả thực là thiết lập giáo thảo hoàn mỹ, đám nữ sinh mới nhập học khi nhắc tới hắn, khuôn mặt mỗi người đều hồng hồng, ngực nhảy bang bang.

Đáng tiếc hắn đã có bạn gái, hơn nữa thành tích của bạn gái hắn còn tốt hơn, lớn lên cũng xinh đẹp, luôn mỉm cười ngọt ngào, cho dù là đồng tính, cũng rất khó chán ghét cô.

Thế nhưng, nghe nói thành tích trước kia của giáo thảo rất kém cỏi, còn thích đánh nhau, bởi vì quen bạn gái ưu tú, mới trở nên ưu tú như bây giờ.

Học sinh mới nhập học, từ học trưởng học tỷ lớp 11 lớp 12 kể chuyện của hai người họ, một đám om ngực hâm mộ không thôi. Cho đến khi tốt nghiệp cấp ba nhiều năm sau, ở trong trường mười hai trungPhong Thành, vẫn có truyền thuyết của hai người bọn họ.

Đây đều là chuyện sau này, một năm lớp 12 vội vã trôi qua, kỳ nghỉ hè lại đến, có nghĩa là bọn họ sắp rời xa ngôi trường gắn bó ba năm cùng với các đồng học, chạy theo tiền đồ của mỗi người.

Khương Nhuế thi đại học không tồi, Diêm Chiêu phát huy vượt xa người thường, hai người như ý nguyện được các tỉnh thành và các trường danh giá thông báo trúng tuyển, Vương Hiểu Đông cũng đậu vào một học viện trong tỉnh, trong nhà Lâm Hàng thì đã liên hệ một trường cao đẳng ở nước ngoài rồi.

Nghỉ hè năm ngoái nói muốn đi Hải thị ngắm biển, vì bão to gió lớn nên không thể đi được, lần này công bố thành tích xong, mấy người trẻ tuổi mang theo hành lý đơn giản xuất phát.

Sảng khoái chơi hai ngày, ngày thứ ba khi bọn họ nói muốn đến gần biển lặn xuống nước, Khương Nhuế không có hứng thú gì, liền ở lại trong phòng gần bờ biển.

Ba người kia giống như là chơi đến điên rồi, trời tối cũng không biết trở về, Khương Nhuế ra ban công nhìn, mặt biển và bờ cát đều đen sì một mảnh, không nhìn thấy bóng người, bên tai chỉ có tiếng sóng triều mãnh liệt, cũng không có động tĩnh khác.

Thực ta cô không sợ tối, chỉ lo lắng bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đi ra khỏi biệt thự, mở đèn pin, bước xuống bậc thang bằng gỗ đạp bờ cát mà đi. Hạt cát mềm mại dần thấm vào trong giày, cô cởi giày ra, tay xách lấy, chân trần chậm dãi hành tẩu trên bờ cát.

Mới vừa đi qua một hàng cây dừa, trong trời đêm đen như mực bỗng nhiên lập loè nở rộ rất nhiều pháo hoa, một chuỗi ngọn lửa lan tràn trên bờ cát, rất nhanh đã họa ra một tấm hình lớn, có bóng hình quen thuộc một thân cứng đờ đứng ở giữa trái tim, bên cạnh không thể thiếu hai người không sợ ồn ào.

Khương Nhuế dừng bước chân.

Hai người đối diện trong ánh sáng lay động, cuối cùng Diêm Chiêu chịu đựng không nổi, không tự nhiên mà khụ một tiếng, bước về phía cô.

Tuy rằng ánh sáng không rõ ràng, nhưng Khương Nhuế nhìn ra được, mặt và cổ hắn đã đỏ bừng, đôi tay bên người cũng vừa nắm chặt lại buông ra, nắm chặt lại buông ra.

Cô cũng bước về phía hắn, bước vào trong vòng tròn trái tim bằng nến trước khi cậu bước ra, hai người liền bị vây ở bên trong.

Diêm Chiêu hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô, há miệng thở dốc muốn nói.

"Hôn cô ấy! Hôn cô ấy!" Lâm Hàng cùng Vương Hiểu Đông bỗng nhiên bắt đầu kêu.

Diêm Chiêu cứng người, nghiêng đầu hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ, hai người kia ở trong đêm tối thu được tầm mắt của hắn, ngoan ngoãn im miệng.

Hắn lại quay đầu lại, thanh thanh giọng, mới nói: "Tớ ——"

"Bế đê! Bế đê!" Hai người e sợ thiên hạ không đủ loạn lại ồn ào.

Mày Diêm Chiêu nhảy nhảy, hắn đã nhìn ra ý định của hai người này không muốn cho hắn mở miệng đây mà, hít sâu một hơi, nói khẽ với Khương Nhuế nói câu chờ một lát, bỗng nhiên quay đầu, như mãnh hổ vụt ra ngoài.

"Ù uây, Chiêu ca tức giận rồi nè ——" Hai người kia vội quay đầu chạy biến.

Giờ Diêm Chiêu lại nghẹn một hơi, sao có thể để cho bọn họ dễ dàng chạy trốn, bắt được cả đám tẩn cho mấy quyền, trên bờ cát vang lên từng trận quỷ khóc sói gào.

Chờ giáo huấn xong xuôi, hắn mới lại chạy về, tới trước mặt Khương Nhuế, khí thế đánh người bá đạo hoàn toàn biến mất, mặt lại bắt đầu hồng, cả người đều hấp tấp cả lên, thở hổn hển thở hổn hển nửa ngày, mới khô cằn hỏi: "Ăn cơm chiều rồi sao?"

Khương Nhuế đợi hồi lâu chờ ra được một câu như vậy, nhịn không được cười nói: "cậu mất công, chính là vì nói cái này với tớ?"

"Còn có......" Hắn liên tiếp "còn có" vài tiếng, Khương Nhuế cũng không thúc giục, ở một bên chờ.

Diêm Chiêu rốt cuộc đã ấp ủ đủ cảm xúc, ngẩng đầu nhìn cô một cái lại dời đi, kiệt lực giả dạng làm như không có việc gì, chỉ là khi mở miệng thì có hơi nói lắp, "Tớ, tớ muốn kết hôn với cậu, cậu đồng ý sao?"

Khương Nhuế hơi hơi nhướng mày, "Hai chúng ta còn chưa tới tuổi kết hôn."

"Có thể đính hôn trước!" Diêm Chiêu vội nói, không tự giác giữ chặt tay cô.

Thấy hắn như vậy, cô nhịn không được mà chọc nghẹo, cười hỏi: "Nếu là tớ không đồng ý, có phải cậu sẽ khóc nhè hay không?"

"Sẽ không!" Diêm Chiêu mím khóe miệng, hai tay đều giữ chặt tay cô, như là sợ cô chạy, "Nếu cậu không đồng ý...... Mỗi ngày tớ sẽ hỏi một lần, hỏi đến khi cậu đồng ý thì thôi!"

Thật đúng là có tiền đồ, Khương Nhuế nghĩ thầm, mỉm cười gật gật đầu.

Cả khuôn mặt Diêm Chiêu đều sáng lên, chân tay luống cuống mà nhìn cô, đã quên lúc sau nên làm cái gì.

"Thế...... Cứ như vậy?" Khương Nhuế hỏi.

Hắn mới lấy lại tinh thần, đôi tay cầm bả vai cô, mặt chậm rãi tới gần, lẩm bẩm nói: "Còn có cái này......"

Loại chuyện hôn môi này, hắn đã làm được rất quen thuộc, không hoang mang rối loạn như trước nữa.

Đây lại là cái hôn ngọt ngào, nhưng hương vị so với hồi trước không giống nhau, Khương Nhuế ngửa đầu, phân thần suy nghĩ là vị gì, liền nghe người trước mặt ô một tiếng, buông cô ra, một tay che mặt lại, lông mày nhăn tít.

"Làm sao vậy?"

Diêm Chiêu nhíu mày, dường như có chút không dám tin tưởng, lại có chút ủy khuất, mang theo vài phần đáng thương nói: "Răng đau......"

Khương Nhuế: "......"

Này đại khái chính là ví dụ điển hình vui quá hóa buồn nhỉ.

Binh hoang mã loạn* sau khi cầu hôn, chờ trở lại phong thành, hai nhà liền ngồi chung một chỗ, vội chuyện đính hôn của hai người.

*Binh hoang mã loạn 兵荒马乱: rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn; chiến tranh loạn lạc.

Đính hôn là lúc, hai người đều chỉ mới vừa thành niên, đến người trong nhà cũng không dám xác định bọn họ có thể lâu dài.

Nhưng cả đời này, người tới tới lui lui, vui buồn tan hợp, chỉ có bọn họ trước sau chưa từng tách ra, nắm tay cùng nhau đi qua cả đời.

Lời editor: Xong rồi nè:v

Spoils xíu xíu về nhân vật chương sau nè:>





Các tình yêu có diễn thuyết gì về anh chị nhà ở thế giới sau không nè:vv

05/10/2019 – Hoàn thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status